Chuyển ngữ: Puny
“Cậu làm như vậy, thì chỉ làm tổn thương những người thật sự quan tâm cậu mà thôi.” Anh gãi đúng chỗ ngứa chỉ ra, “Cha cậu, còn có em gái Tiểu An An của cậu.”
11 giờ 20 phút, trong trường Trung học số mười sáu truyền đến một hồi chuông.
Tan học.
Sân trường yên tĩnh lập tức nhộn nhịp lên, học sinh lục tục bước ra khỏi tòa nhà dạy học, đi về phía cổng trưởng.
Bọn họ đều là học sinh lớp mười hai. Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, chỉ có bọn họ vẫn cố thủ trận địa, mỗi ngày đúng giờ đúng phút đều quay lại trường học thêm, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau.
Đường phố gần trường Trung học số mười sáu trở nên đông đúc hơn, xe hơi và xe điện làm tắc nghẽn con đường vốn đã không tính là rộng rãi, học sinh băng ngang qua dòng xe cộ đang kẹt.
Phố xá xung quanh nhộn nhịp hối hả, tiếng nói chuyện của học sinh, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, tiếng còi xe lẫn lộn vào nhau, khiến trời vô cùng oi bức.
Tô Mịch đi theo Triệu Gia Hào lên một tòa nhà dân cư năm tầng kiểu cũ.
Phương Tranh đi theo sau mấy bước, nhưng không biết nên tiếp tục đi theo, hay là ở lại. Sau một lúc do dự, thì đã bị đám học sinh chen lấn.
Đám đông chặn đường đi của cô, khiến cho cô đành phải dừng lại.
Mười phút trôi qua, 600 giây rất ngắn ngủi.
Trên sân thượng tòa nhà dân cư, đột nhiên truyền tới một tiếng hét chói tai.
“A —— cứu, cứu mạng!”
Là Tô Mịch.
Âm thanh này, giống như tiếng ném một mảnh kim loại natri xuống hồ, khiến cho nước hồ tĩnh lặng lập tức sôi trào, phá hủy bầu không khí yên bình của cả con phố.
Những người gần đó nhanh chóng tập trung về phía nguồn phát ra âm thanh, chủ yếu là học sinh vừa mới tan học.
Tòa nhà dân cư rất thấp, chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể thấy rõ cảnh tượng trên mép sân thượng toà nhà.
Triệu Gia Hào tiến tới cầm dao bắt giữ Tô Mịch, động tác thô bạo đẩy cô ta ra phía bên ngoài lan can.
Rất nhanh sau đó, có người nhận ra cậu thanh niên trên sân thượng tòa nhà, kêu một tiếng.
“Đó không phải là Triệu Gia Hào sao?!”
“Hôm nay cậu ta không đến lớp, sao lại xuất hiện trên sân thượng tòa nhà chứ?”
Đám đông lập tức hoảng loạn.
“Mau đi tìm giáo viên và bảo vệ!”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi!”
***
Xe cảnh sát chạy tới, tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ bầu không khí ——
Tiếng còi xe cảnh sát lần này, là thật.
Cảnh sát nhanh chóng giăng dây cảnh báo gần tòa nhà dân cư, giải tán quần chúng vây xem. Tuy nhiên những người hóng chuyện vẫn tụ tập bên ngoài dây, không chịu rời đi.
Bên dưới tòa nhà, nhanh chóng kê một tấm đệm hơi.
Cố Uyên nhảy xuống xe chỉ huy, ánh mắt lo lắng tìm kiếm trong đám người. Rất nhanh sau đó, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong đám người vây xem.
“Phương Tranh!”
Phương Tranh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Cố Uyên ôm lấy. Cái ôm ấm áp bất ngờ này, khiến cho cô thất thần trong chớp mắt, “Anh ——”
“Em không sao…”
Gần như ngay lập tức, cô nhạy bén nhận ra, trong giọng nói của Cố Uyên vậy mà lại có một chút run rẩy.
Cô ngập ngừng gọi anh một tiếng: “Cố Uyên?”
“Lão đại!”
Hứa Bỉnh Văn theo sau đến, thở hồng hộc nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong!”
Sau đó, anh ta mới phát hiện ra Phương Tranh, có hơi ngạc nhiên: “Ơ, luật sư Phương, sao cô lại ở đây?”
Cảm xúc của Cố Uyên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Anh buông Phương Tranh ra, nhìn cô chăm chú: “Em không sao chứ?”
Giọng điệu bình tĩnh hoàn toàn khác với vừa nãy, còn mang theo một chút nghi ngờ.
“Em không sao, chỉ là điện thoại hết pin thôi.” Phương Tranh giơ chiếc điện thoại đã tối thui trong tay lên, chủ động giải thích, “Hôm nay em đến đây để gặp khách hàng, không ngờ lại gặp được Tô Mịch, em thấy cô ấy chặn một cậu thiếu niên trông như học sinh, thì mới biết cậu thiếu niên đó là Triệu Gia Hào. Tô Mịch quấn lấy cậu ta đòi phỏng vấn, Triệu Gia Hào cuối cùng cũng đồng ý, nhưng lại yêu cầu cô ấy đến một chỗ với cậu ta.”
Cô nhìn về phía sân thượng tòa nhà dân cư, “Chuyện xảy ra tiếp theo, mọi người hẳn đều biết rồi.”
“Nhưng mà ——”
Nói sang đề tài khác, Phương Tranh quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Cố Uyên, anh chạy đến vội như vậy, sẽ không phải nghĩ rằng em bị ——”
“Bớt tự luyến.”
Cố Uyên ngắt lời, sau đó không nhìn cô nữa, quay đầu lại, nghiêm túc hỏi Hứa Bỉnh Văn: “Tình hình hiện tại như thế nào? Đã xác nhận được danh tính của nghi phạm và con tin chưa?”
Hứa Bỉnh Văn sửng sốt một chút, rồi mới đáp: “Vâng, nghi phạm bắt con tin, được xác nhận là nghi phạm của án diệt môn ngày 6 tháng 7 Triệu Gia Hào, con tin là phóng viên đài truyền hình thành phố S Tô Mịch.”
Anh ta báo cáo đúng sự thật.
“Dựa theo lời của nhân viên quán trà sữa gần đó, lúc 11 giờ 06 phút sáng, Tô Mịch đến quán của bọn họ mua trà sữa, sau khi Triệu Gia Hào đi ngang qua quán trà sữa, thì Tô Mịch đã tới gần, yêu cầu phỏng vấn, sau khi Triệu Gia Hào đồng ý, thì hai người cùng đi lên một tòa nhà dân cư kiểu cũ ——”
Anh ta chỉ lên phía trên: “Chính là tòa nhà trước mặt anh.”
“Đúng lúc là thời điểm học sinh lớp mười hai của trường Trung học số mười sau tan học, học sinh đi ngang qua đột nhiên nghe thấy tiếng hét truyền tới từ trên sân thượng, tiếp theo phát hiện Triệu Gia Hào cầm dao bắt giữ Tô Mịch, đẩy cô ấy về phía lan can. Có học sinh nhận ra Triệu Gia Hào, do đó đã báo cảnh sát.”
Ngừng một chút, anh ta lại hỏi: “Cố đội, Tống đội bên kia hỏi anh, có cần gọi lính bắn tỉa không?”
Cố Uyên nhíu mày: “Nghi phạm vẫn còn chưa thành niên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì đừng tùy tiện nổ súng.”
Hứa Bỉnh Văn: “Đã hiểu.”
Cố Uyên lại phân phó: “Hứa Bỉnh Văn, cậu dẫn một nhóm người đi lên với tôi, những người khác đều ở lại phía dưới.”
Nói xong, lại quay đầu nhìn Phương Tranh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Phương Tranh, giúp anh một việc. Bây giờ em đi tìm đội trưởng Tống ——”
Lời còn chưa dứt, thì Phương Tranh đã mỉm cười, gật đầu với anh: “Được, em biết rồi.”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Phương Tranh bước nhanh đến chỗ đội trưởng Tống.
“Đội trưởng Tống, Cố Uyên bảo tôi nhờ anh giúp một việc.”
Cô thì thầm vài lời với đội trưởng Tống.
Đội trưởng Tống sáng tỏ: “Tôi hiểu rồi, mau đi cùng tôi.”
Một lúc sau, dưới sự hỗ trợ của cảnh sát giao thông, một chiếc xe ô tô lặng lẽ rời khỏi đường Đông Dương.
Hứa Bỉnh Văn đi theo sau Cố Uyên, nhìn lại hướng Phương Tranh đã rời đi.
“Ơ, lão đại, anh bảo luật sư Phương đi làm gì vậy?” Anh ta có chút bối rối, “Sao anh còn chưa nói xong, mà cô ấy lại biết?”
Cố Uyên bước nhanh đến lối vào của tòa nhà dân cư: “Cậu đợi một lát nữa sẽ biết.”
Hứa Bỉnh Văn vội vàng đi theo bước chân của anh: “Nói mới nhớ, lão đại, anh và luật sư Phương thật là ăn ý, chỉ một ánh mắt thôi, mà cô ấy đã biết anh định nói gì ——”
Cố Uyên quay đầu nhìn anh ta.
Hứa Bỉnh Văn lập tức im lặng: “Xin lỗi, em không nói gì cả.”
Lúc Cố Uyên và mấy thành viên đội đàm phán lên sân thượng, thì đang có người thuyết phục Triệu Gia Hào, là giáo viên và bảo vệ của trường Trung học số mười sáu.
“Bạn học này, nếu có gì thì cứ nói, đừng kích động, mau thả người đi.”
Triệu Gia Hào dùng một con dao nhỏ kề vào cổ họng của Tô Mịch, chỉ cần dùng sức, thì sẽ thấy máu, kéo cô ta, đè cô ta tới mép sân thượng.
“Các người không được qua đây, qua đây thì tôi sẽ kéo cô ta cùng nhau nhảy xuống, cùng chết chung!”
Tô Mịch đã sớm mất hết hồn vía, chỉ có thể liều chết túm lấy lan can, trong mắt rưng rưng nước mắt,
khuôn mặt cũng bởi vì sợ hãi mà hơi méo mó.
Sự xuất hiện của các thành viên đội đàm phán, làm cho cô ta giống như bèo trôi trong nước, bắt được rễ cây.
“Đội trưởng Cố, cứu mạng!” Lưỡi dao cắt qua da, máu chảy ra. Tô Mịch sợ hãi hét lên, “A —— “
“Cô im miệng!” Triệu Gia Hào kích động, kéo cô ta đi về phía trước, “Đều do mụ phóng viên chết tiệt này! Nếu không phải cô viết bậy, nếu không phải cô viết bậy, nếu không phải cô xen vào việc của người khác…”
Tô Mịch giống như gà trống bị bóp cổ họng, câm miệng.
Nửa người của cô ta bị đè ra khỏi lan can, cả người như bị treo ở đó vậy. Lan can lâu năm không tu sửa, cộng thêm sức nặng của hai người, đã lung lay sắp đổ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đè chặt trên da cô ta, lạnh đến thấu xương, cơ thể của cô ta run bần bật, nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm kỹ càng đã sớm phai đi.
Cố Uyên bước tới trước, đứng cách cậu ta vài mét.
“Triệu Gia Hào, cậu trước tiên hãy bình tĩnh lại, có gì thì có thể từ từ nói chuyện với chúng tôi.”
Triệu Gia Hào căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác: “Các anh là ai?!”
“Tôi là đàm phán viên của Cục Công an, chúng tôi tới để giúp đỡ cậu.” Giọng điệu của Cố Uyên rất chân thành, “Nếu cậu cần cái gì, thì có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết.”
“Giúp tôi?”
Triệu Gia Hào bình tĩnh lại một chút, nhìn xuống dưới lầu, cười lạnh một tiếng: “Nếu là như thế, vậy thì anh bảo người phía dưới cất đệm hơi ở dưới lầu cho tôi!”
Giọng nói của cậu ta tràn đầy sự không tín nhiệm.
Hứa Bỉnh Văn có chút do dự: “Cái này, lão đại…”
Triệu Gia Hào thúc giục: “Nhanh lên!”
Cố Uyên bình tĩnh ra lệnh qua tai nghe: “Cất đệm hơi.”
“Nhưng mà, Cố đội…” Người ở dưới lầu có chút lo lắng.
Cố Uyên kiên định NÓI: “Nghe tôi, cất đi.”
Nhân viên cảnh sát bên dưới nhanh chóng cất đệm hơi đi.
Cố Uyên lại nhìn về phía Triệu Gia Hào, đôi mắt đen vừa sâu vừa nghiêm túc: “Tôi đã bảo bọn họ cất đệm hơi theo yêu cầu của cậu rồi, bây giờ có thể nói chuyện với tôi không?”
Lòng phòng bị của Triệu Gia Hào được nới lỏng một chút, nhưng giọng điệu vẫn chứa đầy gai nhọn: “Anh muốn nói gì với tôi? Muốn khuyên tôi tự thú sao? Hay là muốn tôi thả mụ phóng viên chết tiệt này đi?”
Cố Uyên nói chậm lại: “Không, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Gặp phải loại chuyện này, ai cũng sẽ sợ.”
Nói đến đây, anh thay đổi chủ đề, tựa như tiếc nuối: “Nhưng mà, cậu không cảm thấy như vậy rất đáng tiếc sao? Cậu mới 17 tuổi, còn có cả một tuổi trẻ và tương lai rất tốt, tại sao lại làm chuyện kích động như vậy chứ?”
Có lẽ là bởi vì Cố Uyên đang đứng trên góc độ của cậu ta mà suy nghĩ, nên vẻ mặt của Triệu Gia Hào đã dãn ra một chút, lẩm bẩm nói.
“Anh hoàn toàn không hiểu! Không có, cái gì cũng không có…”
Cố Uyên truy hỏi, “Không có cái gì?”
“Tôi đã làm ra chuyện như vậy, tôi, tôi đã gϊếŧ người, đã không thể quay trở lại được nữa.” Triệu Gia Hào nhìn mặt đất, giống như nhớ lại chuyện gì đó kinh khủng, giọng run run nói: “Bất kể làm cái gì, thì cũng không thể quay trở lại lúc đó, xảy ra chuyện như vậy, cái gì cũng không có, tất cả đều không có…”
Cố Uyên ngắt lời: “Tôi vừa nãy đã nói rồi, tôi tới để giúp cậu. Quay đầu là bờ, bây giờ cậu quay trở lại, thì vẫn còn kịp.”
“Anh không cần gạt tôi!” Cảm xúc của Triệu Gia Hào lại trở nên kích động, “Gϊếŧ người thì phải xử tử hình, chuyện này tôi biết!”
“Kiến thức của cậu về luật phát chỉ nửa vời thôi, không phải cứ gϊếŧ người, thì sẽ phải xử tử hình.”
Cố Uyên bình tĩnh giải thích cho cậu ta: “Khoản ba điều mười bảy 《Luật Hình sự》 quy định, người phạm tội từ đủ mười bốn tuổi, đến dưới mười tám tuổi, thì sẽ xử phạt từ nhẹ hoặc là giảm nhẹ.”
“Cậu vẫn chưa thành niên, luật hình sự đã quy định, không áp dụng xử phạt tử hình đối với cậu. Nhưng nếu như sau tội gϊếŧ người, mà còn cộng thêm tội bắt cóc, kết hợp nhiều tội danh, thì sẽ chỉ làm tăng thêm mức án cho cậu thôi.”
“Bây giờ cậu xuống, thì vẫn còn kịp.”
Triệu Gia Hào lùi lại một bước, lắc đầu liên tục.
“Không! Dù sao trên tay tôi đã có hai mạng người, đều là đường cùng rồi. Hoặc là, các anh để tôi đi, bằng không, tôi sẽ kéo thêm một người xuống dưới!”
“Không, không muốn…”
Tô Mịch yếu ớt cầu xin, ngay cả lời cũng không nói rõ được: “Tôi cò (còn) không muố (muốn) chết sớm, cầ (cầu) xin cậu…”
Nhưng không ai để ý tới cô ta.
Giọng của Cố Uyên rất lãnh đạm: “Được, cho dù lui một bước, bây giờ cậu và con tin cùng chết, thì có thể thay đổi cái gì sao?”
“Ngoài việc trở thành tư liệu thực tế cho chương trình tuyên truyền pháp luật, để lại cái bóng cho người nhà của cậu sau này, thì còn có thể để lại cái gì chứ?”
“Cậu làm như vậy, thì chỉ làm tổn thương những người thật sự quan tâm cậu mà thôi.” Anh gãi đúng chỗ ngứa chỉ ra, “Cha cậu, còn có em gái Tiểu An An của cậu.”
Triệu Gia Hào rõ ràng có chút do dự.
Cố Uyên nói tiếp: “Còn nữa, nếu như cậu cứ như vậy mà đầu xuôi đuôi lọt, thì sau này ai sẽ chăm sóc cho Tiểu An An chứ?”
Triệu Gia Hào vô thức trả lời: “Cha tôi vô tội, ông ấy có thể chăm sóc ——”
Cố Uyên đột nhiên nói: “Nhưng anh ta đã gánh tội thay cho cậu, anh ta đã bị tạm giữ vì lý do hình sự, rất nhanh sẽ bước vào quá trình truy tố của Viện kiểm sát. Anh ta còn là người trưởng thành, nếu như không ngoài dự liệu, thì rất có thể sẽ bị kết án…”
Nói đến đây, anh cố tình dừng lại một chút.
Triệu Gia Hào đột nhiên sửng sốt một chút, lòng loạn lên: “Không, các anh không thể làm như vậy!”
Tác giả có lời muốn nói: Tô Mịch: Tôi cũng sắp đi chết rồi, hai người các người lại còn rảnh rỗi nói chuyện yêu đương?
Đôi lời tâm tình của editor: Bây giờ tội nhất là bé em, nhìn thấy anh mình gϊếŧ chết mẹ mình thì bóng ma tâm lý lớn tới chừng nào đây?