Trêu Chọc Vì Sao

Chương 7: Công chúa tóc dài

Editor: Jan

Beta: RineVẫn còn sớm nên Kiều Diên Hi quyết định về ký túc xá một chuyến.

Băng qua con đường ngô đồng này sẽ nhìn thấy một hồ nước nhân tạo ở phía trước, kế bên còn có vài trạm nghỉ chân với các mái vòm được xây dựng theo phong cách châu Âu.

Hai bên trái phải là những tòa nhà màu trắng được liên kết với nhau tạo thành một khung cảnh như trong truyện cổ tích.

Ký túc xá của trường Nam Lễ đều là phòng đôi. Bạn cùng phòng của cô cũng vừa hay đang ở đây. Ánh mắt cô ta lướt qua Kiều Diên Hi toát lên một chút kinh ngạc lẫn một chút tinh vi.

“Chậc, cậu là bạn cùng phòng mới của tôi kỳ này à?” Giọng điệu của cô nàng vô cùng cao ngạo, nhìn là có thể đoán được có vẻ ở nhà rất được nuông chiều, đây là kiểu phú nhị đại điển hình, thích nhìn người qua lỗ mũi.

“Cậu tên gì, học lớp nào?”

“Lớp A.”

Kiều Diên Hi rõ ràng không muốn để ý đến cô ta nên chỉ nói tên lớp.

Bạn cùng phòng tên Lâm Niệm, lập tức đứng phăng lên: “Cậu học lớp A à?!”

Phản ứng của cô khiến Kiều Diên Hi nhớ đến bạn học nam đã dẫn đường cho mình trước đây. Sao vậy chứ, lớp A của khối 11 trường các bạn chẳng lẽ là “chung cực nhất ban” trong huyền thoại?

Thật ra bản thân lớp A cũng chẳng có gì đặc biệt, tiêu chuẩn căn bản chỉ là có tiền hoặc có thực lực là có thể vào được.

Điều đặc biệt là vì có Phó Sơ Thần ở trong lớp của cô.

Chính là vì có Phó Sơ Thần ư!!

Người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó!!

Các gia tộc nổi tiếng ở thành phố S này cũng được phân chia theo cấp bậc. Có người khó khăn lắm mới được gia nhập vào cái vòng gia thế này, nhưng cũng có thể bị đá ra ngoài bất kỳ lúc nào. Có người ngay từ đầu đã luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp, căn bản vì nền tảng cực kỳ vững chắc nên rất khó lung lay.

Vì sự tồn tại của Phó Sơ Thần nên ngoại trừ những người may mắn được vào lớp A ngay từ đầu, những người khác muốn chuyển đến sẽ không dễ dàng như vậy. Điều kiện gia đình Lâm Niệm không tồi. Ban đầu cũng định sẽ vào lớp A, nhưng chính cô ta không muốn, nói rằng học ở lớp A rất áp lực. Sau này khỏi nói cũng biết, hối tiếc đứt ruột.

Không biết người bạn cùng phòng này có lai lịch thế nào. Lâm Niệm càng nhìn càng chua ngoa, gọi một tiếng “Này!”

“…”

“Này, cậu không nghe thấy tôi gọi cậu à?”

Kiều Diên Hi cuối cùng cũng ngước mắt lên: “Có chuyện gì?”

Lâm Niệm từ nhỏ đã quen được người khác tâng bốc, đây là lần đầu tiên có người dám phớt lờ cô ta như vậy. Cô ta giận đến xanh mặt, giọng điệu cũng trở nên bất lịch sự hơn “Hỏi cậu đó, tên là gì thế?”

“Kiều Diên Hi.”

Họ Kiều?

Lâm Niệm suy nghĩ trong đầu một chút, họ Kiều ở thành phố S này mà có khả năng nằm trong tầng lớp thượng lưu thì cũng chỉ có một nhà.

Nhưng không phải nghe nói nhà đó chỉ có một cô con gái thôi sao…



Buổi trưa, trước cửa nhà ăn.

Khả năng xác định phương hướng của Kiều Diên Hi vẫn không tốt lắm. Ngôi trường này không chỉ rộng mà đường đi cũng lòng vòng. Lần này không may mắn gặp được một người bạn tốt bụng để dẫn đường cho cô nữa nên cô phải mất rất lâu mới tới nơi.

Nhà ăn trường Nam Lễ gồm tổng cộng ba tầng.

Tầng 1 và 2 bán các vé cơm thông thường, đồ ăn ở đây cũng rất phong phú và đa dạng, từ món Trung đến món Tây.

Tầng 3 là dòng cao cấp, gồm các nhà hàng độc lập, thậm chí có cả nhà hàng Tây Ban Nha và Italia. Trường còn mời các đầu bếp chuyên nghiệp về nấu ăn.

Vì vậy không phải vô cớ mà trường Nam Lễ được người bên ngoài gọi là “ngôi trường quý tộc”. Cho dù là phòng học, ký túc xá hay nhà ăn tất cả đều không có chỗ nào để bắt lỗi, hầu như mọi mặt đều hoàn hảo.

Kiều Diên Hi mời Phó Sơ Thần đi ăn là để cảm ơn cậu đã giúp đỡ ngày hôm nay. Nếu đã là mời khách thì không thể ăn quá đơn giản được. Trên tầng 3, Kiều Diên Hi hỏi cậu: “Cậu muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Vì vậy Kiều Diên Hi chọn một nhà hàng Tây trông vừa mắt. Sau khi ngồi xuống, cô lật lật xem menu một chút rồi đưa cho Phó Sơ Thần: “Muốn ăn gì, cậu tự xem đi.”

“Gì cũng được.”

“Lại nói gì cũng được, đây rõ ràng là cậu không muốn ăn”

Phó Sơ Thần không còn cách nào khác đành phải tùy tiện chọn vài món. Khi vừa ngước đầu lên thì thấy một cô gái đang dùng tay nâng má, mặt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại ngẩn người.

Sao cô ấy lại thích nhìn chằm chằm ra bên ngoài như vậy chứ?

Không hiểu sao điều đó làm cậu liên tưởng đến hình ảnh nàng công chúa tóc dài trong truyện cổ tích. Nàng công chúa bị nhốt trong tòa tháp cao, hàng ngày nàng hay tựa vào khung cửa sổ để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và luôn mong muốn được bước ra ngoài.

Phó Sơ Thần lại nhìn mái tóc dài đến thắt lưng của cô. Chậc, nó cũng khá dài.

“Cốc, cốc.”

Kiều Diên Hi bị âm thanh này làm cho giật mình, quay đầu lại. Mí mắt hơi rũ xuống, tầm mắt rơi vào bàn tay của cậu thiếu niên đang đặt trên bàn.

Các ngón tay thon dài, khớp tay rõ nét.

Cô chợt nhớ ra hình như bản thân vẫn chưa được tận mắt chứng kiến dáng vẻ của cậu chơi piano.

Phó Sơ Thần nhìn cô, bằng một cách đặc biệt nào đó, cậu có thể cảm nhận được vị công chúa này cũng có tâm tư. Nhưng mối quan hệ của bọn họ không thân thiết đến mức có thể bộc lộ nỗi lòng với nhau. Vì vậy cậu cũng không hỏi gì.

“Cơm tới rồi, ăn thôi.”

Kiều Diên Hi hơi lơ đãng trong bữa ăn. Một đĩa sườn cừu áp chảo kiểu Pháp đắt tiền, cô cũng chỉ cắn vài miếng, không ăn thêm nữa. Cô đứng lên đi tính tiền.

Vừa nhận được thẻ của trường, Kiều Diên Hi chưa kịp nạp tiền vào thẻ. Thật may là nhà hàng trên tầng 3 này có hỗ trợ thanh toán qua điện thoại hoặc tiền mặt. Điều này giúp cô tránh được tình huống khó xử khi đã mời khách ăn cơm mà còn phải nhờ đối phương trả tiền giúp.

Cô đưa mã thanh toán ra. Máy quét qua một tiếng “bíp” nhưng thông tin thanh toán thành công lại không hiện ra.

Kiều Diên Hi nhìn xuống màn hình, phát hiện phương thức thanh toán là thẻ ngân hàng, mà thẻ này đã bị Tần Chi Vận chặn từ một tháng trước.

Chút nữa thì quên mất.

Cô bình tĩnh thay đổi phương thức thanh toán, lần này thì nhanh chóng thành công.

Tầng 3 còn có một khu nghỉ ngơi sau khi ăn.

Những chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ, ghế sô pha mềm mại, một giá sách trên tường. Bình thường sẽ có rất nhiều học sinh đến đây để đọc sách, học bài.

Vì bây giờ trường mới khai giảng nên khá vắng vẻ và yên tĩnh.

Kiều Diên Hi vừa cầm lấy một cuốn sách, chợt nghe Phó Sơ Thần hỏi buổi chiều có muốn cậu đưa cô đi làm quen với môi trường trong khuôn viên trường không.

Vẻ mặt cô tỏ ý từ chối: “Vào một ngày nắng như thế này, là cậu điên hay tôi điên đây?”

“Lão Hà điên rồi.” Phó Sơ Thần uể oải nói: “Buổi sáng thầy nói thế nào cậu cũng nghe thấy rồi đấy, tôi chỉ đang hỏi qua ý cậu một chút thôi.”

Kiều Diên Hi: “Không nhìn ra đấy, cậu cũng biết nghe lời giáo viên à?”

“Đương nhiên” Phó thiếu gia ngả người về phía sau, dáng vẻ có vài phần ngạo nghễ: “Tôi là một học sinh ngoan, mà học sinh ngoan thì phải nghe lời giáo viên.” Kiều Diên Hi đành bất lực ngồi nghe cậu nói linh tinh.



Trở về ký túc xá, đúng lúc Lâm Niệm đang chuẩn bị ra ngoài. Cô và Kiều Diên Hi chạm mặt nhau ở cửa ra vào. Cả hai đồng thời lùi lại một bước.

Hôm nay là ngày báo danh nên cổng trường không đóng. Lâm Niệm có vẻ đang chuẩn bị đi chơi, còn đặc biệt trang điểm, môi đánh son đỏ mọng, mắt cũng kẻ tinh xảo.

Lúc đi ngang qua Kiều Diên Hi, liếc mắt ngang một cái, cũng chẳng nói gì thêm cứ thế mà đi thẳng.

Kiều Diên Hi cũng làm như không nhìn thấy cô ta, trèo lên giường đánh một giấc thật thoải mái.

Đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô đưa tay ra cầm lấy, nhìn lướt qua màn hình một chút rồi nghe máy, giọng hơi khàn khàn “Alo.”

“Kiều Kiều, ba chuyển tiền cho con sao lại không nhận?”

“Con quên rồi.”

“Vậy ba chuyển lại cho con lần nữa.”

“Không cần đâu ạ.” Giọng điệu của Kiều Diên Hi khi vừa thức dậy có hơi nặng nề, đặc biệt do ngủ không đủ giấc, còn bị người khác đánh thức giữa chừng nên giọng điệu có phần cứng nhắc.

Kiều Hành ở đầu bên kia im lặng một lúc, hình như có chút không vui: “Ba đang lo cho con không đủ tiền tiêu, cũng là đang quan tâm con.”

“… Con biết.”

Trong phòng tối, rèm cửa được đóng kín, chỉ có vài tia sáng xuyên qua khe hở đi vào bên trong, vừa vặn rơi vào phía đầu giường của cô.

Kiều Diên Hi trở mình, nhìn những tia sáng kia.

Kiều Diên Hi không ghét Kiều Hành, cũng không để tâm việc ông có gia đình mới, nhưng mối quan hệ giữa hai ba con cô căn bản đã phai nhạt một cách thảm thương. Cô còn rất khó để có thể thân thiết, gần gũi với ông chứ đừng nói đến việc dựa dẫm vào ông.

“Tiền của con còn đủ dùng.” Kiều Diên Hi nói.

Kiều Hành vốn định khuyên cô lần nữa, nhưng nghe giọng nói kiên định của cô, chỉ buông một câu “Bỏ đi, tùy con”, rồi cúp điện thoại.

“…”

Nghe âm thanh “Tút… tút… tút…” trong điện thoại truyền đến, Kiều Diên Hi chậm rãi chớp chớp mắt, cảm giác buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.

Cô ngồi thẳng dậy, mở khóa màn hình.

Quả nhiên WeChat có một thông báo chuyển khoản hơn 24 giờ chưa được xác nhận, thông tin hệ thống được trả về tự động.

Cô nhân tiện vào ví tiền, liếc nhìn qua số dư.

¥250.41

Con số này giống như đang cười nhạo cô vậy.

Nét mặt Kiều Diên Hi đơ ra một chút, bất chợt có chút hối tiếc.

Hết chương 7.