Kẻ Thù Luôn Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 3

3. Thổ lộ

Tôi xứng với cậu không?

******

Trên bục giảng Phùng Đan Thu đã cho cả lớp mở sách giáo khoa.

Chương trình học cấp 3 đã được hoàn thành từ học kỳ trước. Kể từ ngày đầu tiên bước vào lớp 12, đã bước vào giai đoạn ôn tập toàn diện.

Môn tiếng Anh đối với Thẩm Lộc mà nói, quả thật chính là thiên thư, ngay cả đề bài cậu cũng xem không hiểu.

Lúc này vào tai trái, ra tai phải, chỉ chốc lát sau đã bị thôi miên đến mơ màng sắp ngủ.

Mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Chỉ là lúc cậu nghiêng đầu bày xong tư thế ngủ.

Nhưng lúc trước bàn bên cạnh trống không, lúc này có một người ngồi, cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, làm cậu rất không quen.

Cố Chiêu bàn bên cạnh, đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, lộ ra lỗ tai trắng nõn đẹp đẽ.

Thẩm Lộc không ló đầu qua xem đối phương rốt cuộc đang làm cái gì. Cậu cau mày xoay đầu sang chỗ khác, sau gáy hướng về phía Cố Chiêu, một lần nữa nằm sấp xuống bắt đầu ngủ bù.

Dư quang liếc đến Thẩm Lộc đã xoay đầu đi, Cố Chiêu rốt cuộc nghiêng đầu nhìn Thẩm Lộc một chút.

Thiếu niên tóc ngắn dưới ánh nắng chiếu xuống, hiện lên ánh sáng màu xám bạc, có vẻ cực kỳ mềm mại.

Đại khái là ngại ánh sáng quá sáng, liền thấy Thẩm Lộc hoàn toàn vùi mặt vào trong khuỷu tay.

Lúc này an tĩnh lại, như một —— ừm, nhóc mèo lớn phơi nắng ngủ gật dịu ngoan.

Cố Chiêu quan sát một lúc lâu, mới thu tầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục sửa bài tập tiếng Anh.

Ánh mặt trời nóng rực ngoài cửa sổ, khí lạnh lạnh lẽo trong lớp học, trong một góc yên tĩnh, hai thiếu niên không liên quan tới nhau, tạo thành hình dáng năm tháng tươi đẹp.

-

Thẩm Lộc ngày hôm nay ngủ đến trời đất tối sầm, cho đến khi tan học, người mới từ từ tỉnh lại.

Người trong phòng học đều đã đi hết, chỉ còn lại Cố Chiêu bàn kế bên.

Vừa tỉnh lại liền thấy người này, chỉ số tâm trạng của Thẩm Lộc trực tiếp giảm xuống.

Nhận thấy được ánh mắt bất thiện bên cạnh, Cố Chiêu dừng bút, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lộc.

"Cậu dường như có ý kiến rất lớn đối với tôi, nhưng hình như tôi cũng không có làm chuyện gì đắc tội với cậu?"

Thẩm Lộc nghĩ thầm: Ai bảo cậu lớn lên có khuôn mặt như thế chứ.

Lúc này, Thịnh Vinh Hiên cùng Tào Húc đột nhiên ló đầu ra từ cửa sau, "Anh Lộc, chúng ta đến quán cà phê Internet khai hắc[1] đi."

[1]Khai hắc: là một thuật ngữ trong trò chơi, có nghĩa là khi chơi trò chơi, bạn có thể nói hoặc giao tiếp mặt đối mặt.

Hai người bọn họ bởi vì chuyện thành tích, bị chủ nhiệm lớp gọi lên dạy dỗ một lúc, lúc này mới vừa trở về.

Trong lúc nghỉ hè Thẩm Lộc được Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên dẫn theo học được rất nhiều trò chơi.

Lúc này thấy bọn họ gọi mình, đơn giản đứng dậy, cầm lấy đồng phục.

Chỉ là cậu ngồi ở vị trí sát tường, đi ra ngoài phải đi qua chỗ của Cố Chiêu.

"Nhường một chút." Không có chữ xin, nhưng lại thiếu kiên nhẫn.

Cố Chiêu lúc này cũng không chấp nhặt với cậu, thu dọn một chút đồ vật, nhường chỗ, để Thẩm Lộc đi ra ngoài.

Thẩm Lộc cùng Tào Húc Thịnh Vinh Hiên ra khỏi lớp, đi về phía quán cà phê Internet bên ngoài trường học, đi tới liền phát hiện, Cố Chiêu đi theo phía sau.

Thẩm Lộc dừng bước lại, nhìn người ở phía sau.

Chẳng lẽ là theo dõi mình, sau đó đi tìm giáo viên mách lẻo?

Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên thấy cậu dừng lại, cũng nghiêng đầu qua.

"Học bá, cậu..."

Lời Tào Húc còn chưa nói xong.

Chỉ thấy cách đó không xa một thân ảnh màu trắng chạy về phía bọn họ.

Người tới chính là Hạ Ca lớp 1, cũng là giáo hoa hiền nhã, nữ thần của Thẩm Lộc.

Mắt thấy nữ thần chạy về hướng này, Tào Húc dùng khuỷu tay chọc chọc Thẩm Lộc, chế nhạo nói: "Anh Lộc, đây là nữ thần tới tìm mày sao?"

"..."

Thẩm Lộc: Buổi sáng phát thẻ người tốt chẳng lẽ không đủ? Còn phải phát ngay trước mặt nhiều người nữa?

Chỉ là nữ thần đi qua Thẩm Lộc vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chạy chậm đến trước mặt Cố Chiêu, mới ngừng bước chân.

Hạ Ca thả chậm hô hấp, một bàn vén tóc mái trên tráng một chút, một cái tay khác lấy ra một bức thư màu hồng nhạt từ phía sau.

Bày ra nụ cười vui vẻ ngọt ngào hoàn mỹ nhất, đưa bức thư tới trước mặt Cố Chiêu.

Hơi ngượng ngùng, "Cố Chiêu, mình thích cậu rất lâu rồi, hy vọng cậu có thể chấp nhận mình. Chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."

Hạ nữ thần mặc một chiếc váy dài màu trắng, đoan trang tao nhã hào phóng, quả thật xinh đẹp không gì sánh được.

Nhìn bức thư màu hồng đưa tới trước mặt, Cố Chiêu trước tiên không phải nhìn về phía Hạ Ca, mà là nhìn về phía Thẩm Lộc ở bên kia.

Chỉ thấy sắc mặt Thẩm Lộc âm trầm đến đáng sợ.

Thẩm Lộc theo đuổi Hạ Ca không phải ngày một ngày hai, từ lớp mười đến bây giờ, lên giọng đến mức toàn trường không ai không biết không ai không hiểu.

Hạ Ca không chỉ xinh đẹp, thành tích học tập cũng tốt.

Bởi vì chuyện này, giáo viên trong trường cũng đi tìm Thẩm Lộc, nhưng mà Thẩm Lộc vẫn làm theo ý mình như trước. Cũng may Hạ Ca vẫn luôn không đồng ý, hai người cũng không tính là yêu sớm.

Các giáo viên sau lại thấy Thẩm Lộc là một bên nhiệt tình, đơn giản cũng mặc kệ.

Hiện tại Thẩm Lộc theo đuổi Hạ nữ thần không có kết quả, lại có thể ngay trước mặt Thẩm Lộc, đưa thư tình cho học bá!

Tào Húc cả kinh cằm cũng rớt xuống.

Đây là cái gì? Đây rõ ràng là đánh vào mặt anh Lộc chúng tôi!

Gen nhiều chuyện của cậu ta trỗi dậy, đặc biệt muốn mở nhóm WeChat của trường học, đem tin tức bùng nổ này nhắn ra ngoài.

Thế nhưng đây cũng liên quan đến đến mặt mũi anh Lộc nhà mình, cậu miễn cưỡng thu hồi bàn tay đang ngo ngoe rục rịch.

Ở bên kia.

Cố Chiêu: "Cậu tên là gì?"

Hạ Ca bị câu hỏi này nghẹn một cái, cô không nghĩ tới bản thân là một giáo hoa hiền nhã, Cố Chiêu vậy mà không biết tên cô.

Cô cười xấu hổ, "Hạ Ca, Hạ trong mùa hè, Ca trong tiếng ca."

"Bạn học Hạ Ca, kỳ thi cuối kỳ cậu được bao nhiêu điểm?"

Hạ Ca bị hắn hỏi đến sửng sốt, sao lại nói đến thành tích thế này, nhưng vẫn thành thật trả lời, "630 điểm."

"Tôi 730 điểm, tôi cảm thấy chúng ta cũng không thể cùng nhau tiến bộ. Cho nên thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý."

Cố Chiêu từ chối Hạ Ca xong, đi về phía Thẩm Lộc.

Tào Húc kích động một cái, nhanh chóng tóm chặt lấy cánh tay Thẩm Lộc, sợ anh Lộc đột nhiên tức lên muốn đánh người.

Ngày hôm nay, quả thực chính là nhảy nhót ở điểm giới hạn của anh Lộc.

Không nghĩ tới Thẩm Lộc chỉ khinh thường liếc nhìn Cố Chiêu, cũng không có động tác khác.

Đối với việc Hạ Ca tỏ tình, kỳ thật cậu không có gì cảm giác gì, dù sao thích Hạ Ca là người trước kia, hiện tại không có liên quan gì với cậu.

Mặc dù có hơi mất mặt.

Cậu khó chịu chính là câu nói kia của Cố Chiêu, thành tích không xứng, không thể cùng nhau tiến bộ.

A, 630 không xứng với 730 cậu, tôi mẹ nó mới thi có 30 điểm!

Đừng hỏi cậu vấn đề vì sao cậu nghĩ 30 điểm của mình không xứng với 730, đại khái đây là du͙© vọиɠ thắng bại của đàn ông đi.

Khi Cố Chiêu đi ngang qua Thẩm Lộc, liếc mắt nhìn Thẩm Lộc một cái.

Thẩm Lộc cũng trừng trở lại.

Tào Húc cảm thấy trong đôi mắt giữa hai người này sấm chớp ầm ầm.

Thẩm Lộc: Cậu nhìn cái gì, mắt cậu có vẻ to nhỉ!

Mà trong lòng Cố Chiêu lại nghĩ là, Thẩm Lộc hôm nay rất khác thường.

Thật ra từ năm lớp mười, hắn đã bắt đầu chú ý đến Thẩm Lộc, cũng từng lơ đãng thăm dò, nhưng người kia không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn hắn giống như một người lạ.

Nhưng mà hôm nay, loại cảm giác quen thuộc này đến thật.

_____

—— Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Lộc: Tôi 30 điểm xứng cùng cậu tiến bộ không?

Du͙© vọиɠ thắng bại của đàn ông, dù sao vẫn nảy sinh ở những nơi không thể hiểu được.