Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 14: Xin lỗi thì được ích gì?

Chát!

Tiếng bạt tai đau rát chợt vang lên khiến Lạc Nhan còn chưa kịp định thần thì đã bị bàn tay của Giang phu nhân giáng thẳng vào mặt.

Giang phu nhân đay nghiến nhìn cô, bà ta coi cô chẳng khác gì cái gai chướng mắt hết.

"Lạc Nhan, sao cô dám quay trở về đây để quyến rũ con trai tôi? Cô nghĩ nếu cô làm vậy thì cô sẽ được bước chân vào nhà họ Giang lần nữa chắc?"

Lạc Nhan nhắm chặt hai mắt lại rồi hít thở thật sâu, cô quay sang căm phẫn nhìn Giang phu nhân mà không chút kiêng nể. Cái tát vừa rồi của bà ấy khiến má của cô ửng đỏ, chỉ nhìn thôi là biết nó đã đau thế nào.

"Giang phu nhân, bà nghĩ tôi ngu đến mức quyến rũ con trai bà để bị đánh sao?"

"Cô… cô nói cái gì hả?"

Thấy Lạc Nhan trừng mắt với mình, Giang phu nhân nhất thời tức giận định tiếp tục tát thêm vào mặt cô nhưng lần này Lạc Nhan chẳng dễ dàng để bà ta được như ý. Cô đỡ lấy cánh tay của Giang phu nhân mà không cần đến sự trợ giúp của Giang Quân Hạo. Cô dõng dạc nói thẳng mặt bà ta:

"Tôi đã không còn là đứa con dâu ngu ngốc trước kia của bà nữa vì vậy tôi sẽ không chịu nhún nhường mỗi khi bà ra tay tát tôi nữa đâu. Giang phu nhân, xin bà hãy cư xử cho đúng với cái danh là mẹ của chủ tịch tập đoàn N.H."

Nói xong, Lạc Nhan liền hất tay Giang phu nhân ra khiến bà ta ngả người sang để mở đường cho cô đi. Lạc Nhan bước đi mà không hề quay đầu lại nhìn, cô chẳng muốn nhìn thấy mặt hai mẹ con anh nữa.

Giang Quân Hạo vội vã đuổi theo Lạc Nhan nhưng anh vừa chạy thì đã bị Giang phu nhân cản lại.

"Giang Quân Hạo, mẹ không cho phép con đuổi theo cô ta."

Giang Quân Hạo thực sự cũng rất tức giận khi thấy mẹ mình ra tay tát Lạc Nhan, anh lạnh lùng nói với bà ấy:

"Giờ thì con đã hiểu tại sao Lạc Nhan lại muốn rời khỏi Giang gia rồi, tất cả là vì hành động của mẹ hết đấy."

Song, Giang Quân Hạo liền mở cửa đuổi theo Lạc Nhan. Lúc này cô đã đi xuống thang máy, Giang Quân Hạo vừa chạy vừa giơ tay về phía trước, gọi to:

"Lạc Nhan, chờ đã…"

Lạc Nhan đứng trong thang máy nhìn sự hớt hải của Giang Quân Hạo mà cô chẳng có chút biến sắc nào. Cô vô cảm quay mặt đi, cánh cửa thang máy đóng lại cũng là lúc Giang Quân Hạo chạy đến. Tuy nhiên anh không kịp giữ thang máy vì thế nó đã đưa Lạc Nhan xuống bên dưới rồi.

Hết cách, Giang Quân Hạo đành phải sang thang máy khác nhưng thang máy nào cũng đang có người nếu muốn dùng thì phải đợi. Nhưng lúc này Giang Quân Hạo không thể đợi được nữa, anh vội vàng chạy theo cầu thang bộ đi xuống dưới, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Lạc Nhan.

"Lạc Nhan, nghe máy đi, cầu xin em hãy nghe máy đi…"

Lạc Nhan đứng trong thang máy có nghe thấy chuông điện thoại reo nhưng khi phát hiện người gọi đến là Giang Quân Hạo cô đã tắt máy, thậm chí là tắt cả nguồn.

Thấy Lạc Nhan không bắt máy, Giang Quân Hạo lại tiếp tục gọi cho cô nhưng kết quả vẫn giống với lúc ban đầu. Giang Quân Hạo cất điện thoại vào trong túi, đôi chân dài sải từng bước nhanh chóng xuống cầu thang bộ. Anh chạy vội đến mức suýt thì ngã nhưng vẫn không thể dừng lại vì sợ Lạc Nhan sẽ đi mất.

Lúc này Lạc Nhan đã xuống dưới tầng một, cô bước ra khỏi thang máy rồi đeo kính lên. Trong khi từng bước đi của cô rất an nhàn và nhẹ nhàng thì Giang Quân Hạo lại thở hồng hộc, chạy như điên từ cầu thang bộ đến chỗ của Lạc Nhan.

Thấy cô đang đi ở phía trước, Giang Quân Hạo đã lên tiếng gọi tên cô lần nữa:

"Lạc Nhan…"

Mặc dù nghe thấy tiếng gọi ấy nhưng Lạc Nhan cũng không quay lại, cô vội vã sải bước nhanh hơn nhưng chưa kịp ra khỏi cửa công ty thì đã bị Giang Quân Hạo giữ lại. Anh nắm chặt lấy cánh tay cô, cúi người thở dốc, vừa thở vừa nói:

"Đừng… đừng bỏ đi, nghe anh nói… đã."

Lạc Nhan quay người lại, tiện thể rút tay ra khỏi Giang Quân Hạo. Cô nói với anh:

"Chúng ta đã nói xong những chuyện cần nói rồi, tôi chẳng còn gì để nói với anh hết."

Nhưng lúc Lạc Nhan định rời đi, Giang Quân Hạo đã kéo cô vào một góc khuất ở trong công ty. Anh cảm thấy áy náy vì cái tát ban nãy mà cô phải chịu, nhìn má cô ửng đỏ, Giang Quân Hạo đã không kìm lòng được mà đưa tay chạm vào.

"Có đau không?" Anh khẽ hỏi.

Lạc Nhan né tránh bàn tay của anh, cô quay mặt đi:

"Không cần anh quan tâm."

"Anh thay mặt mẹ mình xin lỗi em, xin lỗi vì đã khiến em phải chịu cái tát ấy."

"Đừng xin lỗi, tôi không dám nhận cái lời xin lỗi đó. Anh xin lỗi thì được ích gì? Anh xin lỗi thì tôi sẽ không bị tát nữa, anh xin lỗi thì má tôi sẽ không đau nữa hay là anh xin lỗi thì có thể xoa dịu những gì mà tôi đã phải chịu đựng do mẹ anh gây ra?"

Lạc Nhan đã cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng nhưng cuối cùng cũng không thể kìm nén mà nói hết ra. Cô hét vào mặt anh với tất cả sự đau khổ khi nhớ lại trước đây mình đã bị bạc đãi thế nào. Trong cơn tức giận cô cũng không kiểm soát được sự yếu đuối, một dòng nước mắt chảy xuống má khiến cô lau vội đi.

Giang Quân Hạo biết những gì gia đình anh đã gây ra cho cô là không thể xoa dịu nhưng anh thực sự không hề muốn cô phải chịu đựng những điều đó.

"Anh xin lỗi vì đã để mọi chuyện ra nông nỗi này."

"Tôi đã nói anh đừng xin lỗi rồi cơ mà, thay vì đứng đó xin lỗi tôi nếu anh muốn tốt cho tôi thì xin anh và người nhà của anh tránh xa tôi ra một chút. Làm ơn đấy, tôi cầu xin các người đấy."

Nói rồi, Lạc Nhan liền ngoảnh mặt rời đi lần nữa. Cô lướt qua người anh, khiến vai của anh bị huých sang một bên. Giang Quân Hạo đứng đờ đẫn nhìn cô bước đi mà trong lòng không hề muốn một chút nào cả.

Có lẽ việc anh níu kéo cô đã khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi nhưng anh thực sự muốn bù đắp cho cô mà.

Chiều tối.

Từ lúc Lạc Nhan rời khỏi tập đoàn N.H là cô phải làm việc ở bên ngoài không ngừng nghỉ. Nào là đi khảo sát thị trường, đánh giá các sản phẩm mới được đem ra bán, cô phải tự tay sờ từng bộ quần áo để xem chất lượng đến đâu.

Vừa trở về công ty sau khi kết thúc buổi khảo sát ngoài trời, Lạc Nhan đã cảm thấy đầu mình có chút nhức mỏi. Trưa nay cô không kịp ăn cơm cộng thêm việc ở ngoài trời trong một thời gian khá dài mới khiến cơ thể cô suy nhược.

Lạc Nhan đang đi về phòng làm việc thì gặp Phong Tư Mạc cùng thư ký đang chuẩn bị rời công ty để đi gặp mặt đối tác. Phong Tư Mạc thấy Lạc Nhan tiện thể cũng muốn nói chuyện này với cô luôn.

"Lạc Nhan, cô hãy vẽ một bản thiết kế theo những yêu cầu được đặt ra từ tài liệu này, tôi cần bản thiết kế có ngay trong ngày mai."

Lạc Nhan dù đang hơi mệt nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo để nhận lấy tài liệu mà Phong Tư Mạc gửi mình. Để ý sắc mặt cô không được tốt, Phong Tư Mạc liền ngỏ ý hỏi thăm:

"Cô không khỏe chỗ nào sao?"

"À không, tôi vẫn ổn thưa anh."

"Nếu vậy thì cô mau trở về phòng làm việc đi."

"Vâng."

Phong Tư Mạc cùng thư ký vội vã rời đi ngay sau đó, Lạc Nhan cũng lóc cóc trở về văn phòng của mình trong tình trạng không được ổn định. Cô vào trong nhà vệ sinh để rửa mặt, tiện thể trang điểm lại để giấu đi sự nhợt nhạt trên gương mặt mình. Lạc Nhan nhìn bản thân trong gương, sau khi đánh lại son cô cảm thấy nét mặt đã tươi tắn hơn.

"Phù… Lạc Nhan, cố gắng lên nào!"

Lạc Nhan tự trấn an mình bằng cách luôn tự tin mình có thể hoàn thành tốt công việc được giao.

Cô trở về phòng và xem qua tài liệu mà Phong Tư Mạc gửi, lần này không chỉ có cô phải nộp sản phẩm mà còn có cả Dương Hạ Nghi - cũng là một nhà thiết kế của T Gou nhưng thuộc tổ thiết kế 1. Tất nhiên lần nộp sản phẩm này cũng giống như một trận đấu vậy, bởi chỉ có một trong hai bản thiết kế của hai người được chọn. Lạc Nhan không thể bỏ lỡ cơ hội này, có thể nếu bản thiết kế của cô được chọn thì cơ hội được ưu ái là rất cao.

Vậy mà tối hôm đó khi trở về nhà, Lạc Nhan đã mệt đến nỗi không thể ngồi dậy.

Cô nằm xuống giường và thϊếp đi lúc nào cũng không biết, Lạc Tiểu Duy vì đói bụng nên muốn gọi mẹ dậy nhưng thằng bé có lay người thế nào Lạc Nhan cũng không chịu mở mắt.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ dậy đi…"

Lạc Tiểu Duy đưa tay lên sờ trán mẹ mình thì thấy rất nóng, tình trạng của cô cũng giống như tình trạng hôm trước của thằng bé.

Lạc Nhan mơ hồ mở mắt ra, cô thấy Tiểu Duy đang ngồi bên cạnh liền gắng gượng ngồi dậy. Cô quên mất là mình còn phải đi nấu cơm tối vì vậy dù bản thân đang khó chịu nhưng cô vãn cố lết dậy.

"Củ cải, chờ mẹ nấu cơm nhé."

"Vâng ạ."

Tuy nhiên, khi vừa mới bước ra ngoài, Lạc Nhan đã ngất xỉu ngay trước cửa phòng. Lạc Tiểu Duy sợ hãi chạy đến lay người mẹ mình, thằng bé vừa gọi vừa khóc:

"Mẹ ơi, mẹ bị làm sao thế? Mẹ đừng làm Tiểu Duy sợ mà, huhu…"

Sắc mặt của Lạc Nhan nhợt nhạt và tiều tụy đến đáng lo ngại, Lạc Tiểu Duy gọi tên cô trong vô vọng, cả căn nhà yên lặng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Sau một hồi khóc lóc mà mẹ không dậy, Lạc Tiểu Duy liền lấy tay lau nước mắt rồi mở cửa bước vào trong phòng. Thằng bé trèo lên giường lấy điện thoại của mẹ, nó muốn gọi điện cho Giang Quân Hạo nhưng lại không biết đọc chữ.

Lạc Tiểu Duy vội vã trèo xuống giường, cầm điện thoại đang hiển thị danh bạ rồi bước ra khỏi nhà. Tiểu Duy muốn nhờ ai đó tìm đến tên ba nó rồi giúp nó bấm gọi điện cho ba.

"Có ai không, giúp Tiểu Duy với…"

Lạc Tiểu Duy cầm điện thoại trên tay, hai mắt long lanh ngấn lệ nhìn xung quanh, giọng thằng bé run run nghe thật tội nghiệp. Đúng lúc đó, có một bé gái lớn tuổi hơn Tiểu Duy đi qua, cô bé thấy Tiểu Duy đứng một mình liền chạy đến hỏi:

"Sao em lại đứng đây?"

Lạc Tiểu Duy chìa điện thoại ra rồi nói:

"Chị ơi, chị biết đọc chữ không?"

"Có chứ."

"Chị tìm giúp em tên Giang Quân Hạo trong đây đi."

Bé gái đó cầm lấy điện thoại lướt qua một lượt tên danh bạ trong máy của Lạc Nhan rồi chỉ cho Tiểu Duy tìm đến tên người gọi mà mình muốn.

"Đây, em muốn gọi cho người này phải không? Nếu em muốn gọi thì ấn vào nút này này."

"Vâng. Em cảm ơn ạ."

Sau đó Lạc Tiểu Duy liền mở cửa bước vào nhà, thằng bé làm theo chỉ dẫn của bé gái rồi gọi điện vào số của Giang Quân Hạo. Lúc đó Giang Quân Hạo đang ngồi trong phòng làm việc ở biệt thự riêng, anh mải giải quyết tài liệu quá nên không để ý ai gọi đến mà đã nghe máy.

"Alo, Giang Quân Hạo xin nghe."

Đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng khóc của trẻ con, một giọng nói mếu máo cất lên:

[Ba ơi, ba mau đến đây đi. Mẹ… mẹ bị làm sao ấy, con có gọi nhưng mẹ không dậy, con sợ lắm…]