Kim Gia Hiên Đâu Rồi

Chương 1



Tháng 10 vùng Tây Bắc, gió thu xào xạc, núi rừng trùng điệp mịt mùng.

Trong cơn gió lạnh buổi sáng, Thượng Dương xuống khỏi toa tàu K, xách theo hành lý đơn giản, bước ra khỏi nhà ga cũ kĩ, chiếc áo gió màu đen bị thổi bay góc áo, bàn chân giẫm vỡ vụn vài phiến lá vàng rơi rụng.

Bên cạnh y là một thanh niên ăn mặc phong cách thể thao thoải mái tên là Viên Đinh, vừa tốt nghiệp Học viện Cảnh sát năm nay và là thực tập sinh mà Thượng Dương dẫn dắt.

Cả hai đã tới điểm đến của chuyến đi này, là thành phố Bạch Nguyên nằm ở vùng nội địa phía Tây.

Hơn 20 phút sau, họ đã đến sở cảnh sát Tùng Sơn thuộc phân cục Nguyên Bắc của thành phố Bạch Nguyên.

Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, cánh cửa sở cảnh sát vẫn đóng chặt, trong phòng canh gác cũng không có người.

Viên Đinh gõ cửa, không có ai đáp.

“Sao ngay cả công an trực ban tiếp dân cũng không có thế này?” Viên Đinh hỏi, “Sếp Thượng, làm sao bây giờ?”

Thượng Dương nhăn mày, hiện rõ vẻ không hài lòng, lên tiếng: “Giờ không cần gặp nữa. Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân gần đây đã.”

“Vâng.” Viên Đinh đã hiểu ý của anh.

Cả hai tìm một khách sạn bình thường để ở, cách nói chuyện và cư xử như một cặp anh em họ hàng đến du lịch nhưng tránh mùa cao điểm.

Sau khi vào phòng, Thượng Dương bố trí nhiệm vụ tiếp theo, phổ biến rõ ràng về tiểu đội hai thành viên, tức y và Viên Đinh, phân rõ phải làm gì, làm thế nào.

Thượng Dương năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, cũng xuất thân từ Học viện Cảnh Sát.

Tám năm trước, y tốt nghiệp từ khóa năm đó của Học viện Cảnh Sát, dùng thành tích đứng vị trí thứ nhất trong kỳ thi viết của kỳ thi tuyển công an toàn quốc, để vào đơn vị hiện tại.

Hiện đang công tác trong viện nghiên cứu thuộc văn phòng của bộ, điều tra viên cấp phó, chức vụ trưởng phòng.

Công việc hàng ngày của y và các đồng nghiệp là tiến hành thu thập, điều tra nghiên cứu để xây dựng các cấp công an cơ sở và nghiệp vụ cảnh sát.

Đối tượng điều tra chủ yếu là các cơ quan công an địa phương, sở công an, đồn công an.

Kết quả điều tra sẽ được tập hợp thành một báo cáo có hệ thống, trở thành tài liệu lưu trữ có giá trị tham khảo trong nội bộ ban ngành, làm cơ sở xác thực, tin cậy hơn cho việc xây dựng đội ngũ công an nhân dân sau này.

Quanh năm đi công tác, chạy khắp mọi miền Tổ quốc.

Mới tuần trước, Thượng Dương vừa dẫn theo Viên Đinh trở về Bắc Kinh từ một thị trấn công nghiệp ở Hoa Nam, lại nhận lệnh được cử đến Tây Bắc để điều tra thực địa về công tác an ninh của thành phố Bạch Nguyên thuộc phân cục Nguyên Bắc.

Trước khi đi, Thượng Dương đã chủ động báo cáo với lãnh đạo viện: “Phó cục trưởng mới nhậm chức kiêm giám đốc sở cảnh sát này là bạn học thời đại học của em, còn là bạn chung ký túc xá hồi ở Học viện.”

Lãnh đạo hỏi: “Sao chưa nghe cậu nói có bạn học như vậy? Còn quan hệ cá nhân thì sao?”

Thượng Dương đáp: “Chính là không ra sao nên em mới không đề cập tới, trước đây vì chút chuyện vặt vãnh nên không hợp nhau lắm, hồi đó còn trẻ nên không hiểu chuyện, lúc ở trường học em còn thường tìm cậu ta gây sự.”

Lãnh đạo cũng phải cười lại nói: “Thế này không phải vừa khéo à? Lần này đến đó, có cớ để điều tra cho cặn kẽ.”

Thượng Dương báo cáo câu này ít nhiều có phần đùa giỡn, chủ yếu chỉ là để thể hiện rằng mối quan hệ giữa bạn học sẽ không ảnh hưởng đến công việc.

Lãnh đạo lại quay sang Viên Đinh, trêu một câu: “Cậu phụ trách giám sát cẩn thận sếp Thượng của các cậu đấy, vừa không cho phép cậu ta làm việc tắc trách vì lợi ích cá nhân, cũng không cho phép cậu ta ỷ thế bắt nạt người khác.”

Viên Đinh nhớ rõ sau khi ra khỏi phòng lãnh đạo, vẻ mặt vốn nghiêm túc của sếp Thượng thoáng lộ ra vẻ lúng túng và ngượng ngùng.

Ga đường sắt cao tốc ở thành phố Bạch Nguyên đang trong quá trình xây dựng, vẫn chưa thông tàu, mà nơi đây cũng không có sân bay.

Thượng Dương và Viên Đinh đầu tiên bay từ Bắc Kinh đến thủ phủ của tỉnh, sau đó mất vài giờ ngồi chuyến tàu thường màu xanh lá cây, rồi mới đến thành phố cấp tỉnh phía Tây Bắc với dân số thường trú dưới hai triệu người này.

Các phòng ban như họ khi đi thực hiện nghiên cứu, đều sẽ dựa trên tình hình thực tế, sử dụng hai phương pháp.

Một là điều tra công khai, kết nối với các đồng chí địa phương, triển khai công việc một cách công khai minh bạch.

Một phương pháp khác chính là điều tra ngầm, lặng lẽ đến rồi đi nhẹ nhàng, không làm phiền bất cứ bộ phận nào ở đây.

Viên Đinh thầm mong sẽ dùng loại thứ hai.

Nào ngờ vừa ra khỏi ga xe lửa, Thượng Dương liền đưa cậu tới thẳng sở cảnh sát nơi bạn học cũ làm việc, hiển nhiên là muốn chạm mặt trực tiếp đối phương.

Viên Đinh thất vọng nghĩ rằng, chuyến điều tra ngầm của cậu thế là không còn đất diễn.

Không ngờ bạn học cũ của sếp Thượng cũng chẳng hề hiếu khách chút nào.

Một sở cảnh sát được cho là phải phục vụ người dân 24/24, kể cả khi chưa đến giờ làm việc thường ngày, nhưng ban ngày ban mặt lại không có người trực ban, cửa đóng then cài, đúng là không giống như lời đồn đại.

Không ngầm hỏi anh ta thì hỏi ai bây giờ?

Sếp Thượng bỗng đổi ý, không có vẻ nóng lòng muốn làm nên chuyện.

Ngoài ra, trực giác còn mách bảo Viên Đinh rằng trước đó sếp Thượng có nói mối quan hệ của mình với người bạn học đó không tốt lắm, xem ra đó không phải là một câu đùa thuần túy.

Bằng chứng xác thực nhất là danh bạ điện thoại di động và danh sách bạn bè trên Wechat của sếp Thượng đều không hề có tên của vị sở trưởng họ Kim này.

Điều này nói lên cái gì? Nghĩa là đôi bạn học đại học cũ này, trong tám năm sau khi ra trường, sớm đã cắt đứt liên lạc rồi.

“Làm gì có.” Thượng Dương nói, “Mấy năm trước tôi đến Tây Bắc công tác, còn tiện đường đến gặp hắn mà.”

Giờ đã là một buổi tối sau vài ngày ở thành phố Bạch Nguyên, hai người đã hoàn thành công việc và ăn tối bên ngoài, trên đường trở về khách sạn, Viên Đinh nói ra suy đoán của mình và bị sếp Thượng vả thẳng mặt.

Viên Đinh truy hỏi: “Vậy sao anh còn không cả kết bạn Wechat với sở trưởng Kim hở?”

Thượng Dương từ bên hông ba lô lấy ra bình giữ nhiệt, mở ra uống mấy ngụm nước.

Thành phố Bạch Nguyên này lạnh hơn Bắc Kinh, không khí cũng khô hanh hơn, từ khi tới đây, bình nước giữ nhiệt của y luôn theo sát người.

Thường ngày y đều tự mang theo bình giữ nhiệt để uống nước nóng, ngủ trong khách sạn cũng dùng túi ngủ để ngăn cách, chỉ sử dụng dầu gội và sữa tắm mang theo, trong hành lý có một xấp bông tẩm cồn sát trùng, điện thoại được lau hai ba lần một ngày.

Nói y là một người ưa sạch sẽ cũng không đúng lắm, nhưng quả thực so với những tên trai thẳng thô kệch khác, y là trai thẳng một cách tinh tế.

Viên Đinh từng nghe thấy mấy nữ đồng nghiệp trong viện trò chuyện với nhau, nói đùa rằng sếp Thượng là một bông hoa kiêu kỳ trong viện.

Nhận xét này vừa độc miệng, nhưng cũng rất chuẩn xác.

Thượng Dương vặn chặt nắp đậy, sau đó mới nói: “Tôi với Kim Húc ở trường có quan hệ không tốt, đã tốt nghiệp mấy năm rồi, còn giả vờ giả vịt kết bạn nữa à? Kết bạn xong chẳng có gì để nói, cho nên việc gì phải mua việc.”

Viên Đinh có một câu hỏi: “Giao thông ở đây bất tiện như vậy, anh còn tới gặp anh ta cơ mà? Đây mà là quan hệ không tốt sao ạ?”

“Cậu đang coi tôi là phạm nhân mà thẩm vấn đấy à?” Thượng Dương rõ ràng cảm thấy phiền khi bị hỏi, đáp lời qua loa, “Không phải tự tôi muốn qua đây đâu, là một người bạn học khác hẹn tôi cùng tới, nể mặt bạn bè thôi.”

Viên Đinh đành phải làm bộ tin, nói: “Đàn anh, ngày mai làm gì tiếp ạ? Những vấn đề cần tìm hiểu cũng tìm hiểu hết rồi.”

Họ đang đi ngang qua sở cảnh sát Tùng Sơn, nhìn sang đường, đã hơn tám giờ gần chín giờ tối, sở cảnh sát vẫn sáng đèn.

Thượng Dương nhăn mày, nói: “Về rồi hãy nói, tôi cũng phải xem lại đã.”

Trong những ngày qua, thông qua một số phương pháp điều tra ngầm quen thuộc, họ đã hiểu được đại khái về tình hình hiện tại của phân cục Nguyên Bắc, đặc biệt là sở cảnh sát Tùng Sơn.

Nói thế nào nhỉ, không giống với tưởng tượng của Viên Đinh lắm.

Tình hình an ninh của khu vực trực thuộc quyền quản lý của sở cảnh sát này rất tốt, ba năm qua không có vụ án hình sự nào xảy ra.

Còn với các tranh chấp dân sự thông thường, cảnh sát được điều động rất nhanh chóng, phương thức hòa giải rất linh hoạt.

Người dân và các chủ cửa hàng tư nhân gần sở cảnh sát đều đánh giá tốt về sở và các chiến sĩ cảnh sát trong sở, công tác quân với dân như cá với nước có thể nói là thực hiện khá tốt.

Còn người bạn học cũ của sếp Thượng, vị giám đốc sở họ Kim tức Kim Húc kia, cũng chính nhờ thành tích xuất sắc trên cương vị sở trưởng nên năm nay mới được cất nhắc kiêm nhiệm chức vụ phó cục trưởng phân cục Nguyên Bắc, tập trung cho công tác cảnh sát cộng đồng.

Buổi tối trong phòng khách sạn, Thượng Dương và Viên Đinh mở một cuộc họp thảo luận ngắn.

Đem thông tin thu thập được ra đối chiếu, trò chuyện về một số vấn đề bất cập của phân cục Nguyên Bắc này, cuối cùng mới nói về sở cảnh sát Tùng Sơn.

Viên Đinh nói: “Vào ngày chúng ta đến, về việc không có ai ở đồn trực ban ấy, em đã đi nghe ngóng được rằng, có một phụ nữ gần đó đã gọi báo cảnh sát, nói rằng lúc cô ấy đang vứt rác ở tầng dưới đã nhìn thấy một thi thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên trong thùng rác, sợ quá nên vội vàng ấn gọi 110. Một số cảnh sát làm nhiệm vụ trực ban tại sở cảnh sát Tùng Sơn nghĩ rằng đây là vấn đề quan trọng nên họ chạy đến để bảo vệ hiện trường, chứ không phải tự ý rời vị trí. Việc này cũng liên quan đến tình hình an ninh của khu vực này, cảnh sát cơ sở đã phản ứng hơi quá khích trước khả năng xảy ra vụ án hình sự. Cuối cùng cái gọi là xác chết trần trụi, hóa ra là búp bê bơm hơi, do ai đó không xả khí ra trước khi đem vứt nên mới tạo ra hiểu lầm.”

Thượng Dương nói: “Việc báo án nhầm lẫn này tôi cũng biết qua, nghe nói vì chuyện này mà Kim Húc còn phê bình mấy cảnh sát trực ban một trận.”

Viên Đinh bất ngờ: “Ui? Chuyện như vậy anh nghe nói từ ngõ ngách nào thế?”

“Một chị nấu cơm ở căng tin của đồn cảnh sát nói.” Thượng Dương bảo, “Ngày nào không phải cơm nước, chị ấy lại phụ giúp chồng ở quầy hoa quả, tôi đi mua hoa quả mấy lần nên có cùng cô ấy nói chuyện hai lần.”

Viên Đinh chợt nói: “Bảo sao hai hôm nay về phòng em cứ thấy có cherry và việt quất để ăn.”

Thượng Dương lại hỏi: “Kêu cậu thử làm quen với công an địa phương trong sở thế nào rồi, không thành công sao?”

Viên Đinh ngượng ngùng: “Em thử rồi mà không thành, có thể do em giả trang không giống du khách lắm, mới nói hai câu, đồng chí công an địa phương đó đã kêu em lấy chứng minh thư ra, sau đó em cũng không dám nữa thử.”

Thượng Dương động viên và cổ vũ cậu: “Cứ từ từ thôi, kinh nghiệm có nhiều hơn là sẽ được.”

Viên Đinh gật đầu.

“Mấy ngày này, tôi chạy bộ buổi sáng ở công viên cạnh sân sinh hoạt chung thuộc Cục Công an, có làm quen với một vị trưởng ban cấp thành phố.” Thượng Dương nói tiếp, “Theo vị này tiết lộ, sở cảnh sát Tùng Sơn này rất nổi tiếng trong thành phố và thậm chí cả ở dưới tỉnh, năm nay rất có thể sẽ được biểu dương là cơ quan tiên tiến quốc gia.”

Viên Đinh hào hứng: “Vậy thì tốt, thực ra mấy ngày nay quan sát liên tục, em cũng cảm thấy sở cảnh sát này rất lợi hại, xứng đáng là cơ quan tiên tiến. Còn nói gì khác nữa không anh? Kể ra mấy người trưởng ban phụ trách văn phòng không có thực quyền gì hết này, vậy mà cũng biết được không ít thông tin vớ vẩn đấy nhỉ.”

Thượng Dương lộ vẻ mặt chần chừ, lại nói: “Nói mỗi chuyện này, không nói gì khác.”

Viên Đinh nhận ra sự khác thường, hỏi tới: “Đàn anh? Mỗi ngày anh đều dậy chạy bộ sáng sớm, chạy cả một tuần, cuối cùng chỉ moi được mấy câu này thôi à?”

Thượng Dương lúng túng, đáp: “Ba bốn ngày sau đó có đổi địa điểm tập thể dục buổi sáng. Cái người trưởng ban đó… kết bạn Wechat rồi muốn hẹn tôi ăn cơm, tôi cảm thấy không ổn, nên nhanh chóng chạy mất.”

“Vậy không phải càng tốt sao?” Viên Đinh đùa giỡn, “Mẫu thân đại nhân nhà anh cứ ba ngày năm lượt lại thúc giục anh đi xem mắt, đi công tác gọi cho anh cũng nhắc đến việc này. Lần này vừa hay công tư trọn vẹn đôi đường, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, còn có thể tìm được một chị dâu, một công đôi việc luôn.”

Thượng Dương lạnh mặt nhìn cậu, nói: “Anh dâu đấy, cậu có muốn không?”

Viên Đinh không ngờ đối phương không phải phụ nữ, ngẩn ra, lập tức cười oang oang.

Thượng Dương giận lắm, nhưng nghĩ lại chuyện này quả thật cũng buồn cười, đến khi Viên Đinh cười đủ, mới nói tiếp: “Được rồi, nói chuyện chính… Tôi thấy việc đến đây cũng hòm hòm rồi.”

Viên Đinh nói: “Đồng ý, em cũng thấy ổn rồi đấy.”

Thượng Dương khép lại sổ ghi chép rồi bảo: “Ngày mai, đi gặp người bạn học cũ của tôi đi?”

Về phân cục Nguyên Bắc, Sở cảnh sát Tùng Sơn và bản thân vị sở trưởng Kim này, đều không thể tìm thấy bất cứ vấn đề nào.

Thực ra đây cũng là điều bình thường trong quá trình điều tra về công an cấp cơ sở trong những năm gần đây, công cuộc xây dựng nghiệp vụ cảnh sát trong cả nước đã bước vào giai đoạn phát triển khoa học suôn sẻ.

Công việc điều tra nghiên cứu lần này đến đây đã đã kết thúc, Thượng Dương quyết định gặp bạn học cũ để chào hỏi một câu, sau đó về nhà.

Buổi sáng ngày kế, cả hai chuẩn bị xuất phát tới sở cảnh sát.

Viên Đinh vẫn có chút tò mò về sở trưởng Kim chính chủ, cậu nói: “Nhìn ảnh chụp chứng minh thư trong tài liệu, bạn học của anh hình như cũng là một anh chàng đẹp trai.”

“Cậu dùng chữ này rất hay, ” Thượng Dương luôn tự biết mình đẹp trai, nói tiếp, “Nhưng tôi và hắn ta không cùng hạng cân.”

Viên Đinh nịnh nọt: “Thật hay giả vậy ạ? Trên đời lại có người còn đẹp trai hơn cả đàn anh nữa sao?”

Thượng Dương bảo: “Là nói không cùng hạng cân. Tức hắn là một tuyển thủ hạng 100 cân.”

Viên Đinh: “Hở?! Chuyện này… Ôi em không xong rồi.”

Trên đời có nhiều người bị sắc đẹp làm mờ mắt, Viên Đinh cũng không ngoại lệ, giá trị kỳ vọng của cậu dành cho sở trưởng Kim đột ngột giảm năm phần trăm.

Khi ngày càng đến gần sở cảnh sát mà mấy ngày nay đi qua cổng suốt nhưng không vào được, Thượng Dương rốt cuộc lại cảm thấy trong lòng có chút mất tự nhiên.

Lần cuối y và sở trưởng Kim gặp nhau đã là chuyện của năm kia, lúc đó y cũng thấy không tự nhiên như vậy, nhưng lần đó có một người bạn chung lớp khác đi cùng, vừa hay làm giảm đi sự bối rối giữa y và Kim Húc.

Trong bốn năm học ở Học viện Cảnh sát, quả thực quan hệ giữa y và Kim Húc luôn không tốt, hai người đều không vừa mắt nhau, vài lần ngầm đâm chọc nhau mượn cớ huấn luyện cận chiến để động tay động chân, trước khi tốt nghiệp thì đánh nhau thẳng thắn một trận.

Sau khi tốt nghiệp, y ở lại Bắc Kinh, Kim Húc về quê ở Tây Bắc, không liên lạc với nhau nữa, gián tiếp nghe về nhau cũng chỉ là vài tin tức vụn vặt.

Mãi đến tận hai năm trước, y có chuyến công tác đến Tây Bắc, ở một nơi khác khéo sao lại gặp lớp trưởng hồi đại học, lớp trưởng lôi kéo y cùng tới Bạch Nguyên để thăm Kim Húc đã xa cách sáu năm với lý do “đều đã đến Tây Bắc rồi sao có thể không đến thăm bạn học cũ được chứ”.

Giờ đó phút đó cũng như giờ này phút này, Thượng Dương cũng mang theo tâm tình “đã đến rồi thì đành”, để tới gặp lại bạn học cũ, ôn lại chút chuyện, khách khí đôi câu cho xong.

Trên thực tế gặp nhau rồi rốt cuộc nên nói chuyện gì, đầu óc y vẫn trống rỗng.

Ôn chuyện á? Bốn năm ở Học viện, bọn họ liên tục cãi nhau, nếu không thì thỉnh thoảng lại động thủ, cho tới bây giờ tất cả mọi người đều đã ở tuổi trưởng thành, nhắc lại chuyện từ thuở thiếu thời thật là rất mất mặt.

Còn nếu nói về hiện tại, y tán dương người bạn học cũ này, làm công tác cấp cơ sở rất tốt, lại thêm câu chúc mừng đối phương thăng chức, nhẫn nhịn tám năm rốt cục làm tới cục phó rồi?

Với quan hệ của hai người, câu này từ miệng Thượng Dương thốt ra, khó có thể đảm bảo Kim Húc sẽ không nghĩ có phải y đang mỉa mai anh ta hay không.

Thôi hay là đơn giản hơn chút, quan tâm đến tình hình sức khỏe của Kim Húc vậy.

Hồi đi học, mỗi lần xếp hàng, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn, người nổi bật nhất chính là Kim Húc, vóc người anh ta rất cao, phải hơn 1m9, còn sở hữu cơ bụng xuất sắc khiến đám con trai trong lớp đều ước ao.

Đến lần gặp vào hai năm trước, anh ta phát tướng rất nghiêm trọng, thân hình cao như vậy mà cân nặng còn vượt qua một trăm kí lô, có thể tưởng tượng được, đứng ở trước mặt Thượng Dương quả thực như là một ngọn núi nhỏ.

Lớp trưởng cũng rất giật mình hỏi anh ta, sao lại thành ra như thế?

Anh ta trả lời, bảo là bị bệnh đang uống thuốc, hoóc-môn trong thuốc gây béo phì.

Nhưng rốt cuộc là bệnh gì, anh ta lại không nói rõ nửa câu.

Thượng Dương và lớp trưởng cũng không cố truy hỏi đến cùng, bởi người bạn học cũ này của họ, không phải là một nhân vật thích thể hiện, rất kiệm lời, có nhiều bí mật.

Hai năm rồi không gặp nhau, Kim Húc đã đạt được thành tích tốt trong công việc, rất có triển vọng, có lẽ cơ thể cũng đã tốt lên rồi, hoóc-môn không còn phát triển nữa, vậy chắc là cũng đã gầy đi một chút nhỉ?

Đồng chí dân cảnh ở Sở cảnh sát Tùng Sơn đón tiếp hai người họ, cả hai xuất trình giấy chứng nhận công an nhân dân, đương nhiên không nói là đến điều tra, Thượng Dương chỉ nói: “Tôi là bạn học của sở trưởng Kim các anh, đến gặp anh ấy một chút. “

“Sở trưởng Kim đã ra ngoài rồi.” Viên cảnh sát hiển nhiên có chút khó hiểu việc nếu là bạn học đến sao không gọi điện thoại trước, nhưng vẫn nhiệt tình mời họ ngồi vào phòng làm việc trên lầu hai, còn pha trà.

Lúc sau lại có vị sở phó tới, tự giới thiệu mình tên là Trương Chí Minh, ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, hòa nhã dễ gần, biết ăn nói, cũng rất biết đón tiếp.

Thượng Dương và Viên Đinh đã quá quen thuộc với Sở cảnh sát Tùng Sơn, và cũng hiểu rất rõ về kinh nghiệm làm việc của vị sở phó họ Trương này, là một cảnh sát kỳ cựu giỏi hòa giải các tranh chấp dân sự.

Trương Chí Minh nói: “Sở trưởng Kim có chút việc qua bên phân cục, chốc lát là về.”

Viên Đinh lên tiếng: “Anh cứ làm việc của anh đi, chúng tôi ngồi ở đây chờ là được.”

Trương Chí Minh cười thoải mái, vẫn là ý ngồi lại cùng chứ không đi.

Viên Đinh có thể cảm giác được vị sở phó này ánh mắt sắc bén hơn nhiều so với đồng chí dân cảnh ban nãy, 80% là đoán được bọn họ là “người bên trên phái tới”, hai người họ không có chủ động nhắc tới, người ta cũng sẽ không nói ra. Vừa cho họ thể diện, cũng không đắc tội ai cả.

Thượng Dương chỉ chào hỏi ban đầu rồi không lên tiếng nữa, Viên Đinh liền tự giác trò chuyện gượng gạo với Trương Chí Minh.

Đang nói, dưới lầu bỗng có tiếng la hét ầm ĩ, giữa tiếng ồn ào huyên náo, một giọng phụ nữ lớn tuổi gào khóc thảm thiết, còn thêm vài câu tiếng địa phương:

“Mấy tên công an các người đều bao che lẫn nhau cả!”

“Gọi Kim Húc ra đây!”

“Sở trưởng thì càng không thể biết luật mà phạm luật chứ!”

Trương Chí Minh đột nhiên rùng mình một cái, đang mùa này mà trên trán chảy đầy mồ hôi, nói: “Tôi xuống dưới xem sao.” Anh ta đứng dậy rời đi.

Thượng Dương và Viên Đinh nghe không hiểu tiếng địa phương lắm, nhưng đều cảm thấy rất bất ngờ.

Thế nào mà ngay vào ngày họ kết thúc chuyến điều tra định rời khỏi thành phố Bạch Nguyên thì lại có chuyện nảy sinh bất ngờ.

Hai người bọn họ đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trong sân của đồn cảnh sát ở tầng dưới, một người phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt hốc hác và mái tóc bạc gần hết đang kích động đối mặt với công an, khua tay múa chân dùng tiếng địa phương tố cáo dữ dội, mấy đồng chí công an trẻ tuổi vây quanh nhẹ nhàng khuyên giải, nhưng không có tác dụng.

Có mấy người dân đến sở cảnh sát giải quyết công chuyện cũng đứng xem.

Trương Chí Minh vội vội vàng vàng chạy xuống, cũng tiến tới khuyên can người phụ nữ đó.

Viên Đinh nói: “Vừa nãy hình như em có nghe bác gái nói gì đó, sở trưởng thì phải? Hình như là đang nói sở trưởng Kim à?”

Thượng Dương: “…”

Rốt cuộc vẫn là sếp lớn có uy, người phụ nữ đó nhanh chóng không còn la hét nữa, lau nước mắt, theo Trương Chí Minh ngồi xuống bên cạnh, xem như có thể trò chuyện bình thường.

Người vây xem cũng tản đi.

Thượng Dương và Viên Đinh đi xuống lầu, đứng cạnh đó lắng nghe.

Khẩu âm địa phương của người phụ nữ đó rất nặng, Thượng Dương thật sự là nghe không hiểu bà rốt cuộc đang nói cái gì.

Đồng chí công an trẻ tuổi ban nãy tiếp đãi hai người tới giải thích qua một chút.

Bác gái này hai ngày trước đã đến báo án một lần, nói con trai mình mất tích.

Cảnh sát đã tiếp nhận vụ việc theo đúng quy trình thông thường, cũng ngay lập tức tiến hành công tác điều tra tìm người.

Con trai bà là một người thất nghiệp, không nghề ngỗng, còn ham mê cờ bạc, gần đây có mấy lần đề cập với một vài người hay giao du với anh ta là đánh bạc nợ tiền, không có tiền trả, muốn đi nơi khác tìm con đường khác, kiếm chút tiền rồi về.

Công an đã trích xuất camera nơi ở của anh ta, phát hiện một buổi sáng tuần trước, anh ta xách theo hành lý ra khỏi nhà, bắt taxi ở đầu ngõ, đến ga xe đi đường dài mua vé đi đến nơi khác.

Tình huống mất liên lạc tạm thời như thế cũng khá phổ biến.

Công an đã báo kết quả cho bác gái, lúc đó bác gái cũng đã chấp nhận rồi.

Nhưng chưa tới hai ngày, không biết bà nghe được từ đâu ra, có người nói con trai bà trước đây từng đắc tội với sở trưởng Kim của sở cảnh sát, trước đây không lâu còn có người thấy sở trưởng Kim từng đe dọa con trai bà ngay trên đường. Thế là bà cho rằng công an là người một giuộc, có lẽ bà đến báo án nhưng họ không hề tìm con cho bà, họ chỉ lừa bà mà thôi.

Người lớn tuổi thường dễ nghe dễ tin, nghe xong những lời này, bà đâm ra nghi ngờ, hoài nghi sở trưởng Kim đã bắt con bà, cho nên hôm nay đến tận đây ầm ĩ là muốn sở cảnh sát giao trả con bà ra đây.

Anh công an bất lực nói: “Nhưng điều đó cũng cho thấy bà ấy vẫn ủng hộ công việc của chúng tôi, tin tưởng vào cảnh sát, nếu không cũng không tới sở chúng tôi gây sự mà trực tiếp lên tận cục quấy phá rồi, khi đó càng khó xử lý hơn.”

Thượng Dương nghe đi nghe lại mấy lời lặp đi lặp lại của bác gái, đau cả thủ, cho nên đi ra ngoài sân hít thở.

Viên Đinh cũng đi ra cùng y.

Trương Chí Minh hiện đang phân thân không kịp, không để ý tới hai người.

“Chuyện này là sao?” Viên Đinh nhìn lại, bác gái đó vẫn đang lôi kéo Trương Chí Minh không ngừng khóc lóc kể lể, Viên Đinh nói, “Trước khi tốt nghiệp, em từng nghĩ đến việc ghi danh ở đơn vị cơ sở để rèn luyện bản thân một thời gian, cũng may là thôi, nếu gặp phải chuyện này thì em đã xỉu tại chỗ rồi, chưa biết chừng còn khóc to hơn cả bác gái này.”

Thượng Dương không lên tiếng, hơi ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở dài.

Sở cảnh sát và đồn công an, phần lớn thời gian đều giải quyết mấy công việc lông gà vỏ tỏi kiểu này hàng ngày.

Trong kỳ thi tuyển dụng công an cách đây tám năm, điểm số của Kim Húc không chênh lệch với Thượng Dương là mấy. Lại thêm điểm các môn tổng hợp ở Học viện, anh ta thực sự có lựa chọn nghề nghiệp không thua gì Thượng Dương.

Hộ khẩu nguyên quán của anh ta chính là Bạch Nguyên, một bộ phận của Sở Công an tỉnh đặt trụ sở ở Bạch Nguyên vẫn luôn vừa ý anh ta, phía sở cấp tỉnh đó còn trực tiếp gọi tới Học viện Cảnh sát để đề nghị chiêu mộ anh.

Cuối cùng anh ta vẫn trở về quê hương là một trấn nhỏ ở Bạch Nguyên, bắt đầu từ một viên cảnh sát cấp cơ sở, đây là nguyện vọng và sự lựa chọn của anh.

Khi đó gần đến ngày tốt nghiệp rời trường, Thượng Dương vẫn duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt đôi bên không thèm nhìn nhau với anh ta, nể tình bạn học và cả bạn cùng phòng ngủ bốn năm, cũng cảm thấy hơi đáng tiếc thay khi anh ta đưa ra lựa chọn như vậy.

Bây giờ đã tám năm trôi qua, không biết đối phương đã từng hối hận hay chưa.

Một xe cảnh sát từ ngoài cửa tiến vào.

Thượng Dương và Viên Đinh đều ngẩng đầu nhìn theo.

Cửa kính chắn gió trước xe phản quang, không nhìn thấy mặt hai người trong xe, nhưng có thể thoáng thấy người ngồi ở ghế phụ hơi mập.

Thượng Dương thầm nói, so với năm kia thì vẫn gầy đi không ít.

Chiếc xe cảnh sát vừa tiến vào cổng chính của đồn công an, bánh xe như đang trượt, chuyển hướng dứt khoát, cuối cùng dùng một góc độ kỳ quái dừng ở bên cạnh bồn hoa, thiếu chút nữa là tạt vào đầu xe.

Người công an ngồi ở ghế phụ xuống xe.

Thượng Dương nhìn chăm chú vào người đó, trong lòng đang nghĩ mở miệng thì nên nói cái gì.

Đồng chí công an mặc đồng phục đó nghiêng nghiêng người xuống xe, vẫn quay lưng về phía bên này, đóng lại cửa ghế phụ, nói với người điều khiển vẫn ngồi trong xe câu: “Tôi ra ngoài mua bao thuốc.”

Thượng Dương: “?”

Đồng chí công an mập mạp đó quay đầu lại, là một khuôn mặt xa lạ.

Thượng Dương: “…”

Người đó chỉ nhìn qua Thượng Dương và Viên Đinh một cái, liền đi ra ngoài mua thuốc lá.

Cửa xe ở bên chỗ người lái mở ra, một chiếc giày da cảnh sát thò ra, chậm rãi giẫm xuống mặt đất, sau đó, đồng chí này mới xuống xe, cửa xe đóng lại, lộ ra một khuôn mặt với ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

Thượng Dương: “…”

Đồng chí công an đó đứng ở bên cạnh xe, cười với Thượng Dương bên này.

Thượng Dương cũng cười với hắn.

Viên Đinh rốt cục tin lời sếp Thượng đã nói, quan hệ của anh và người bạn học cũ này đúng thật là có chút vấn đề, xem này vừa thấy mặt nhau cả hai không hẹn mà cùng nở nụ cười gượng gạo.

Nhưng mà, sếp Thượng sao lại lừa người ta chứ? Sở trưởng Kim! Rõ ràng chính là một anh đẹp trai vãi chưởng mà áu!

——–