Trằn trọc xoay người mãi chưa thể chìm vào giấc ngủ, Vương Nguyên quyết định lén đi đến Thanh Lan viện.
Phong Liên nhìn thấy nàng cũng không có ngăn lại. Sau khi bẩm báo thiếu gia liền dẫn Vương Nguyên đến thư phòng.
Vương Tuần ngồi trước bàn sách, lưng dựa vào ghế, nhàn nhã lật từng trang. Ánh nến đong đưa, một tầng sa đỏ thẫm lướt qua người hắn, càng khiến người trước mặt thêm hoàn mỹ, yên tĩnh ưu nhã.
Vương Nguyên bày ra dáng vẻ thoải mái, đi tới ngọt ngào kêu “Ca ca.”
“A Nguyên đến rồi.” Vương Tuần ôn nhu mỉm cười.
Vương Nguyên khom gối, nhu thuận quỳ trước mặt Vương Tuần, dán thân mình mềm mại lên đầu gối hắn làm nũng “Mấy ngày chưa gặp, ta nhớ ca ca rất nhiều.”
Vương Tuần nhếch miệng, ngón tay thon dài vuốt ve cằm nàng, dần di chuyển đến cánh môi hồng nhuận, niết qua lại “Vậy sao? Chỗ nào nhớ ta?”
“Chỗ nào cũng đều nhớ.” Vương Nguyên quen thuộc hàm trụ đầu ngón tay hắn, vừa nói vừa khẽ hút nhẹ.
Vương Tuần cảm thấy có chút tê dại, ở trong miệng nàng khuấy động một hồi rồi rút ra.
Vương Nguyên nắm lấy tay hắn, ái muội nói “Muốn ăn ca ca.”
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé tìm đến khố quần hắn.
Vương Tuần nghiêm mặt, trực tiếp vạch trần mục đích của nàng “A Nguyên nói cho ta biết, có chuyện gì sao?”
Vương Nguyên nghe hắn nói, cũng không tiếp tục động tác, sửa sang lại y phục, chậm rãi nói “Ta nghe nói ca ca giúp ta cự tuyệt lời cầu hôn của Nhị lão Thôi gia.”
“Không xứng đôi.” Vương Tuần xúc tích nói.
Vương Nguyên vốn cũng không muốn gả cho con thứ, gả đến còn phải chịu đựng trưởng mẫu mắng mỏ.
Nhưng việc Vương Tuần trực tiếp cự tuyệt thật khiến người khác phải nghĩ nhiều.
Vương Nguyên hỏi thử “Hôn sự A Nguyên, ca ca có thể tuyển một người tốt được không?”
Vương Tuần yên lặng không nhúc nhích, hỏi lại “A Nguyên có ý tưởng gì sao?”
“A Nguyên nào dám có ý gì.” Vương Nguyên cười tự giễu, thẳng thắn nói “Thứ nữ ti tiện, hôn sự chỉ có thể nghe theo an bài của trưởng mẫu, không phải gả cho dòng thứ thì cũng là làm thϊếp.”
Giọng nói nàng nhỏ dần, có thể nghe ra được đang nghẹn ngào “Huyên muội muội nói, cuối năm nàng xuất giá, muốn đem A Nguyên làm của hồi môn dâng cho Canh gia.”
“Ngươi muốn sao?” Vương Tuần vẫn thực trầm tĩnh.
Vương Nguyên buồn bã cảm thán “Nếu là muốn, ta cũng không đến tìm ca ca.”
Nàng ngẩng mặt, đôi mắt trong veo lấp lánh khát cầu nói “Cầu ca ca thương tiếc, giúp A Nguyên tìm một mối hôn sự tốt.”
Mắt Vương Tuần lộ ra chút thâm ý, cúi đầu dò hỏi “A Nguyên cảm thấy, như thế nào mới tính là một mối hôn sự tốt?”
Vẻ mặt Vương Nguyên lướt qua một tia hờ hững, thành thật trả lời “Ta đối với phu quân không có yêu cầu gì, chỉ cần không phải kẻ ác, có thể cưới ta làm chính thê.”
“Có chút khó.” Vương Tuần nghĩ ngợi một lúc, lại chậm rãi nói “Cho dù thế gia trung lưu, cũng sẽ yêu cầu đến vấn đề môn đăng hộ đối. Trưởng tôn không thể lấy thứ nữ làm thê.”
“Trừ phi có lợi ích thêm vào.” Vương Nguyên thuận thế tiếp lời, nhẹ giọng nói “Ca ca hiện giờ chính là người có tiếng nói ở Vương gia, hơn nữa lại quen biết nhiều công tử thế gia. Có huynh làm người dẫn dắt, giúp A Nguyên chọn một cái cũng không phải không thể.”
Thấy Vương Tuần bất động, Vương Nguyên nói tiếp “Thế gian phồn vinh, vạn sự đều lợi. Thế gian loạn lạc, vạn sự đều cầu lợi. Thế gia tuy rằng coi trọng môn đăng hộ đối, nhưng vì lợi ích, bất cứ ngưỡng nào cũng có thể hạ xuống.”
“Nhiều trung lưu thế gia vì muốn leo lên thượng lưu, đã không tiếc đem đích nữ đưa đi làm thϊếp. Vương gia chúng ta cũng không phải chưa từng có trường hợp tiếp nhận những đích nữ này.”
“Lại nói đến Tạ thị Trần Quận, thế gia trăm năm công trạng hiển hách, nhiều đời chưa từng phá vỡ quy tắc liên hôn. Nhưng đến bây giờ, chẳng phải vì binh quyền Giang Đông, đã kêu Tạ nhị công tử cưới một công chúa xuất thân hàn môn hay sao?”
Cô cười rạng rỡ, thẳng thắn nói “Chỉ cần ca ca có thể làm chủ giúp ta, không thiếu công tử tiểu thế gia đến xin thú A Nguyên a.”
Vương Tuần nghe một tràng lý luận của nàng, trên mặt không lộ vẻ gì.
“A Nguyên, vì để thuyết phục Thôi lão gia lui hôn, ta đã bồi thường gấp đôi sính lễ, tặng hai cái mỹ tì. Nếu muốn một thế gia khác đến cầu thú người, sợ rằng cái giá ta phải trả còn nhiều hơn thế.”
“Ta sẽ không để ca ca làm không công.” Vương Nguyên nắm chặt tay hắn, đặt trước trái tim mình, thề son sắt đảm bảo “Bất luận tiền hôn hay hậu hôn, chỉ cần ca ca muốn, A Nguyên sẽ đáp ứng, tuyệt không hai lời.”