Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 12: Tôi chưa từng yêu anh

Lạc Nhan quay sang ngước mắt nhìn lên, thấy cô nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Giang Quân Hạo bèn hỏi:

"Sao vậy? Anh phá vỡ bầu không khí của hai người à?"

Lạc Nhan nắm lấy bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình của anh, cô cố gắng cạy ra nhưng càng cạy anh càng siết chặt. Giang Quân Hạo như đang muốn đánh dấu chủ quyền trước mặt Phong Tư Mạc rằng Lạc Nhan là người của anh, là vợ anh.

"Giang Quân Hạo, anh mau buông tay ra khỏi người tôi đi." Lạc Nhan nhe miệng cười một cách miễn cưỡng, cô bấu mạnh vào tay của anh khẽ nói.

Tay của Giang Quân Hạo bị Lạc Nhan cấu đến co lên vì đau, mặt của anh cũng biến sắc đi nhưng vẫn mặt dày giữ chặt lấy cô không chịu buông. Tuy hai người họ không hòa thuận nhưng Phong Tư Mạc lại có cảm giác giữa hai người đó có mối liên hệ thân thiết kỳ lạ.

"Cô Lạc, bây giờ cũng muộn rồi, tôi cũng nên về đây."

Phong Tư Mạc bỗng dưng đứng dậy muốn về, Giang Quân Hạo thấy vậy bèn mỉm cười đắc ý. Anh chờ mãi mới đến giây phút này vì vậy tỏ ra rất vui mừng.

"Ồ, Phong tổng về sớm thế? Sao anh không ở lại thêm chút nữa?" Giang Quân Hạo cố tình hỏi đểu.

"Tôi nghĩ không nên làm phiền hai mẹ con cô Lạc Nhan nghỉ ngơi nữa, Giang tổng cũng nên về sớm đi."

Phong Tư Mạc cũng chẳng phải dạng vừa, anh ta nói kháy Giang Quân Hạo, ý muốn nói anh đang làm phiền Lạc Nhan. Giang Quân Hạo hiểu được ý đồ đó, anh liếc mắt lườm nguýt Phong Tư Mạc với thái độ khó ưa. Lúc đó, Lạc Nhan cũng đứng dậy, cô đẩy Giang Quân Hạo ra rồi chạy đến tiễn Phong Tư Mạc.

"Giám đốc, anh về cẩn thận."

"Ngày mai cô vẫn đi làm chứ?"

"Vâng, ngày mai Tiểu Duy chắc cũng khỏi ốm hẳn vì thế tôi sẽ đi làm."

"Vậy hẹn gặp cô vào ngày mai, tôi về đây."

Lạc Nhan đối với Phong Tư Mạc hoàn toàn chỉ có thái độ kính trọng nhưng trong mắt Giang Quân Hạo lại biến thành sự mờ ám. Ngọn lửa ghen tuông hừng hực cháy trong đáy mắt của Giang Quân Hạo, gương mặt của anh không được vui khi Lạc Nhan cười nói với người đàn ông khác, không những thế còn là người đàn ông anh ghét nhất.

Giang Quân Hạo muốn xả cục tức trong lòng mình vì vậy bèn đứng dậy, lững thững bước đến chỗ của Lạc Nhan. Lạc Nhan khép cửa lại, vừa quay người thì đã bị Giang Quân Hạo ép vào cánh cửa. Anh hằm hằm nhìn cô đầy giận dữ, Lạc Nhan khó hiểu hỏi:

"Giang Quân Hạo, anh sao vậy?"

"Em đối với Phong Tư Mạc cũng tốt quá nhỉ?"

"Không liên quan đến anh."

Lạc Nhan thờ ơ định gạt tay anh ra nhưng tay cô lại bị anh giữ lấy, ép thẳng lên mặt cánh cửa.

"Á…"

"Lạc Nhan, em quên mất việc bản thân đã có con với anh rồi sao?"

Giang Quân Hạo bị cơn ghen làm mờ hai mắt, anh càng làm vậy với cô thì càng khiến cô ghét anh thêm. Lạc Nhan trừng mắt nhìn anh, cô nghiến răng nói:

"Tôi không giống như anh, tôi rất trách nhiệm với con trai mình, không cần anh phải nhắc nhở. Trước khi anh nói tôi như vậy, tại sao anh không xem lại bản thân mình đi? Anh đã làm được gì cho hai mẹ con tôi chưa?"

"Lạc Nhan, ý anh là…" Giang Quân Hạo lúng túng.

"Tôi không muốn nghe anh nói gì thêm nữa, anh mau cút ra khỏi nhà tôi trước khi Tiểu Duy ra ngoài đi."

Lạc Nhan lạnh lùng rút tay ra khỏi Giang Quân Hạo, cô thẳng thắng nói ra những lời khó nghe để đuổi Giang Quân Hạo. Nhưng Lạc Nhan lại chẳng thể ngờ được khi cô vừa mới quay người lại thì đã nhìn thấy Lạc Tiểu Duy đứng yên lặng, tròn mắt nhìn hai người họ với biểu cảm có chút không vui.

"Củ cải? Sao… sao con lại ra ngoài này?"

Lạc Nhan hấp tấp chạy đến chỗ thằng bé, cô hi vọng là nó chưa nghe được những lời cô vừa mới thốt ra. Lạc Tiểu Duy tròn mắt nhìn Lạc Nhan, thằng bé nhìn cô một cách vô cảm sau đó vội vã đẩy cô ra.

"Tại sao mẹ lại đuổi ba đi? Tiểu Duy muốn ba ở lại, Tiểu Duy không muốn mẹ đuổi ba đi."

"Nhưng ba còn có việc để làm, có nhà để về, ba con không thể lúc nào cũng ở đây với con được."

"Nhà của ba cũng là nhà của chúng ta, tại sao ba mẹ các bạn khác đều ở cùng nhau còn ba mẹ con lại mỗi người một nơi chứ, huhu."

Lạc Tiểu Duy vô thức chạy đến ôm chặt lấy Giang Quân Hạo và khóc lóc, thằng bé thực sự muốn có một gia đình hoàn chỉnh như bao đứa trẻ khác, có ba có mẹ và tất cả đều sống hòa thuận với nhau.

Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy lên, anh vừa dỗ dành vừa lau nước mắt cho thằng bé.

"Ngoan nào Tiểu Duy, mẹ con không có ý đuổi ba đi đâu, mẹ chỉ hơi giận một chút nên mới nói thế thôi."

Lạc Nhan thở dài nhìn hai ba con họ, sau đó cô vuốt tóc đứng dậy từ từ bước vào trong phòng. Giang Quân Hạo nhìn theo dáng vẻ mệt mỏi của cô sau đó anh nói với Tiểu Duy:

"Mẹ con đang rất mệt vì thế đừng làm cho mẹ buồn nghe chưa?"

Lạc Tiểu Duy gật đầu trong nước mắt, thằng bé tự động lau hết nước mắt đi và không khóc nữa. Thằng bé nằm im trong lòng của Giang Quân Hạo, hai tay vân vê chiếc cà vạt đeo trên cổ của anh rồi thì thầm:

"Ba ơi, sao ba không sống cùng mẹ con con?"

"Tại vì ba mẹ đã ly hôn rồi."

Lạc Tiểu Duy ngơ ngác nhìn Giang Quân Hạo:

"Ly hôn là gì ạ?"

"Tức là ba mẹ không còn là vợ chồng nữa và không thể sống chung với nhau."

Nghe vậy, Tiểu Duy có chút buồn rầu. Thằng bé nhổm dậy ôm chặt lấy Giang Quân Hạo, dụi mắt vào vai của anh nũng nịu:

"Vậy ba mẹ đừng ly hôn, Tiểu Duy muốn ba mẹ sống chung."

"Nhưng trước đây ba đã làm cho mẹ con rất đau khổ, mẹ con đang rất ghét ba."

Giang Quân Hạo vừa nói ra nỗi lòng của mình vừa hướng mắt nhìn về phòng ngủ của Lạc Nhan. Trước đây anh đã khiến cô sống một cuộc sống không mấy vui vẻ, ở bên cạnh anh, chưa giây phút nào anh thấy cô thực sự hạnh phúc hết.

"Mẹ cũng yêu ba lắm đấy, mẹ không ghét ba đâu."

Giọng của Tiểu Duy càng lúc càng nhỏ dần, hai mắt khẽ khép hờ lại dường như thằng bé đang buồn ngủ.

"Con nói thật chứ?" Giang Quân Hạo mỉm cười hỏi.

"Vâng…"

Tiếng vâng của Lạc Tiểu Duy vừa dứt thằng bé đã mau chóng chìm vào giấc ngủ say. Giang Quân Hạo ở bên cạnh Tiểu Duy một lát, anh ẵm thằng bé trên tay không dám nhúc nhích vì sợ nó sẽ tỉnh giấc. Cứ như thế cho đến khi anh cũng ngủ thϊếp đi trên ghế…

Một lát sau Lạc Nhan từ trong phòng bước ra, cô cứ tưởng Giang Quân Hạo đã về rồi nhưng anh vẫn còn ở đây, không những vậy còn bế Tiểu Duy ngủ gật. Cô bước đến nhìn hai người họ, sao cái điệu ngủ lại có thể giống nhau y như đúc vậy chứ?

Lạc Nhan nhẹ nhàng bế Tiểu Duy rời khỏi tay của Giang Quân Hạo, cô đưa thằng bé về phòng, đắp chăn cho nó rồi ra ngoài. Lúc này phòng khách chỉ còn lại Giang Quân Hạo và Lạc Nhan, cô thấy anh ngủ nên không muốn làm phiền vì vậy định lấy áo khoác đắp cho anh, nhưng vừa mới kịp chạm thì cổ tay cô đã bị anh nắm lấy.

Bộp!

Lạc Nhan giật mình định thu tay về nhưng cô lại bị Giang Quân Hạo kéo lại, kết quả là ngã xuống ghế sofa. Giang Quân Hạo giữ chặt lấy hai tay của cô, anh hạ mình đè lên người cô. Lúc này bốn mắt lặng lẽ nhìn nhau, Lạc Nhan khẽ cựa quậy phản kháng:

"Giang Quân Hạo, anh…"

"Lạc Nhan, em vẫn còn tình cảm với anh có phải không?"

Giang Quân Hạo bỗng hỏi cô một câu hỏi lạ lùng, Lạc Nhan đáp lại mà không chút do dự:

"Tôi chưa từng yêu anh thì lấy đâu ra còn tình cảm."

"Em nói dối."

"Không tin tùy anh."

Giang Quân Hạo kiên định nhìn thẳng vào hai mắt của Lạc Nhan, anh đang chờ đợi khoảnh khắc phát hiện ra cô đang tự lừa mình dối người nhưng càng chờ thì càng thất vọng. Có lẽ đối với Lạc Nhan thì trong trái tim cô chưa từng có Giang Quân Hạo, cô chưa từng yêu anh, một chút cũng chưa từng.

Dù câu trả lời anh muốn nghe không phải lời cô nói nhưng Giang Quân Hạo cũng biết được tâm ý của cô hiện tại. Anh từ từ buông tay khỏi người cô, lặng lẽ cầm áo khoác rời khỏi nhà của Lạc Nhan. Lạc Nhan nhìn anh rời đi nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào, mối quan hệ của hai người họ tốt nhất nên dừng lại ở việc quen biết và có một đứa con chung thôi.



Sáng hôm sau.

Vì Tiểu Duy hôm nay đã khỏi ốm hẳn nên thằng bé đã có thể đi học và Lạc Nhan cũng đi làm được rồi. Giống như mọi lần khi đến công ty, Lạc Nhan đều vui vẻ chào hỏi các nhân viên trong công ty nhưng hôm nay thái độ của họ đối với cô rất lạ, nhất là nhân viên nữ.

Lạc Nhan không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà mọi người trông có vẻ ghét bỏ cô như vậy, cho đến khi cô được gọi đến phòng của Phong Tư Mạc thì mới biết nguyên do.

Lạc Nhan vừa mở cửa bước vào trong phòng thì đã bị Hoắc Diệu Na ném thẳng một đống giấy tờ vào mặt. Tất nhiên là trong phòng của Phong Tư Mạc lại không có anh ta mà người gọi Lạc Nhan tới chính là Hoắc Diệu Na.

"Hoắc tiểu thư, cô đang làm trò gì vậy?"

Hoắc Diệu Na khoanh tay đi đến trước mặt Lạc Nhan, cô ta nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ.

"Cô là vợ của Giang Quân Hạo có phải không? Tại sao vợ của chủ tịch tập đoàn N.H lại tới T Gou làm việc? Cô đang có ý gì? Anh ta sai cô đến đây để làm gián điệp rồi nhân cơ hội muốn đạp đổ T Gou phải không?"

Vậy là chuyện Lạc Nhan từng kết hôn với Giang Quân Hạo đã bị Hoắc Diệu Na phát hiện. Tuy nhiên không vì thế mà cô chấp nhận những lời nói cay nghiệt kia, cô bình tĩnh trả lời:

"Đúng là tôi và Giang Quân Hạo từng kết hôn nhưng chúng tôi đã ly hôn từ bốn năm trước rồi. Tôi không còn là người nhà họ Giang và tôi đã cắt đứt quan hệ với Giang Quân Hạo từ lâu rồi."

"Còn dám cãi sao?"

Hoắc Diệu Na giận dữ định giơ tay tát Lạc Nhan nhưng không may Phong Tư Mạc lại mở cửa bước vào. Thấy anh ta, Hoắc Diệu Na liền thu tay lại, cô ta chạy đến dùng giọng điệu khác hoàn toàn để nói chuyện với Phong Tư Mạc.

"Tư Mạc, anh có biết gì không? Nhà thiết kế Lạc Nhan mà anh tuyển, cô ta chính là vợ cũ của Giang Quân Hạo."

Phong Tư Mạc liếc nhìn Hoắc Diệu Na, sau đó trả lời:

"Tôi biết rồi."

"Anh biết rồi mà vẫn muốn cô ta làm ở công ty sao? N.H và T Gou đang cạnh tranh, nếu cô ta làm gián điệp cho Giang Quân Hạo thì biết thế nào?"

"Cô ấy không phải gián điệp, người mà Phong Tư Mạc này đã chọn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Hoắc tiểu thư đừng lo lắng quá làm gì."