Biên tập: Yuchanqing
Hiệu đính: Xiaoxin
Kể từ sau lần chụp hình nọ, Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng không liên lạc qua lại gì nữa.
Lần gặp tiếp theo là trước lễ Giáng Sinh một ngày.
Mùa đông ở thành phố H luôn nổi tiếng bởi thời tiết lạnh ẩm. Nhất là hai ngày qua trời mưa suốt. Đến hôm nay mặt trời mới ló dạng, người đi dạo phố liền nhiều hơn rõ rệt.
Chu Lai chỉ muốn đi ra ngoài sơn móng tay, vì thế mà không ai đi cùng cô cả.
Gần đây rất thịnh hành để móng tay dài, cô theo xu hướng sơn màu gradient sáng bóng kiểu Pháp. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cô không quen với bộ móng mới này lắm. Nhất là lúc gõ phím điện thoại, mệt khỏi nói.
Trước khi đi làm móng, Chu Lai định sẽ mua một ly cà phê Americano ở quán mình thường đến.
Đặt cà phê xong, lát sau đã có đồ uống. Trong lúc Chu Lai đi lấy cà phê thì bắt gặp Lâm Tư Dật đang lấy một ly Americano.
Có lẽ bởi vì Lâm Tư Dật luôn ở trường, nên ở anh không thấy cái vị trần tục của người đời, đem đến cho người khác cảm giác không vướng bụi trần. Vầng ánh nắng ban mai tựa như chiếu sáng người anh, không đậm cũng không nhạt. Hai người một trái một phải đứng cạnh nhau nhận hàng, ngoài ý muốn nhìn thấy nhau.
Từ lần chụp hình trước đó cho đến bây giờ cũng đã gần một tuần lễ rồi. Chu Lai đã định tìm Lâm Tư Dật “chơi” nhưng công việc cần giải quyết quá nhiều, hiếm khi có ngày được chút rảnh rỗi như hôm nay.
Thành phố H đúng là rất lớn. Có người ở đây nhiều năm nhưng không gặp, ấy vậy mà tình cờ gặp nhau. Tính ra hai người họ đều sống ở thành phố này nhiều năm như vậy, nhưng dường như Chu Lai chưa bao giờ vô tình nhìn thấy anh Lâm Tư Dật.
Cũng có thể là đã từng gặp nhưng chắc là lúc đó cô không nhận ra anh. Chu Lai nghĩ có lẽ anh cũng không nhận ra cô.
Hôm nay Lâm Tư Dật mặc một cái áo len dệt kim màu trắng, toát ra vẻ thân thiện, gần gũi.
Chu Lai chủ động lên tiếng chào hỏi Lâm Tư Dật: “Thật trùng hợp.”
“Trùng hợp thật.” Lâm Tư Dật dường như không có ý muốn rút ngắn khoảng cách, thái độ vẫn hơi lạnh nhạt. Anh giống như không muốn cùng cô có bất cứ tương tác nào.
Sự nhiệt tình của Chu Lai bị câu này của anh tạt cho một gáo nước lạnh.
Không ngờ một giây sau, Lâm Tư Dật đưa ly cà phê trong tay mình đến trước Chu Lai.
Tay anh cầm lấy ly cà phê Americano màu nâu ngon mắt, các khớp xương hiện lên rõ ràng, gân tay trên mu bàn tay hiện rõ, có vẻ là một người đàn ông mạnh mẽ.
Trên tay của Chu Lai cũng đang cầm cốc Americano, hơi thấy khó hiểu mà hỏi anh: “Sao vậy?”
“Của cậu.” Thanh âm của anh thanh mát, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Chu Lai.
Chu Lai vung vung tay: “Không cần đâu, tớ có rồi.”
Chỉ là một ly cà phê mà thôi, cũng không cần phải khách sáo như vậy.
Lâm Tư Dật mím môi, biểu cảm đang bình thường trên gương mặt anh xuất hiện ý cười và ôn hòa, anh bình tĩnh nói: “Cậu cầm nhầm rồi.”
Chu Lai lúc này mới để ý ly Americano trên tay cô là cà phê nóng.
Đơn đặt hàng trên điện thoại cô là Americano lạnh.
Sau khi hiểu ra, Chu Lai lè lưỡi, xấu hổ nói xin lỗi. Đồng thời đổi ly cà phê trong tay mình với ly cà phê trong tay Lâm Tư Dật.
Trong lúc hai người đổi với nhau ly Americano, tay vô tình mà chạm vào nhau. Móng tay dài và nhọn của Chu Lai xẹt qua ngón tay của Lâm Tư Dật, ngón tay lành lạnh của Lâm Tư Dật cũng chạm vào ngón tay của Chu Lai.
Vốn không có gì mờ ám nhưng đột nhiên Chu Lai nhớ đến vụ đánh cược của mình với Phương Tinh ở quán bar hôm đó, không khỏi có chút chột dạ.
Người vừa thẳng vừa lạnh nhạt như Lâm Tư Dật, cô thật sự không thể đảm bảo sẽ tán đổ anh trong vòng ba tuần.
Sau khi đổi lại cà phê cho nhau, Lâm Tư Dật bỗng nói: “Uống đá ít thôi.”
Đang mùa đông mà còn gọi thêm đá, chắc có mỗi Chu Lai mới dám làm thôi.
Chu Lai lại làm ra vẻ không quan tâm: “Cậu không hiểu, uống lạnh mới ngon.”
Cô nói xong rồi mới cảm thấy mình nói như vậy là hơi không đúng. Mỗi người đều có khẩu vị riêng, cô cảm thấy ngon không có nghĩa là người khác cũng cảm thấy ngon.
May thay Lâm Tư Dật cũng không nói lại cô. Bỗng có một cô gái trẻ, tóc ngắn đi lại bên cạnh anh, “Đàn anh, anh gặp rắc rối gì à?”
Cô gái ấy cho rằng Chu Lai đến bắt chuyện với anh.
Vẻ mặt Lâm Tư Dật vẫn cứ vậy, người khác không nhìn ra được cảm xúc từ khuôn mặt anh: “Không.”
Anh đưa ly cà phê trong tay mình cho cô gái, bảo cô đi đến chỗ kia ngồi đợi anh.
Cô gái ấy không hề có ý định muốn đi, vẫn đứng cạnh Lâm Tư Dật: “Đàn anh, anh chỉ mua một ly cà phê thôi sao?”
Lâm Tư Dật hơi nhíu mày, “Tôi không thích uống cà phê.”
Không thích uống cà phê còn đến mua cà phê?
Chu Lai hơi nhướng mày. Cô thấy tình huống hiện giờ, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt mang theo ý cười mờ nhạt.
Thì ra là mua cà phê cho người khác.
Cô gái ấy theo bản năng mà nhìn về phía Chu Lai xinh đẹp sáng ngời phía trước. Dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Tư Dật.
Chu Lai cảm thấy hơi lúng túng: “Vậy tớ không làm phiền…”
Lâm Tư Dật cắt ngang lời cô, “Vô tình gặp đàn em khóa dưới, vừa đúng lúc có chút việc muốn hỏi cô ấy.”
“Ồ.” Chu Lai gật đầu.
Hai người vẫn đứng ở chỗ lấy thức uống, lúc này lại có khách đến lấy hàng, đυ.ng nhẹ bả vai của Chu Lai. Chu Lai không phản ứng kịp thì đã bị Lân Tư Dật kéo sang một bên.
“Cẩn thận.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên từ trên đầu Chu Lai, rất êm tai.
Khoảng cách rất gần, Chu Lai ngẩng đầu lên theo bản năng.
Mái tóc ngắn gọn gàng của Lâm Tư Dật, vầng trán sáng bóng hiện ra. Kiểu tóc này rất kén mặt, nhưng gương mặt của anh hoàn toàn đủ điều kiện để sử dụng. Thật ra, từ lần chụp hình trước Chu Lai đã chú ý anh trai này có thể phù hợp với rất nhiều tạo hình. Nếu như anh không nghiên cứu khoa học, chỉ cần mỗi khuôn mặt này để tham gia giới giải trí thì chuyện nổi tiếng cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Lâm Tư Dật lấy một chiếc ống hút từ trong hộp đựng đưa cho Chu Lai.
Hai tay Chu Lai cầm lấy ly Americano của mình, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Anh một câu tôi một câu. Theo quan điểm của Chu Lai, Lâm Tư Dật rõ ràng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
Thực ra giữa hai người cũng không có chủ đề gì để nói chuyện. Dù sao hai người cũng không gặp nhiều năm. Ngoại trừ cái mác là bạn cùng bàn và bạn học cũ ra thì hai người thật sự không quá hiểu biết về nhau.
Đêm đó, mặc dù chơi bài cùng nhau, nhưng toàn bộ quá trình Chu Lai và Lâm Tư Dật không hề nói nhau câu nào. Phần lớn đều là Phương Tinh và Thiệu Uy cười đùa. Sau đó, nếu không phải là do Chu Lai ‘làm phiền’ mãi thì Lâm Tư Dật đoán chừng sẽ không đồng ý với cô. Mấy ngày nay Chu Lai bận rộn công việc, đôi lúc sẽ nghĩ đến Lâm Tư Dật, nghĩ tới hai người tạo dáng trong buổi chụp hình. Có thế thôi mà cô cũng cảm thấy vui vẻ. Nhất vào ngày hôm qua, khi Tưởng Tăng Thương đưa đoạn phim hoàn chỉnh cô xem, ôi thần tiên giáng trần. Ngay sau đó, Chu Lai muốn đưa đoạn phim đó cho Lâm Tư Dật xem, nhưng sau đó mới nhớ đến việc mình không có WeChat của anh nên đành thôi.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác.
Chu Lai cảm thấy hình như Lâm Tư Dật không quá thích cô.
Nếu đã như thế, vậy thì không cần thiết phải tiếp tục làm khó anh nữa.
Chu Lai viện cớ nói mình có chút chuyện phải đi trước, Lâm Tư Dật cũng không có bất cứ biểu hiện nào cho thấy anh muốn cùng cô nói chuyện, chỉ gật gật đầu nói tạm biệt, thái độ vẫn không lạnh không nóng như trước.
Vừa đẩy cửa ra, từng cơn gió lạnh thổi bên ngoài khiến Chu Lai run cầm cập.
Nhiệt độ ấm áp của lò sưởi trong phòng và ngoài trời chênh lệch quá nhiều. Trong thời gian ngắn, cái lạnh thấu xương khiến người ta không bước nổi.
Áo khoác của Chu Lai vẫn để ở bên trong xe, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu trắng, dưới chân đang mang một đôi bốt cao cổ, trên cặp đùi mảnh khảnh chỉ có một đôi tất quần mỏng manh. Đây là một sự giải thích tốt nhất cho cái gì gọi là thời trang phang thời tiết. Đông đến, cô vì thời trang mà chẳng màng đến nhiệt độ. Bởi vì ở trong xe và trong nhà luôn có hệ thống sưởi ấm, nên cô không lo mấy đến cái lạnh bên ngoài.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi một vài tình huống lúng túng, ví dụ như bây giờ.
Chu Lai lên kế hoạch đường từ đây chạy đến bãi giữ xe trong đầu, định cắn răng mà chạy. Cô nhìn về phía không xa đằng kia có vài người, hình như là người hâm mộ của cô. Trong tình huống này, vì để có thể bảo vệ hình tượng, cô chỉ có thể chầm chậm đi qua. Dù sao cũng không thể để người ta chụp được bộ dạng luýnh quýnh của cô.
Cũng vào đúng lúc này, Chu Lai bỗng cảm nhận được một luồng hơi ấm sau lưng mình.
Chu Lai quay đầu lại theo bản năng thì thấy Lâm Tư Dật đang đứng ở phía sau cô. Khoảng cách gần trong gang tấc, trên người cô được khoác thêm một chiếc áo khoác nam lớn, rộng và dày.
Lâm Tư Dật cảm thấy khoảnh khắc này hơi diệu kì.
Anh không thể ngồi yên mặc kệ Chu Lai được, nhưng anh cũng hiểu rất rõ là hành vi bây giờ của mình có hơi vượt quá giới hạn. Anh ung dung khoác áo khoác của mình lên người của Chu Lai. Sắc mặt của anh bình tĩnh như không, không thể nhìn ra bất cứ sự quan tâm nào hay một chút ám muội nào.
“Mặc vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Lâm Tư Dật dùng thân mình cản lại gió lạnh cho Chu Lai.
Khoảng cách hai người rất gần, Chu Lai chỉ có thể ngước mắt nhìn Lâm Tư Dật. Anh chính trực, nói chuyện nhạt nhẽo. Nhưng lại mang dáng vẻ khiến cho người khác không thể từ chối.
Chu Lai bỗng thấy mình không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Có khi nào là anh thích cô không? Nhưng khi ở với cô, anh lúc nào cũng lạnh nhạt.
Hay là anh không thích cô? Nhưng khi không choàng áo khoác cho cô làm chi.
Chu Lai không muốn phí công đoán mò, bèn chủ động hỏi: “Tớ hỏi cậu một câu.”
Lâm Tư Dật nói: “Cậu hỏi đi.”
“Cậu có thích tớ không?”
Lâm Tư Dật ngẩn ra trước câu hỏi bất ngờ này.
Anh hệt như cậu học sinh hay lơ mơ trong lớp, bỗng nhiên bị giáo viên bắt đứng lên trả bài, không biết phải làm sao nên thấp thỏm lo âu. Anh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lục tìm trong đầu mình một câu trả lời chính xác.
Chu Lai cười khẽ, sửa lại câu hỏi: “Để tớ đổi lại cách hỏi, chắc là cậu không ghét tớ đúng không?”
Lâm Tư Dật chậm rãi thở ra một hơi: “Không có.”
Anh làm sao có thể ghét cô chứ.
Chu Lai gật đầu, tự cho là mình đã hiểu.
Mặc dù cái tên Lâm Tư Dật này thơm ngon mộng nước, nhưng Chu Lai vẫn thấy thấy anh lãnh đạm. Tựa như cho dù là chuyện gì thì anh vẫn bình tĩnh như thế.
Anh chắc chắn là kiểu người như vậy, cô còn trông đợi anh nhiệt tình hơn sao?
Chu Lai chỉ vào cái áo khoác trên người mình: “Vậy tớ không khách sáo nữa, chiếc áo này hôm khác trả lại cậu.”
“Được.”
Khi Chu Lai mặc chiếc áo khoác này, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt ấm lên. Sau đó cô ngửi thấy một mùi hương xộc thẳng vào mũi, là mùi hương trên quần áo của Lâm Tư Dật.
Không phải là nước hoa, cũng không phải là mùi thuốc lá, nhưng lại rất dễ chịu.
Tựa như hồng trà thấm đẫm sương sớm, lại giống như vị nhàn nhạt của táo xanh.
Thật ra rất lâu về trước, Lâm Tư Dật cũng từng mượn Chu Lai một chiếc áo khoác.
Nhưng cô đã sớm quên mất.