Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 23: Điên cuồng

“Lâm Tư Dật, cậu không có QQ đúng không? Bây giờ tất cả mọi người đều có QQ, dùng dễ lắm. Cậu đăng ký một tài khoản cho mình đi.”

Chu Lai nghiêng nửa người tới trước mặt Lâm Tư Dật, trong tay cầm chuột vi tính của anh, dạy anh cách đăng ký tài khoản.

Cô rất ít khi mặc đồng phục của trường trung học C, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô. Lâm Tư Dật hơi thất thần, anh nghĩ, đây là mùi hoa gì? Nhạt đến mức phải lại gần mới có thể ngửi thấy, mùi hương ngọt ngào như kẹo.

Rất lâu sau này, Lâm Tư Dật mới biết mùi hương trên người Chu Lai là mùi hoa anh đào.

Cô rất thích hoa anh đào.

Chu Lai bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: “Sao cậu không nhập mật khẩu?”

Lâm Tư Dật hơi sựng: “Mật khẩu gì?”

“Mật khẩu tài khoản đó. Cậu mau nhập đi, tớ không nhìn lén đâu.” Chu Lai nói rồi quay đầu đi.

Lâm Tư Dật ấn vào chỗ chỉ thị trên màn hình, nhập một dãy số, xác nhận lại một lần, cuối cùng bấm đăng ký.

Chu Lai cười với anh: “Vậy, từ giờ tài khoản này là QQ của cậu. Bây giờ cậu kết bạn với tớ, chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”

Ngày đó, cuối cùng Lâm Tư Dật cũng có tài khoản QQ của riêng mình, cũng có người bạn đầu tiên.

Chẳng qua tên tài khoản của Chu Lai khiến anh hơi bất ngờ: ♂Bé heo vô sỉ♀.

Chu Lai có cả hàng tá mấy cái tên tài khoản xàm xàm, kể cả ảnh đại diện cũng là hình ảnh vui nhộn. Cô nói với Lâm Tư Dật đó không phải là khác biệt, mà là bắt kịp xu hướng.

Hồi đó, Chu Lai rất thích chơi QQ, thăng cấp các kiểu. Cô từ hạng ngôi sao, mặt trăng rồi đến hạng mặt trời. Thời gian đăng nhập càng lâu thì hạng càng cao.

Lâm Tư Dật không hiểu những cái cấp bậc này được lợi gì.

Chu Lai giải thích: Nhìn ngầu.

Không chỉ có vậy, còn có nông trại QQ, không gian QQ, hội viên QQ gì đó… Không cần nói cũng biết Chu Lai thích tới nhường nào.

Năm 2011, Wechat được ra mắt và dần trở nên phổ biến. Chu Lai nghỉ chơi QQ, đổi sang dùng Wechat.

Khó mà có thể tin được, bắt đầu từ năm 2011, trong vòng gần 10 năm, mỗi người dân Trung Quốc hầu như đều có tài khoản Wechat để trò chuyện hằng ngày. Thậm chí trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.

Trên Wechat, Chu Lai vẫn duy trì phong cách cũ của mình. Cô vẫn đam mê với mấy cái tên tài khoản lạ lạ và hình ảnh vui vui. Nhưng khác ở chỗ, bây giờ cô có nhiều kiểu dị hơn trước. Cô không chạy theo xu hướng. Cô nói, làm theo phong cách của mình mới là thời thượng.

Lâm Tư Dật kết bạn Wechat với Chu Lai. Anh nhìn ảnh đại diện của Chu Lai, thoáng nhíu mày.

Ảnh đại diện hiện tại của Chu Lai là bé heo màu hồng nhạt. Bé có hai cái tai to, cái mùi tròn tròn, cả cái mặt to chiếm toàn bộ khung ảnh.

Cô khá cuồng những bé heo dễ thương.

“Trong máy anh có ảnh gì không? Có thể dùng làm ảnh đại diện.” Chu Lai và Lâm Tư Dật gần như dựa sát vào nhau, cô vươn tay lấy điện thoại anh.

Trong điện thoại của Lâm Tư Dật có ảnh, nhưng toàn ảnh ghi chép tài liệu, không có lấy một tấm ảnh tự sướиɠ nào. Còn lại là các loại cây và hoa.

Như chảy về dòng thời gian năm đó, lúc cô dạy anh sử dụng QQ.

Lâm Tư Dật lại ngửi thấy mùi hoa anh đào nhẹ nhàng trên người Chu Lai.

Hai người kết bạn, Lâm Tư Dật nhìn ảnh đại diện của Chu Lai rồi nhẹ nở nụ cười.

Cô lại là người bạn đầu tiên của anh.

Nụ cười của Lâm Tư Dật rất nhẹ. Từ góc của Chu Lai, trông anh hơi đểu. Không biết cảm giác huyền ảo có phải do pub mang đến hay không mà Lâm Tư Dật lại toả ra khí chất bất cần. Như lần đầu cô gặp anh, lạnh lùng cuốn hút.

Chu Lai hiểu rất rõ, Lâm Tư Dật rất có sức hút với cô.

“Anh cười cái gì?” Chu Lai hỏi Lâm Tư Dật.

Lâm Tư Dật hơi nghiêng đầu, anh nhìn Chu Lai. Yết hầu của anh là nơi hấp dẫn ánh mắt của cô đầu tiên. Nó như con thoi có góc nhọn, dụ hoặc con người ta chạm vào.

Sau một lúc lâu, anh mới cúi đầu, cười hỏi cô: “Sao em lại lấy ảnh mặt lợn làm ảnh đại diện?”

Chu Lai nói: “Bởi vì không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Lâm Tư Dật hơi nhướng mày, gật đầu từ tốn. Dường như anh rất tán đồng với ý kiến của cô.

Chu Lai cảm thấy mình giải thích không thuyết phục lắm, nói lại: “Lợn rất đáng yêu mà, anh không thích thì em đổi ảnh khác là được.”

“Không, em thích là được, không cần thay đổi mình vì ai cả.” Lâm Tư Dật chưa bao giờ muốn Chu Lai thay đổi gì vì anh. Anh cũng không cần cô làm gì cho anh.

Theo đề tài lợn này, Chu Lai kể lại lịch sử nuôi lợn của mình.

Lâm Tư Dật hơi kinh ngạc.

Anh không thể tưởng tượng ra được cảnh Chu Lai ở bên chuồng lợn thối hoắc.

Tất nhiên không phải là kiểu nuôi lợn mà Lâm Tư Dật nghĩ.

Nhưng mà… hình thức cũng không khác là bao.

Những năm gần đây nổi lên xu hướng nuôi lợn cảnh mini, giá bán cũng khá đắt. Chu Lai từ bé đã thích các loại động vật nhỏ xinh, nhưng cô lại dị ứng với lông động vật nên đã nghĩ đến việc nuôi heo chơi chơi.

Lúc đó chắc cũng có rất nhiều người bị lừa giống Chu Lai. Cô mua không phải lợn cảnh mini, mà người bán vì trục lợi mà lấy lợn nhà ra bán cho người khác. Sau đó con lợn của Chu Lai càng nuôi càng lớn, nặng gần tới 100kg. Con lợn béo ở trong nhà kêu i ỉ, càng nhìn càng ngứa mắt. Bố cô – Chu Cao Trì chịu không nổi nữa nên thừa dịp cô đi học, ông cho người mang con lợn kia đi thịt.

Mỗi khi nhớ lại là dở khóc dở cười.

Chu Lai hỏi Lâm Tư Dật: “Bố em nói lợn là để ăn. Nhưng mà em nuôi nó lâu như thế, ít nhiều cũng có tình cảm. Em khóc, bố em còn nói em ngốc. Anh thấy bố em có quá đáng không?”

“Có.” Lâm Tư Dật nghiêm túc trả lời.

Chu Lai nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư: “Vậy anh nói xem bố em quá đáng chỗ nào, em muốn nghe thử.”

“Đầu tiên, mặc kệ con lợn này có như thế nào thì nó cũng là của em, bố em không được sự đồng ý của em mà tự ý xử lý là không đúng. Tiếp theo, tuy nước ta không có luật cấm gϊếŧ thú cưng, nhưng thú cưng là chỗ dựa tinh thần của con người, sớm đã vượt qua giá trị tồn tại của nó. Hơn nữa, em vì đau lòng mà khóc, đây là phản ứng tâm lý bình thường, không phải ngốc.”

Lâm Tư Dật nói như bài nghiên cứu, một câu trả lời mà có tận ba nguyên nhân. Đúng là khiến người ta tâm phục khẩu phục mà.

Thực ra, cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng trong lòng Chu Lai lại có cảm giác ấm áp khó tả.

Bởi vì con lợn đó mà có một khoảng thời gian dài Chu Lai không nói chuyện với bố mình.

Cô không logic được như Lâm Tư Dật, mỗi lần cãi nhau với Chu Cao Trì cô đều tức xì khói.

Nhưng bây giờ Chu Lai bỗng cảm thấy thật thoải mái.

Chu Lai nghĩ, chắc đây cũng là lý do Lâm Tư Dật được nhiều người yêu quý. Dù sao những điều anh nói đều khiến người khác tin tưởng.

Nếu lúc này anh nói anh thích cô, cô cũng tin tưởng vô điều kiện.

Thiệu Uy đi tới, xa xa đã nhìn thấy Chu Lai ngửa đầu nhìn Lâm Tư Dật với vẻ mặt tươi như hoa.

Đúng hơn là hai người này đứng ở chỗ rẽ nửa sáng nửa tối, mới thoạt nhìn rất mập mờ. Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau. Lâm Tư Dật như thư sinh không dính khói lửa nhân gian bị hồ ly ngàn năm quyến rũ. Bức tranh khắc họa sự tuyệt mỹ.

Trong bàn bài tối nay, cả quá trình hai người này không giao tiếp với nhau. Nhưng thì ra là có “chuyện riêng”.

Thiệu Uy từng khuyên Chu Lai rải thính đàn anh của mình, còn nói hai người không cùng một thế giới. Tuy là vậy, nhưng Thiệu Uy cũng biết đàn anh của mình không phải là người “ăn chay.”

Lâm Tư Dật độc thân đã lâu. Không phải là anh không muốn yêu, mà là trong lòng anh đã có một bóng hình. Đây cũng là trong một lần vô tình Thiệu Uy biết được.

Với diện mạo này của Lâm Tư Dật, khí chất ngời ngời đó, nhiều năm qua có biết bao nhiêu cô gái chủ động dâng tới cửa. Nhưng anh vẫn giữ được lòng mình, vẫn chuyên tâm nghiên cứu học thuật. Không ai có thể nào lay động được vị trí của cô gái trong lòng anh.

Thiệu Uy cảm thấy Chu Lai sẽ thua trong tay Lâm Tư Dật.

Nhưng chuyện tình cảm, anh tình tôi nguyện, người ngoài cũng không tiện xen vào.

Đều là chỗ bạn bè thân quen, lần trước anh ta đã khuyên thì Chu lai cũng hiểu. Lần này anh còn xen vào nữa thì không hay.

Thiệu Uy đến gần: “Hai người đang nói chuyện gì đó?”

Mặt Chu Lai vẫn giữ nét cười: “Đang nói chuyện con lợn.”

Lâm Tư Dật thản nhiên như không mà gật đầu, khẳng định lời Chu Lai nói.

Thiệu Uy nghi ngờ nhìn hai người, nhưng cũng gật đầu theo: “Ừ, hai người tiếp tục nói chuyện lợn, tao đi giải quyết nỗi buồn trước.”

Chu Lai: “Mày đi vệ sinh thì cứ đi, nói ra làm gì để người ta mắc ói?”

“Vậy hai người đứng ở trước cửa WC nói chuyện không thấy ghê à?”

Chu Lai và Lâm Tư Dật nhìn nhau cười: “…”

Cũng đúng.

***

Nửa buổi về sau, Chu Lai nghe mọi người khuyên không nên đánh bài nữa.

Cô nói là cô muốn nhìn xem người đánh thắng nhiều nhất là Lâm Tư Dật chơi thế nào.

Mọi người thấy Chu Lai mượn cớ thì bắt bẻ: “Chị Lai, có phải mày thích anh Lâm không?”

Chu Lai thuận theo: “Nói như mày thì người có mắt ai lại không thích anh Lâm, thêm tao vào thì vẫn còn chỗ chứ?”

Lâm Tư Dật nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Chu Lai, thoáng nhìn một cái rồi tiếp tục xáo bài.

Đêm nay anh thắng không phải ở bài mà là ở xáo bài.

Phương Tinh nhìn Lâm Tư Dật, lại nhìn Chu Lai, cong môi cười, không nói gì.

Đều là người tinh mắt, sao lại nhìn ra quan hệ mờ ám giữa hai người này. Chẳng qua Phương Tinh biết điều nên không nói. Vì cô ấy biết tâm trạng đêm nay của Chu Lai không vui.

Nhưng bây giờ xem ra, tâm trạng Chu Lai có vẻ đã thay đổi?

Thật sự là vì Lâm Tư Dật?

Phương Tinh nghi ngờ nhưng không thể hỏi Chu Lai ngay trước mặt Lâm Tư Dật được.

Làm bạn thân là phải biết suy nghĩ tới cảm xúc của bạn mình.

Chỉ có Thẩm Bân Bân ngây thơ nói: “Anh Lâm không có bạn gái đúng không? Vừa hay chị Lai cũng không có bạn trai. Em thấy hai người rất đẹp đôi đấy.”

Thẩm Bân Bân không phải người thành phố H, bây giờ đang là sinh viên của một trường đại học ở thành phố H.

Anh ta là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, ngoại hình cũng không phải quá xuất sắc, tính cách không tồi, cũng xem như được nhiều người yêu quý. Anh ta cũng là đối tác duy nhất của Time, một công tử chính hiệu.

Không đợi Lâm Tư Dật trả lời, Chu Lai liền nói: “Anh Lâm của các cậu không ưa tôi.”

Xí liêu.Nói đoạn, Lâm Tư Dật đưa bài giao cho Chu Lai: “Em chơi đi.”

Chu Lai hơi khó hiểu: “Em chơi á?”

Cô đúng là thua không biết giận.

Lâm Tư Dật gật đầu: “Anh dạy em.”

Thẩm Bân Bân vẻ mặt đắc ý vì đẩy thuyền thành công: “Lai tỷ, chị thấy chưa.”

Chu Lai kề sát Lâm Tư Dật, đương nhiên là cô cố ý. Nếu Lâm Tư Dật muốn dạy cô đánh bài, vậy thì cô thuận theo thôi.

Một tay Lâm Tư Dật để ở trên ghế sofa sau lưng Chu Lai, một bàn tay đỡ hờ bài, chỉ cô đánh bài như thế nào. Từ góc độ của người đứng xem, gần như là Lâm Tư Dật ôm Chu Lai trong lòng. Chu Lai lại còn cố tình bộ dạng “chim nhỏ nép vào”, thường xuyên ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Dật, hỏi anh có nên đánh cây này cây kia không.

Chắc là chỉ có Lâm Tư Dật thật sự nghiêm túc dạy Chu Lai đánh bài. Mà Chu Lai lại là vẻ mặt đạt được mưu kế.

“Nhà trên đánh đôi ba, chứng tỏ trên tay người ta có cái để đè được, em phải đánh đôi Át hoặc đánh ra con mà người đó không chặt được.” Lâm Tư Dật nói đoạn, rút ra một đôi ném lên bàn. Quả nhiên đối phương không đỡ được.

Tiếp theo tới lượt Chu Lai ra bài.

Lâm Tư Dật hơi cúi người, nhìn bài trong tay Chu Lai, ghé vào tai cô hỏi: “Tiếp theo em muốn đánh lá nào?”

Anh đến quá gần, hơi thở phả vào tai Chu Lai, làm cho cô ngất ngây.

Nếu không phải bây giờ ở đây có nhiều người, cô thật sự sẽ bám hẳn lên người Lâm Tư Dật.

Chu Lai làm gì còn tâm trạng đánh bài, cô chỉ đại một cây, giọng mềm mại như bông nói với Lâm Tư Dật: “Đánh lá này.”

“Không được, ra sảnh trước đi.”

“Nếu có người đè sảnh của em thì sao? Vậy em không đánh được lá nhỏ này.”

Lâm Tư Dật rất kiên nhẫn giải thích: “Con mười đã ra hết rồi, chỉ còn em có lá này thôi, nên không ai có sảnh nào to hơn đâu.”

Chu Lai tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu.

Lâm Tư Dật rút ra năm lá bài trên tay cô, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay Chu Lai. Cô cảm thấy những nơi anh chạm vào như có một dòng điện chạy qua.

Cảm giác như bị giật điện, Chu Lai nổi cả da gà. Sự đυ.ng chạm của nam và nữ như một phản ứng hoá học khiến cho cơ thể sinh ra phản ứng. Đương nhiên, với điều kiện là đôi bên có tình cảm.

Tiếp theo, Lâm Tư Dật như làm ảo thuật, những lá bài trong tay Chu Lai lần lượt được rút ra. Mãi cho đến khi trên tay Chu Lai không còn lá nào.

Thắng.

Thắng dễ như vậy!

Chu Lai kinh ngạc nhìn Lâm Tư Dật, lớn tiếng nói: “Anh trai, anh làm ảo thuật đúng không!”

Lâm Tư Dật bất ngờ khi Chu Lai gọi to như vậy, cảm thấy màng nhĩ hơi đau.

Anh khẽ nói với cô: “Em hên.”

Chu Lai rụt cổ. Cô bây giờ chỉ ước có phép thuật, đem những người ở đây biến mất hết.

Người thắng xáo bài, Lâm Tư Dật thay Chu Lai làm.

Chu Lai nhấp một ngụm cocktail, tâm trạng phải nói là cực kì tốt.

Lúc này cô không hề hay biết tâm trạng của cô đã bị Lâm Tư Dật ảnh hưởng. Rõ ràng vừa nãy mặt còn xị ra như ai thiếu nợ cô, bây giờ lại như nhặt được 5 triệu tệ.

Lại một ván nữa, Lâm Tư Dật ngồi vẫn tư thế cũ dạy Chu Lai. Chẳng qua lần này Chu Lai cố ý nhích lại gần anh hơn một chút, bả vai hai người chạm vào nhau.

Lâm Tư Dật từng làm gia sư, anh biết là thế nào để người học kiên nhẫn học. Học sinh nhỏ tuổi thường không tập trung được lâu, lúc này giáo viên càng phải kiên nhẫn hơn học sinh.

Trong quá trình dạy, giáo viên sẽ thường nhìn học sinh và hỏi một số câu để học sinh trả lời. Nếu trả lời không đúng, thì sẽ biết sai ở đâu để giảng tiếp cho đến khi hiểu mới thôi.

Giờ phút này, Lâm Tư Dật ngồi gần Chu Lai cũng chỉ để dạy cô chơi bài như thế nào, không hề có ý gì khác.

Vận may trong chơi bài rất quan trọng, nhưng cũng cần phải có kỹ năng. Nhớ bài là một loại kỹ năng, có thể đoán được bài người khác cũng rất quan trọng.

Chu Lai mặc váy ngắn, ngồi không tiện. Lâm Tư Dật lẳng lặng để áo khoác của mình lên đùi cô, hỏi cô: “Ván này em tính đánh thế nào.”

Chu Lai cúi đầu nhìn chiếc áo ở trên đùi mình, cười dựa gần Lâm Tư Dật hỏi: “Đưa áo cho em làm gì? Em mặc quần bảo hộ bên trong, không nhìn được đâu.”

Yết hầu Lâm Tư Dật lăn, giọng điệu không được tự nhiên như hồi nãy: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Chu Lai nhìn vành tai hồng hồng của Lâm Tư Dật, suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ở khoảng cách gần, cô lại không nhịn được thoáng nhìn anh.

Mũi thẳng tắp, thân hình to cao, đôi môi phớt hồng.

Nghĩ đến nụ hôn đêm hôm đó, cô theo bản năng liếʍ môi mình. Tựa như hơi thở hương táo của anh vẫn còn lưu lại.

Cô rất muốn hôn anh.

Nhưng Chu Lai không làm vậy, chỉ là cái chân dưới gầm bàn kia lại ngọ ngậy.

Lúc đầu cô dùng mu bàn chân cọ mắt cá chân Lâm Tư Dật. Nhưng dần dần, chân cô từ từ cọ lên bắp chân anh. Hôm nay Lâm Tư Dật mặc quần jean, quần được xắn lên 1 2 gấu, lộ ra một khoảng cổ chân trắng. Chân anh dài, mặc vậy trông rất có gu.

Bàn chân mịn màng của cô đặt bên trên lớp vải quần jean thô của anh như sản sinh ra một cảm giác khác lạ trong cô.

Không nằm trong dự đoán của Chu Lai, Lâm Tư Dật không cản cô.

Dưới ánh đèn mờ tối, anh nhìn vào cô như muốn nói: Đừng nghịch.

Nhưng anh có thể dung túng tất cả những sự nghịch ngợm, trẻ con của cô. Như dáng vẻ cưng chiều của anh lúc dạy cô chơi bài.

Không ai biết rằng có một sự mập mờ đang xảy ra ở dưới gầm bàn.

Chu Lai chỉ muốn trêu anh. Nhưng dần dần, chính cô bị cuốn vào đó.

Chu Lai rất muốn biết Lâm Tư Dật sẽ như thế nào khi rơi vào sắc tình. Chắc là không giữ vững được vẻ bình thản như thế này nhỉ?

Rồi sau đó, Chu Lai làm thật.

Trong tiếng nhạc, dưới tác dụng của cồn và hương nước hoa, tất cả trở thành chất xúc tác hoàn hảo cho cô.

Tay cầm bài của Chu Lai ôm lấy cổ Lâm Tư Dật, hôn lên môi anh.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tư Dật là ngây người, tiện tay ấn mặt Chu Lai về hướng sườn sofa. Anh dùng thân mình che mặt cô, chặn tầm mắt của những người khác, làm cho nụ hôn sâu hơn.

Trong khoảnh khắc Chu Lai được thân hình cao lớn của Lâm Tư Dật che lại, nơi đáy mắt anh hiện lên sự đơn thuần. Cô nghĩ, Lâm Tư Dật ngoan thế à?

Rõ ràng anh hôn rất bá đạo, nhưng cũng rất dịu dàng. Như trải qua đủ loại phong hoa tuyết nguyệt, thản nhiên như không. Anh rất biết khơi mào, dẫn dắt khiến cô đắm chìm trong đó.

Chung quanh là ánh sáng của đèn chùm nhấp nháy, còn có âm thanh ồn ào của nhóm người đang chơi.

Không ai để ý đôi môi hai người họ đang quấn quít lấy nhau. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tột cùng.