Độc Chiếm

Chương 21: Anh muốn vào không

Lâm Thích bắt đầu thi đấu vào bốn giờ chiều, trận đấu bóng đá rất xuất sắc, đội bóng của Lâm Thích kết thúc với điểm số 4-1.

Lần trước Thời Gia Nhiên xem bóng đã là hồi cao trung, bạn thân của cô thích một nam sinh đá bóng, mỗi cuối tuần sẽ lôi kéo cô ngồi trên mặt cỏ trộm xem trận đấu bóng đá cách đó không xa.

Những cô gái trẻ tuổi xung quanh không nhịn được mà hò hét cổ vũ, quang minh chính đại mà kêu tên Lâm Thích, cô gái gan lớn còn hô em yêu anh Lâm Thích.

Thời Gia Nhiên nhìn gương mặt tuổi trẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân của các cô ấy, cô không chút để ý mà nhìn Lâm Thích ở trên sân bóng mồ hôi rơi như mưa, tâm tư sớm đã bay xa.

Khi trận đấu kết thúc, Lâm Thích bị bao vây chặt chẽ, Thời Gia Nhiên quay đầu đi nhìn về hướng cửa ra, chuẩn bị đi qua thì Lâm Thích hướng về chỗ cô vẫy vẫy tay gọi tên cô.

Trên mặt Lâm Thích mang theo nụ cười nhạt, vốn là người lớn lên xinh đẹp, cười lên có hương vị của thiếu niên, Thời Gia Nhiên ngược sáng nhìn anh, trong mắt như có cát, có chút muốn khóc.

Anh không nhanh không chậm mà đi qua, ôm chầm bả vai cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đây là bạn gái tôi, Thời Gia Nhiên.”

Chóp mũi Thời Gia Nhiên nóng lên, cảm xúc muốn khóc kia bị nghẹn đến mức mũi phát đau.

Anh thân mật mà tới gần cô, rất tự nhiên mà đem tay gác lên vòng eo cô.

Thời Gia Nhiên thấy được sự xấu hổ trên mặt các đội viên, ánh mắt mọi người dừng trên người cô gái vừa rồi trên sân bóng kêu em yêu anh kia, khiến cô gái ngại ngùng, Thời Gia Nhiên đoán được chuyện cô gái đó thích Lâm Thích mọi người đều biết hết.

Trong nháy mắt, cô có cảm giác mình như chú hề, hoặc là kẻ thứ ba.

Cô cũng bỗng nhiên sáng tỏ Lâm Thích hôm nay muốn lấy cô làm tấm chắn, cái mũi đau nhức biến mất trong tích tắc, cô nắm chặt cánh tay anh, thân mật nói: “Thường nghe Lâm Thích nhắc tới mọi người, mọi người đá bóng rất lợi hại.”

Một câu nói khách sáo, các nam sinh bừng tỉnh bắt đầu gọi Thời Gia Nhiên là chị dâu.

Trong lúc Thời Gia Nhiên chờ Lâm Thích thay quần áo gặp được cô gái Lý Vi Vi kai, cô gái trẻ tuổi bộ dáng kiêu căng ngạo mạn làm Thời Gia Nhiên có chút buồn cười.

Lý Vi Vi thấy cô cười khinh miệt, nhíu mày hỏi cô: “Chị cùng anh ấy chưa kết hôn, tôi và cô vẫn là quan hệ cạnh tranh.”

“Tuỳ cô.” Thời Gia Nhiên nghịch điện thoại, căn bản không ngẩng đầu.

Cô gái lại nói rất nhiều về chuyện cô ta thích Lâm Thích, hồi còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, Lâm Thích đến trường học của họ cùng bạn bè chơi bóng thì cô ta đã nhất kiến chung tình, từ đó đuổi theo Lâm Thích khắp nơi.

Thời Gia Nhiên lẳng lặng mà nghe cô ta trần thuật, ngước mắt nhìn cô ta trong ánh mắt chảy ra ánh sáng, khóe miệng cong lên, không khỏi cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, đối với điều mình thích có thể bất chấp.

“Nếu một người không thích cô, thì cô theo đuổi rất lâu, cũng không thể làm anh ấy cảm động, thật sự thích một người là thành toàn cho người đó.”

Lâm Thích ra ngoài vừa vặn nghe được cô dùng giọng nói đồng cảm nói những lời này, anh chua xót cười, siết chặt hộp trang sức trong tay, thả lại vào trong cặp sách.

Lý Vi Vi nhìn thấy Lâm Thích, đổi thành vẻ bi thương, hưng phấn mà đi qua: “Lâm Thích! Mới vừa rồi em cùng chị ấy nói chuyện về anh đó.”

Lâm Thích ôm eo Thời Gia Nhiên, lãnh đạm trả lời Lý Vi Vi một câu: “Ân, tôi đi trước.”

*

Sau khi trở về từ thành phố A, Thời Gia Nhiên và Lâm Thích liền rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, ai cũng không chủ động liên lạc cho ai.

Thời Gia Nhiên không liên lạc, nguyên nhân là vì bệnh viện tiến hành kiểm tra bức cô điên rồi, thật vất vả mới nhàn rỗi một chút, bạn tốt Tô Ngọc tới tìm cô lại thất tình muốn chết muốn sống.

Tô Ngọc uống say đến không còn biết gì, anh cô ấy Tô Nham cũng đi theo uống mấy chén, chuông cửa vang lên, là Tô Nham mở cửa.

“Gia Gia, có người tìm em.”

Thời Gia Nhiên buông dụng cụ cắt gọt trên tay, hướng ra cửa nhìn, là Lâm Thích, anh nhìn chằm chằm Tô Nham, ánh mắt không quá thân thiện.

Cô trố mắt một lát nói: “Tô Nham, anh giúp em gọt trái cây đi, Tiểu Ngọc mới vừa la hét muốn ăn.”

Cô ra tới cửa, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi: “Làm sao vậy?”

“Em hỏi anh? Anh còn muốn hỏi em đây.” Trong ánh mắt Lâm Thích mang theo lửa giận, cô tránh ánh mắt anh, cách anh một khoảng: “Bạn em thất tình, lại làm ầm ĩ, anh muốn vào không?”