Edit: Tao là bố mày
Beta: Mày là bố tao
Từ nhỏ, Tiểu Huy đã cảm thấy mình có siêu năng lực: cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác.
Nói là "nghe" có lẽ hơi quá nhưng cậup có thể phân biệt được cảm xúc và suy nghĩ của người khác một cách dễ dàng.
Nghe có vẻ hay đấy.
Thực ra lại rất đau đuýt.
Vì khi cậu đối diện với người khác, bộ não có dung lượng CPU 80% của Tiểu Huy sẽ tự động phân tích phản ứng của đối phương:
À, cười, được rồi, tiếp tục đi.
Phụ hoạ cho có, chắc đang thấy chán nhỉ...
Thật ra ngay từ đầu đã chẳng thấy hứng thú.
Lại đây để nội tâm tôi chấm điểm tiếp nào, thật phiền phức.
Dần dà, Tiểu Huy không thể nói chuyện với người khác một cách bình thường nữa.
Mọi người đều đánh giá cậu khiến cậu cảm thấy mình như một món hàng bị người ta đưa lên cân đo đong đếm, không chút tôn nghiêm nằm trong tủ kính để người người bình phẩm.
Im hết đi, ông đây muốn làm gì thì làm.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vỏn vẹn năm chiếu rưỡi*, Tiểu Huy quấn chăn quanh người thành quả bóng, vặn âm lượng tai nghe đến mức tối đa.
*Người Nhật tính diện tích mặt bằng các căn phòng truyền thống của mình (washitsu) bằng số lượng tấm nệm tatami. Có bao nhiêu tấm nệm thì gọi là bấy nhiêu jō (kanji cũng viết là 畳). Có khi người ta dùng một nửa nệm (kích thước các chiều 1:1) để bổ sung vào tatami. Các diện tích phòng ở truyền thống thì tatami có thể gồm 4 jō, 6 jō, 8 jō, 10 jō, hay 12 jō. Nếu thêm nửa nệm thì gọi là 4 jō rưỡi, 6 jō rưỡi, v.v...
Nhưng vẫn cảm thấy phiền.
Không có ai khác trong phòng nhưng những tiếng lải nhải vẫn văng vẳng bên tai.
Khi cúi đầu xuống, cậu phát hiện ra có thêm một nút tắt tiếng trên giao diện. Biểu tượng lớn đến nỗi che mất nút phát nhạc.
Tiểu Huy nhấn vào.
Không cần biết là âm nhạc hay tiếng của con người, tất cả đều biến mất ngay lập tức.
Thế giới tĩnh lặng khiến cậu vui mừng khôn xiết.
Vì vậy, kể từ ngày đó, dù có chuyện gì xảy ra, Tiểu Huy đều có thể cười hì hì, thích gì làm nấy và chết có ý nghĩa.
Mọi người đều nói cậu điên rồi.
Nhưng ít ra, cậu chấp nhận làm một kẻ điên.
[Hết]