Phương Tranh nở một nụ cười vô cùng công thức hóa: “Giang tổng, đàm phán khủng hoảng với đàm phán thương mại không giống nhau, càng nghiêng về ‘dẫn dụ’ hơn, chứ không phải là thực tế.”
Tòa án mở phiên tòa vào buổi chiều ở khu Tây Thành, cách công ty luật hơi xa, Phương Tranh bắt taxi đến nơi trước một tiếng.
Phiên tòa ngày hôm nay là một vụ kiện dân sự liên quan đến tranh chấp hợp đồng.
Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, nên quá trình xét xử diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thẩm phán tuyên bố vụ kiện đã chọn được một ngày để tuyên án.
Phiên tòa kết thúc.
Phương Tranh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc này, có hai người từ chỗ thính giả đi xuống chào hỏi cô.
Người đàn ông đi đầu mặc âu phục giày da, dáng người cao gầy, phong thái phi phàm, trong mắt hiện lên ý cười: “Luật sư Phương, lại gặp nhau rồi, phiên tòa vừa rồi thật sự rất xuất sắc.”
Phương Tranh dừng lại, vẻ mặt khó hiểu, như không nhận ra người trước mặt: “Anh là?”
Đối phương nhướng mày: “Luật sư Phương thật là quý nhân hay quên, chúng ta vừa mới gặp nhau ở Tập đoàn Tân Viễn hôm qua.”
Phương Tranh nhớ lại một lần, mơ hồ nhớ ra điều gì đó: “Anh là đến từ Tập đoàn An Thụy… Ngô tổng?”
Giang tổng không hề khó chịu, khóe miệng nở một nụ cười: “Luật sư Phương, tôi họ Giang.”
Phương Tranh áy náy nói: “Xin lỗi, Giang tổng, ngày hôm qua gặp quá nhiều chuyện, nhất thời nhớ lộn, mong anh bỏ qua cho.”
Giang tổng vẫn nở nụ cười trên môi: “Không sao, nếu không nhớ, thì chúng ta có thể làm quen lần nữa”
Trợ lý của anh ta bước tới một bước, đưa danh thϊếp của Giang tổng cho Phương Tranh.
Phương Tranh nhận lấy.
Nền đen mạ vàng, tên được viết bằng kiểu chữ viết tay sắc nét mạnh mẽ.
Giang Hành Chu
Aaron Jiang
Phó chủ tịch Executive President của Tập đoàn An Thụy
Phong cách của danh thϊếp cũng ngạo mạn khoe khoang giống như anh ta.
Phương Tranh ngẩng đầu lên.
Giang Hành Chu khẽ nhướng mày, bóng người của cô hiện lên trong đôi mắt đen láy của anh ta: “Tôi vô cùng kính phục trình độ nghiệp vụ của luật sư Phương, không biết buổi tối luật sư Phương có rảnh không? Tôi muốn mời luật sư Phương dùng bữa tối, tiện thể thảo luận chuyện hợp tác.”
“Giang tổng, tôi…”
Phương Tranh đang định trả lời, thì đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng cãi vã.
“Không thể nào, vợ tôi làm sao có thể khởi kiện ly hôn với tôi được! Nhất định là các người nhầm lẫn rồi!”
Một người đàn ông trung niên đuổi theo nhân viên tòa án bước ra khỏi văn phòng. Ông ấy khoảng năm mươi tuổi, tóc bạc nửa đầu, mặt mũi hốc hác.
Nhân viên tòa án kiên nhẫn thuyết phục: “Ông à, xin ông hãy bình tĩnh một chút. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khởi kiện, kết quả cụ thể, thì còn phải chờ thẩm phán quyết định.”
Môi người đàn ông trung niên mấp máy, rồi đột nhiên nản lòng: “Không thể nào, bà ấy làm sao có thể thật… thật sự muốn ly hôn với tôi…”
Ông ấy xoay lưng thất hồn lạc phách bỏ đi.
Vào khoảnh khắc ông ấy đi ngang qua, Phương Tranh đột nhiên bắt gặp vẻ mặt vô cùng đau khổ của ông ấy.
Chân mày nhướng lên, mí mắt rũ xuống, khóe miệng cụp xuống.
Ánh mắt hạ thấp, không muốn giao tiếp bằng mắt với người khác.
Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt!
Phương Tranh nhớ lại môn tâm lý học biểu cảm trước đây đã từng chọn ——
“Người xuất hiện biểu cảm vô cùng đau khổ, rất có thể sẽ có xu hướng tự tử!”
Trong lòng cô nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Giang Hành Chu thu hồi ánh mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Luật sư Phương?”
Phương Tranh bước nhanh về phía trước, nói với nhân viên đang chuẩn bị rời đi: “Chờ một chút! Người đàn ông vừa rồi, ông ấy rất có thể có xu hướng tự tử, mong mọi người cùng đi lên xem một chút!”
“Cái này… làm sao có thể chứ?”
Nhân viên sửng sốt một chút.
Giọng điệu của anh ta rất khéo léo: “Vị luật sư này, có phải cô có nhầm lẫn gì không?”
Phương Tranh biết nhất thời khó mà thuyết phục được anh ta, nên lập tức xoay người đi về phía thang máy.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi cho cảnh sát bất cứ lúc nào.
Lúc này thang máy đã lên tới tầng cao, dừng lại ở tầng 11.
Cô lo lắng nhấn nút mấy lần, nhưng thang máy vẫn luôn dừng ở tầng đó, cô suy nghĩ một lúc, dứt khoát từ bỏ việc chờ thang máy, xoay người chạy về phía cầu thang bộ.
Ánh mắt của Giang Hành Chu dừng lại ở hướng Phương Tranh rời đi.
Trợ lý đi theo sau do dự mở miệng: “Giang tổng, chúng ta…”
Giang Hành Chu: “Đi, cùng đi xem một chút.”
***
Phương Tranh rời đi không lâu, thì nhân viên đang chờ trước thang máy đột nhiên nhận được cuộc gọi nội bộ, đến từ phòng giám sát.
Giọng đầu dây bên kia dồn dập: “Không ổn rồi! Xảy ra chuyện rồi! Vừa nãy có một người đàn ông đi thang máy từ tầng của các cậu lên tầng mười một, trông như muốn nhảy lầu tự tử, các cậu mau đi ngăn ông ấy lại!”
Nhân viên sửng sốt: “Cái gì?!”
***
Lúc Phương Tranh thở hồng hộc chạy đến tầng mười một, một chân của người đàn ông đã bước ra khỏi lan can.
Mấy nhân viên tòa án đứng cách đó vài mét, sốt sắng thuyết phục: “Ông à, ông đừng có kích động! Ở đó rất nguy hiểm, ông xuống trước đi…”
Người đàn ông kích động, sắc mặt đỏ bừng: “Các người đừng qua đây, tiến lên một bước nữa, thì tôi sẽ nhảy xuống!”
Nhân viên thuyết phục: “Ông à, có việc gì cứ từ từ nói, có chuyện gì mà không thể nói chuyện giải quyết được chứ?”
“Nói chuyện! Nói chuyện có thể giải quyết vấn đề gì!” Trên khuôn mặt của người đàn ông phủ đầy vẻ đau khổ, “Vì để cho vợ tôi được sống cuộc sống tốt nhất, mà hàng ngày tôi đều vất vả ở bên ngoài tự mở rộng thị trường cho công ty, không nghĩ tới bà ấy lại giấu tôi thông đồng với nhân viên bảo vệ trong công ty, còn muốn khởi kiện ly hôn với tôi! Ngay cả con trai cũng không phải là con ruột của tôi. Tôi yêu bà ấy nhiều như vậy, tại sao bà ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi sống còn có ích gì!”
Phương Tranh hiểu ra nguyên nhân của vấn đề từ đoạn đối thoại của bọn họ.
Cô hít sâu một hơi, tiến lên: “Gặp phải chút chuyện nhỏ như vậy mà đã muốn nhảy lầu, cũng khó trách vợ ông muốn ly hôn với ông!”
Nhân viên sốt ruột, vội vàng tiến lên khuyên can: “Vị luật sư này, cô chờ một chútt! Đừng chọc tức ông ta ——”
“Cô biết cái gì!”
Người đàn ông trung niên quả nhiên bị chọc giận, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, che đi nỗi đau khổ và buồn bực trước đó.
Rất tốt, cảm xúc đã thay đổi.
Phương Tranh nhìn sắc mặt của ông ấy, tìm đúng thời cơ thích hợp tiến lên một bước, giọng điệu bình tĩnh: “Ông cho rằng ông nhảy xuống từ đây, đầu đi đuôi lọt, thì vợ ông sẽ hồi tâm chuyển ý sao?”
Nhân viên dường như nhìn thấy điều gì đó, cũng dừng lại.
“Tôi ——”
Người đàn ông trung niên há miệng, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát. Hiển nhiên, ông ấy đúng là nghĩ như vậy.
“Không! Vợ tôi đã phản bội tôi, còn có tên mặt trắng nhỏ chết tiệt kia, tôi muốn trả thù bọn họ, để cho bọn họ sống trong đau khổ cả đời!” Ông ấy hét về phía Phương Tranh.
Phương Tranh khẽ lắc đầu một cái, nói từng câu từng chữ: “Ông sai rồi, tôi nghĩ sau khi ông nhảy xuống, bà ấy chẳng những sẽ không đau đến không muốn sống, mà ngược lại sẽ mừng rỡ như điên.”
“Nếu như bà ấy có thể làm ra chuyện như vậy, thì tất nhiên sẽ cảm thấy, chẳng cần tốn chút hơi sức nào mà cũng thoát khỏi gánh nặng là ông, còn không không chiếm được một khoản tài sản thừa kế.”
Môi của người đàn ông trung niên run run: “Cái này, cái này làm sao có thể…”
Phương Tranh tiếp tục nói: “Bây giờ tòa án còn chưa chính thức phán quyết hai người ly hôn, hai người vẫn tồn tại quan hệ hôn nhân hợp pháp, theo điều mười 《Luật thừa kế của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa》, người thừa kế tài sản hợp pháp đầu tiên là vợ chồng, con cái và cha mẹ. Một khi ông qua đời, thì tài sản của ông rõ ràng sẽ do vợ của ông và những đứa con của bà ấy với người khác thừa kế.”
Cô hời hợt giải thích một sự thật.
“Sau đó, bà ấy sẽ mang tài sản thừa kế của ông vui vẻ ở bên người khác, nói không chừng còn sống với người tình của bà ấy trong căn nhà của ông, lái xe của ông, rúc vào vòng tay của người khác, vừa tiêu tiền của ông, vừa chế nhạo sự ngu ngốc của ông!”
Người đàn ông trung niên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Ông ấy đưa mắt nhìn về phía những người khác, như thể đang cầu xin xác nhận.
Nhân viên khó khăn gật đầu một cái: “Đây là sự thật, luật pháp đúng là quy định như vậy, vị luật sư này nói không sai. Ông à, nếu ông không xuống trước, thì chúng tôi sẽ giúp ông.”
Nhưng người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích.
Chỉ có điều vẻ mặt của ông ấy cuối cùng cũng có chút giãn ra, Phương Tranh tiếp tục cố gắng: “Vợ của ông nɠɵạı ŧìиɧ trong cuộc hôn nhân, chung sống rồi có con với người khác, là bên sai. Theo khoản hai điều bốn mươi sáu 《Luật Hôn nhân》, vợ chồng chung sống với người khác dẫn đến ly hôn, thì bên không sai có quyền yêu cầu bồi thường thiệt hại.”
Giọng điệu của cô chậm lại, lời nói sâu sắc thuyết phục: “Bây giờ tất cả còn chưa muộn, tại sao ông lại chọn con đường không lý trí nhất chứ?”
Mặc dù người đàn ông trung niên lưỡng lự chưa xuống, nhưng vẻ mặt vẫn có sự do dự.
“Còn nữa, chỉ là vợ nɠɵạı ŧìиɧ thôi, ông cảm thấy mình rất thảm sao?” Phương Tranh nói, “Thật ra thì ở trên thế giới này, người thảm hơn ông có rất nhiều.”
Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt bỗng đỏ hoe.
“Giống như tôi, trước đây tôi đã thảm bao nhiêu, ông có biết không? Bạn trai cũ của tôi, anh ta…” Phương Tranh che mặt, khóc nức nở, “Anh ta là đồ cặn bã!”
Người đàn ông trung niên sửng sốt: “Cô…”
Phương Tranh kể: “Anh ta là mối tình đầu của tôi, suốt năm năm ở bên nhau, tôi vì anh ta mà làm trâu làm bò, bỏ ra tất cả. Anh ta luôn miệng nói yêu tôi, vừa tiêu tiền của tôi, vừa qua lại với chị em tốt của tôi. Ông anh, ông có thể hiểu loại cảm giác này không?”
Người đàn ông trung niên bị cảm xúc của cô làm ảnh hưởng, vô thức gật đầu theo: “Tôi hiểu, tôi đương nhiên hiểu!”
Nước mắt của Phương Tranh rơi lã chã, giọng nói bởi vì nức nở mà trở nên khàn khàn: “Sau này tôi mới phát hiện ra, hóa ra bọn họ đã lén qua lại từ lâu. Tra nam còn lừa tôi ký hợp đồng hiến tạng cho tiểu tam, muốn lấy thận của tôi cho cô ta. Vì để lấy được thận của tôi, anh ta còn đánh tôi mất đứa con… ”
Người đàn ông nhảy lầu lộ vẻ xúc động, nhìn Phương Tranh bằng ánh mắt thương hại: “Không ngờ cô lại thảm như vậy.”
Phương Tranh khóc nức nở nói: “Tôi cũng từng nghĩ giống như ông một trăm lần, nhưng nghĩ đến người thân của tôi, thì tôi lại do dự. Nếu như tôi rời đi, thì người thật sự bị tổn thương không phải là tên tra nam tiện nữ đó, mà là người vẫn luôn quan tâm yêu thương tôi… ”
Người đàn ông trung niên dường như đã hoàn toàn thay thế vai trò của Phương Tranh, tự lẩm bẩm: “Đúng vậy, nhà tôi còn có một người mẹ già…”
“Vậy thì ông còn muốn nhảy không?” Phương Tranh hỏi.
Người đàn ông trung niên vô thức liếc nhìn bên ngoài tòa nhà, một chân của ông ấy gác ngoài lan can, từ nơi này nhìn xuống, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Ông ấy bất giác rùng mình một cái.
Tại sao vừa nãy ông ấy lại có ý niệm nhảy lầu kinh khủng như vậy chứ?
Người đàn ông vội vàng thu chân lại, luôn miệng nói: “Không nhảy, tôi không nhảy nữa. Cô nói đúng, so với tôi thì người thảm hơn có rất nhiều, tôi phải sống thật tốt, sống hạnh phúc hơn bọn họ, sống sung sướиɠ hơn bọn họ, nhìn bọn họ hối hận và đau khổ, mới là hình phạt lớn nhất đối với bọn họ.”
“Cô cũng vậy, cô gái trẻ à, chân trời chỗ nào mà không có cỏ thơm chứ, cô cũng đừng quá đau buồn.” Sau khi người đàn ông trung niên xuống lan can, đi tới bên cạnh Phương Tranh, đến khuyên nhủ ngược lại cô, “Mạnh mẽ lên, không có trở ngại nào mà không vượt qua được cả.”
Mắt Phương Trang đỏ hoe gật đầu: “Tôi biết rồi, ông anh này, cám ơn ông, ông cũng phải phấn chấn lên.”
***
Lúc cảnh sát tòa án chạy đến, người đàn ông trung niên có ý định tự tử đã bị thuyết phục đi xuống.
Bọn họ đưa người đàn ông đi, xử lý sự việc thêm một bước.
Một cuộc khủng hoảng đã được giải quyết.
Các nhân viên có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, rối rít cảm ơn cô.
“Vị luật sư này, cảm ơn cô, nhờ có cô kịp thời phát hiện ra trạng thái của người đàn ông này không đúng, mới tránh được thảm kịch này.”
Phương Tranh lại nở nụ cười khéo léo: “Không cần khách khí.”
Cô quay lưng rời đi.
Nhưng vừa quay đầu, thì nhìn thấy Giang Hành Chu cùng trợ lý đang đứng ở một bên, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.
Phương Tranh lúc này mới nhớ tới anh ta, vội vàng tiến lên nói xin lỗi: “Giang tổng, vừa rồi tình huống nguy cấp, trong lúc nhất thời bỏ quên anh, thật vô cùng xin lỗi.”
“Không sao.”
Giang Hành Chu lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo mấy phần vi diệu: “Ngược lại là tôi không nghĩ tới kinh nghiệm tình cảm của luật sư Phương lại… phong phú như vậy.”
Phương Tranh nở một nụ cười vô cùng công thức hóa: “Giang tổng, đàm phán khủng hoảng với đàm phán thương mại không giống nhau, càng nghiêng về ‘dẫn dụ’ hơn, chứ không phải là thực tế.”
“Sao?” Giang Hành Chu lại nhíu mày, rõ ràng là không hiểu.
Phương Tranh không có trực tiếp giải thích, mà là hỏi: “Giang tổng có từng đọc tiểu thuyết trên mạng không?”
“Không.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười: “Nói như vậy, Giang tổng cũng có thể thử nhập tên của mình vào công cụ tìm kiếm, thêm các từ khóa như ‘tổng tài’, ‘moi tim’ ‘cắt thận’ vào, sau khi anh đọc xong sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.”
Giang Hành Chu nháy mắt với trợ lý.
Trợ lý lập tức rút điện thoại ra tìm kiếm.
Nhưng đợi một lúc lâu sau, trợ lý cũng không có động tĩnh gì, không nói tiếng nào.
Giang Hành Chu không kiên nhẫn chờ, hỏi: “Cậu tìm được cái gì?”
Môi của trợ lý run run, trên mặt lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Giang tổng, anh vẫn nên tự mình xem đi…”
Giang Hành Chu nhận điện thoại.
Nội dung tìm kiếm: Giang Hành Chu tổng tài khoét thận
【Cô yêu Giang Hành Chu như mạng sống, nhưng anh chỉ để lại cho cô sự vô tình. Ở trong mắt anh, cô không đáng giá một đồng. Anh vì cô em gái, mà đánh chết đứa con của cô, khoét một quả thận của cô…】—— Kết quả tìm kiếm từ Văn học thành phố ××.
Giang Hành Chu: “…”
Trời lạnh… Không, trời nóng rồi, để cho Văn học thành phố ×× phá sản đi.
Mặc dù trong lòng đã nổi sóng gió mãnh liệt, nhưng Giang Hành Chu vẫn tỏ ra bình thản.
Anh ta ngước mắt lên nhìn về phía Phương Tranh.
Cảm xúc của người trước mặt thư thả tự nhiên, nào có nửa điểm bộ dạng đau khổ muốn chết chứ?
Căn bản không giống như người bị tình yêu phản bội tổn thương nặng nề.
Giang Hành Chu lặng lẽ tắt trang web điện thoại, ném lại cho trợ lý.
“Không nghĩ tới ngoại trừ đàm phán kinh doanh và tranh luận tại tòa, những phương diện khác của luật sư Phương cũng…” Anh ta dừng lại, giọng điệu có mấy phần ý không rõ, “Xuất sắc như vậy.”
Phương Tranh mỉm cười: “Giang tổng nói đùa rồi, trong tình huống đó, làm ra phản ứng như vậy, chỉ là bản năng của con người thôi.”
Giang Hành Chu từ chối cho ý kiến cười một tiếng, sau đó hỏi: “Đúng rồi, luật sư Phương, lời đề nghị vừa nãy của tôi, cô cảm thấy thế nào?”
Phương Tranh rũ mắt xuống, từ chối nói: “Giang tổng, hôm nay sợ rằng không tiện lắm. Chuyện hợp tác, chúng ta hẹn ngày khác đi.”
Ánh mắt của Giang Hành Chu rơi trên gương mặt của cô, bình tĩnh: “Đã hiểu, sau khi xảy ra chuyện như vậy, đúng là không tiện lắm. Vậy hôm khác tôi sẽ hẹn luật sư Phương. Lúc luật sư Phương rảnh, cũng có thể gọi điện trực tiếp cho tôi.”
Sau khi Phương Tranh chào tạm biệt anh ta, thì quay người rời đi.
Ở nơi không ai nhìn thấy, cô buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm, trong lòng bàn tay, đầy mồ hôi.
Đôi lời tâm tình của editor: Phương Tranh ngoài làm luật sư thì còn làm diễn viên nha mọi người, diễn đạt quá trời. =))))