Khoảng một tiếng sau thì buổi triển lãm được bắt đầu.
Những vị khách đến tham dự buổi triển lãm hôm nay đều là những người vô cùng nổi tiếng. Nhìn mọi người đều tấm tắc khen ngợi những mẫu thiết kế do chính tay Lạc Nhan tạo ra khiến cô vô cùng vui mừng. Buổi triển lãm diễn ra một cách suôn sẻ và thành công như vậy đều nhờ công sức của cả tổ và Lạc Nhan.
Đúng lúc đó chủ tịch của tập đoàn T Gou bước tới. Nghe nói Phong chủ tịch là một người rất nghiêm khắc nhưng hôm nay ông ấy lại rất hài lòng với những gì mà tổ thiết kế 2 đã làm.
"Chủ tịch." Các nhân viên trong tổ thiết kế 2 đồng thanh.
Phong chủ tịch lặng lẽ gật đầu, ông ấy nói:
"Mọi người đã làm rất tốt, tổ thiết kế 2 rất đáng để được thưởng đấy."
"Chủ tịch là số một."
Nhìn thấy chủ tịch cùng những người ở trong tổ thiết kế 2 cười đùa nói chuyện, Dương Hạ Nghi và tổ thiết kế 1 của cô ta bèn tỏ vẻ bất mãn. Cô ta không thể để yên được, nhất là Lạc Nhan, chỉ cần hủy hoại Lạc Nhan thì tổ thiết kế 2 sẽ chẳng là cái gì hết.
Đúng lúc đó, Hoắc Diệu Na và ba của mình bỗng xuất hiện. Hoắc chủ tịch gặp Phong chủ tịch liền tay bắt mặt mừng, dù sao thì hai người họ cũng sắp trở thành thông gia vì vậy vô cùng thân thiết. Nhưng Phong Tư Mạc lại không thích Hoắc Diệu Na, cô ta chạy đến bám lấy Phong Tư Mạc khi vừa nhìn thấy anh ta.
"Anh Tư Mạc, chúc mừng buổi triển lãm đã diễn ra suôn sẻ."
"Cảm ơn cô, Hoắc tiểu thư."
Vẻ bề ngoài thì Hoắc Diệu Na cười cười chúc mừng nhưng trong lòng lại rất bực mình. Cô ta liếc mắt lườm Lạc Nhan đang đứng cạnh Phong Tư Mạc sau đó kéo anh ta ra xa, Hoắc Diệu Na cọ cọ ngực vào cánh tay của Phong Tư Mạc rồi nói:
"Anh Tư Mạc dẫn em đi xem các mẫu thiết kế đi, có được không?"
Phong Tư Mạc dù không thích nhưng dù sao đây cũng là buổi triển lãm được nhiều người chú ý, không nên gây chuyện làm gì. Theo ý của Hoắc Diệu Na, Phong Tư Mạc đưa cô ta đi xem những bộ trang phục do chính tay Lạc Nhan thiết kế. Nếu ai không biết nhìn qua thì tưởng những bộ trang phục này chưa hề qua chút chỉnh sửa nào hết, thật sự mà nói là nó vô cùng đẹp.
Sau khi Phong Tư Mạc và Hoắc Diệu Na rời đi, Lạc Nhan cũng rời chỗ cũ để tới xem xét những bộ trang phục của mình. Dù đã sửa lại nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng vì buổi triển lãm không chỉ có những vị khách quý tham dự mà còn có cả quay phim, chụp ảnh nữa.
Lạc Nhan một mình bước đến bên cạnh những bộ trang phục, lúc đó Dương Hạ Nghi đột nhiên bước đến huých mạnh vào người cô khiến cô suýt ngã. Dương Hạ Nghi giả vờ đưa tay đỡ cô nhưng thực chất lại cố tình xé rách chiếc váy trên người cô.
"A…"
"Cẩn thận."
Roạc!
Dương Hạ Nghi đưa tay xé váy của Lạc Nhan ngay trước mặt của bao nhiêu người. Cô ta tỏ ra hoảng hốt:
"Xin lỗi cô, tôi chỉ muốn đỡ cô thôi chứ không cố ý…"
Phần váy sau lưng của Lạc Nhan đã bị rách, tay váy rơi xuống khuỷu tay chút nữa thì bị lộ ngực. Lạc Nhan vội vàng giữ lại váy nhưng điều cô sợ là mấy người quay phim chụp ảnh kia cứ chĩa máy ảnh về phía cô.
Phong Tư Mạc lập tức cởϊ áσ khoác ngoài bước đến chỗ Lạc Nhan, anh ta giúp cô che đi phần váy bị rách rồi lớn tiếng quát:
"Các người chụp cái gì chứ? Không biết đó là bất lịch sự hay sao?"
Nghe Phong Tư Mạc nói vậy, mấy người đang cầm máy ảnh liền dừng lại nhưng vẫn có những kẻ muốn chụp trộm. Phong Tư Mạc ôm lấy Lạc Nhan vì biết cô sẽ cảm thấy sợ nhưng hành động đó lại khiến Hoắc Diệu Na nổi khùng lên.
"Sao anh ấy lại bảo vệ cô ta ngay trước mặt bao nhiêu người như thế chứ?"
Không khí trong buổi triển lãm bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt, mọi người dồn hết sự chú ý về phía Lạc Nhan và Phong Tư Mạc. Thấy vậy, Phong Tư Mạc đành phải đưa Lạc Nhan vào trong phòng trống gần đó, anh ta nói với cô:
"Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao, cảm ơn anh giám đốc."
"Cô cứ ở yên đây tôi sẽ ra ngoài lấy đồ cho cô thay."
Lạc Nhan gật đầu rồi bước đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Rõ ràng ban nãy là Dương Hạ Nghi cố ý để khiến cô bẽ mặt trước mọi người, cô ta ghét cô cho nên mới làm như vậy. Lạc Nhan thở dài cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, cô nhìn chiếc váy đã bị rách liền cảm thấy thất vọng bởi đây là bộ váy Giang Quân Hạo đã tự tay mua nó cho cô. Trước khi rời đi cô đã nói sẽ trả lại anh nhưng giờ nó lại bị rách rồi, cô không biết phải làm gì với nó cả.
Lúc đó Phong Tư Mạc lại bước vào phòng, trên tay còn cầm theo một bộ đồ. Thấy vậy, Lạc Nhan liền khoác lại áo, cô ngước mắt nhìn Phong Tư Mạc rồi hỏi:
"Sao anh kiếm được đồ cho tôi thế?"
Phong Tư Mạc mỉm cười đưa bộ trang phục đó cho cô, anh ta nói:
"Nó là thiết kế của cô đấy, thử mặc nó đi."
"Nhưng cái này không phải là để mọi người chiêm ngưỡng hay sao?"
"Cô mặc vào rồi thì mọi người cũng sẽ chiêm ngưỡng được thôi. Cô thay đi, tôi sẽ ra ngoài đợi."
Lạc Nhan cầm lấy bộ đồ trên tay Phong Tư Mạc, cô không biết là có nên mặc nó vào không. Phong Tư Mạc ra bên ngoài đợi cô, lúc này trong phòng chỉ còn một mình Lạc Nhan. Cô đứng dậy nhìn bộ trang phục do chính tay mình thiết kế sau đó quyết định cởi chiếc váy đã bị rách ra và thay nó vào.
Một lát sau Lạc Nhan từ trong phòng bước ra. Phong Tư Mạc vẫn đứng ở bên ngoài đợi cô như đã hứa.
Khoảnh khắc Lạc Nhan mặc bộ trang phục do chính tay mình thiết kế bước ra ngoài đã lấy được sự chú ý của nhiều người. Người ta nói người đẹp vì lụa nhưng đối với Lạc Nhan lại là lụa đẹp vì người.
Bộ váy mà Lạc Nhan đang mặc có thiết kế độc đáo, toát lên đường cong của phụ nữ nhưng không quá gợi cảm. Máy ảnh bắt đầu chĩa về phía Lạc Nhan, thấy mọi người nhìn cô kỳ lạ như vậy Phong Tư Mạc mới quay đầu lại. Trước mắt anh ta cứ như xuất hiện một minh tinh vậy, quả nhiên rất đẹp.
Lạc Nhan ngại ngùng bước ra ngoài, cô không quen cách nhìn của mọi người dành cho cô.
"Nhà thiết kế mặc chính trang phục do cô ấy thiết kế, quả nhiên còn đẹp hơn cả người mẫu."
"Phải đấy, cô ấy mặc bộ đó đẹp thật!"
Ai ai trong hội trường cũng dành lời khen cho Lạc Nhan, cô chỉ biết mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Phong Tư Mạc như chết chìm trong sự xinh đẹp của cô, anh ta khẽ nói:
"Lạc Nhan, cô mặc bộ đồ này rất đẹp."
"Vậy sao? Tôi cũng không ngờ là thiết kế của mình lại vừa vặn với mình như vậy."
Cứ như thế trong buổi triển lãm ngày hôm đó Lạc Nhan đã biến thành nhân vật chính được mọi người chú ý đến. Dương Hạ Nghi muốn hại cô nhưng lại vô tình để cô trở thành tâm điểm của buổi triển lãm. Không những không khiến cô bẽ mặt còn giúp cô và thiết kế của cô được tâng bốc nữa. Dương Hạ Nghi nghiến răng tức giận:
"Tôi sẽ không chịu thua đâu."
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, tin tức về Lạc Nhan liền tràn ngập trên mạng xã hội. Mọi người đổ xô hỏi mua thiết kế của Lạc Nhan, không những thế những bức ảnh chụp của Phong Tư Mạc và Lạc Nhan còn chiếm trọn hot search.
Tối hôm đó Giang Quân Hạo đang xử lý tài liệu ở văn phòng thì đột nhiên điện thoại có thông báo gửi đến. Anh mở lên xem thử hóa ra lại là tin tức về buổi triển lãm thời trang của tập đoàn T Gou.
/Nhà thiết kế độc quyền của T Gou mặc trang phục do mình tự thiết kế còn đẹp hơn cả người mẫu./
/Nhà thiết kế của T Gou gặp sự cố trong dự triển lãm, giám đốc Phong Tư Mạc đứng ra bảo vệ cho nhân viên của mình./
Giang Quân Hạo đọc những tiêu đề bài tin tức mà cảm thấy vừa bực vừa mừng. Anh mừng vì Lạc Nhan được mọi người khen ngợi nhưng lại bực vì ở dưới phần bình luận ai nấy đều tỏ ý "đẩy thuyền" Phong Tư Mạc và Lạc Nhan.
/Hai người họ hợp đôi phết./
/Tuy biết Phong tổng đã có hôn thê nhưng tôi phải thừa nhận hai người này thực sự rất đẹp đôi./
/Kiểu gì cũng có người đem so sánh Hoắc Diệu Na với Lạc Nhan này cho coi. Nhưng theo tôi thì tôi thích Lạc Nhan vì cô ấy mặc bộ đó quá trời đẹp./
Giang Quân Hạo tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, anh siết chặt lấy điện thoại vì phải đọc những dòng bình luận mà mình không hề thích thú. Lạc Nhan và Phong Tư Mạc hợp đôi sao? Thật là nực cười mà…
Lúc đó đã là sáu giờ tối, Giang Quân Hạo liền lái xe từ công ty của mình đến tập đoàn T Gou đón Lạc Nhan.
Từ bên trong bước ra, Lạc Nhan cầm theo túi đồ của mình đi bên cạnh là Phong Tư Mạc trông hai người họ vô cùng thân thiết.
"Cảm ơn giám đốc đã đưa tôi về công ty lấy đồ."
"Không có gì, nếu có thể thì tôi cũng muốn đưa cô về."
Lạc Nhan vì không muốn làm phiền Phong Tư Mạc nên cô đã xua tay từ chối:
"Không cần đâu, tôi có thể tự về được."
Đúng lúc đó, Giang Quân Hạo không biết từ đâu bước đến, anh lấy áo mình khoác cho Lạc Nhan rồi nắm lấy tay của cô.
"Lạc Nhan, anh tới đón em, chúng ta về thôi."
Sự xuất hiện của Giang Quân Hạo khiến Lạc Nhan bất ngờ nhưng cô đã nói rằng không muốn gặp lại anh nữa vì thế đã thẳng thừng cự tuyệt. Cô rút tay khỏi tay anh, phũ phàng nói:
"Không cần phiền đến Giang tổng."
"Lạc Nhan, em sao vậy? Dù có giận anh cũng đừng như thế chứ."
"Tôi đã nói với anh còn gì, chúng ta không nên gặp nhau nữa."
"Lạc…"
Giang Quân Hạo định nắm tay cô lần nữa nhưng lại bị Phong ngăn cản. Anh ta giữ lấy tay anh, vừa siết chặt vừa nói:
"Cô ấy đã nói rõ vậy rồi anh còn không buông tha cho cô ấy sao?"
Giang Quân Hạo nghiến răng:
"Không phải chuyện của anh, đừng xía vào."
Thấy Phong Tư Mạc không chịu buông tay, Giang Quân Hạo định vung tay đấm vào mặt anh ta nhưng Lạc Nhan lại chạy ra bảo vệ Phong Tư Mạc. Cô giang hai tay ra, ánh mắt tức giận nhìn anh:
"Giang Quân Hạo, đủ rồi đấy! Anh còn định gây chuyện tới khi nào nữa."
Giang Quân Hạo dừng nắm đấm ở trên cao, anh khó chịu nhìn cô:
"Em bảo vệ hắn sao?"
Lạc Nhan trả lại áo khoác cho Giang Quân Hạo, sau đó quay người bước đến bám lấy tay của Phong Tư Mạc. Cô cúi đầu xuống nói khẽ:
"Giang Quân Hạo, anh về đi. Tôi không muốn gặp anh nữa, mong là từ giờ chúng ta không phải chạm mặt nhau."
Giang Quân Hạo liếc nhìn bàn tay của Lạc Nhan đang siết lấy cánh tay của Phong Tư Mạc giống như muốn ở bên cạnh anh ta hơn là nhìn thấy mặt anh. Giang Quân Hạo mỉm cười rồi gật đầu:
"Được… tôi sẽ không làm phiền em và anh ta nữa, chúc hai người vui vẻ."