Vũ Lạc Y và Cố Trạch Vũ là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Tình cảm cô dành cho anh là tình cảm nam nữ đơn thuần nhất của thời thiếu nữ nhưng anh thì lại chẳng coi cô là gì ngoài một con chó nhỏ luôn đi theo sau mặc dù có lẽ đã nhận ra rằng cô thích anh từ lâu. Cô đương nhiên biết điều đó nhưng vẫn cứ thích anh từ năm này qua tháng nọ.
Vậy mà cũng đã 15 năm kể từ khi cô gặp anh và 10 năm kể từ khi cô biết rõ tình cảm cô dành cho anh. Hai người vẫn vậy. Cô vẫn là cái đuôi nhỏ đi theo còn anh thì vẫn chẳng để ý cô dù chỉ một chút. Cô cũng đã dần quen với việc này thỉnh thoảng còn nghĩ vu vơ:
* Như thế này cũng tốt. Mình đi theo cậu ấy cả đời cũng được, chỉ cần bên cạnh cậu ấy là được rồi. Cậu ấy không đồng ý nhưng cũng chẳng bao giờ từ chối mình đi cùng. Mong nó chính là mãi mãi *
Vậy mà sự mãi mãi mà cô mong muốn kết quả cũng không đến. Vào một ngày nọ anh bỗng dưng có bạn gái mà lại còn là bạn thân của cô - Tô Mộc Khả. Cô không thể nào tin được mà đi đến lớp chất vấn cô bạn thân, người mà cô luôn tin tưởng chia sẻ tất cả những gì mình biết cho cô ấy:
- " Khả Khả, nhất định phải là cậu ấy sao? Rõ ràng cậu biết hơn nữa còn biết rất rõ tình cảm mình dành cho cậu ấy mà "
- " Mình xin lỗi mình lỡ đồng ý chuyện đó với cậu ấy rồi. " - Tô Mộc Khả vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
- " Cậu ấy thích cậu chứ không phải cậu thích cậu ấy trước hả?"
- " Là cậu ấy thích mình trước. Mình xin lỗi " - Cô ta nước mắt nước mũi nói to từ xin lỗi thu hút sự chú ý của Cố Trạch Vũ. Anh chạy đến đẩy cô ngã ra đất và nói:
- " Cậu làm gì vậy hả? Sao cậu ấy lại khóc. Nhớ lấy tôi chưa từng thích cậu và sẽ không bao giờ thích cậu, đừng trút giận lên Tô Mộc Khả nữa " - Anh ta nói lớn tiếng khiến cả lớp vây lại bàn tán về cô
- " Xin lỗi " - Cô đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh. Mặt cô tối sầm lại nhưng vẫn nghĩ đây là quyền của anh. Anh có quyền thích người khác không phải là cô. Cô bạn thân kia của cô cũng chỉ là tự nghĩ cho bản thân. Ai mà chả vậy chứ. Cô giấu nước mắt bước vào lớp tiến đến bàn Tô Mộc Khả gượng cười:
- " Nãy mình làm cho cậu sợ rồi. Xin lỗi. Cậu và cậu ấy rất hợp. Thật đó. Thật sự rất xin lỗi cậu " - Nói xong cô lại chạy ra sau trường ngồi dưới một gốc cây khóc nức nở:
- " 10 năm rồi. Mình thích... hic... cậu ấy 10 năm rồi. Nào thể nói bỏ là bỏ được nhưng phải.. hic... làm sao đây. Làm sao mới được đây. "
Một cậu bạn đang ngủ trên cây bị đánh thức khó chịu nói:
- " Khóc lóc cái gì có để cho người ta ngủ không? "
Cô vội vàng lau nước mắt ngước lên:
- " Xin lỗi, làm cậu thức giấc rồi. Tôi nghĩ ở đây không có ai nên mới.... Thật xin lỗi cậu "
- " Biết vậy thì nhanh rời đi đừng làm phiền giấc ngủ của tôi nữa!!"
- " À xin lỗi tôi đi ngay "
Nói rồi cô vội vàng rời đi. Cô đi vào lớp với lời chỉ trỏ bàn tán của mọi người. Cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống tiến đến thẳng bàn của mình. Tô Mộc Khả lại tiến đến bàn của cô:
- " Mình xin lỗi mà Lạc Y. Đều là do mình không tốt "
Thấy vậy những cô bạn trong lớp đứng dậy đi tới kéo Tô Mộc Khả và nói:
- " Cậu xinh đẹp như vậy lại còn là tiểu thư Tô gia cao quý. Cậu ấy thích cậu là đúng. Cậu chả có lỗi gì với con nhỏ đó cả. Là do cô ta tự nguyện thích cậu ấy rồi bám theo. Cậu ấy cũng thấy phiền rồi. "
- " Không đâu mình... " - Tô Mộc Khả đang nói thì bị cắt ngang
- " Cậu ấy nói đúng. Tất cả là do tôi. Cậu không có lỗi gì cả. Thật sự là do tôi " - Cô cố gắng cười nói
- " Vậy mình đi trước " - Tô Mộc khả rưng rưng nước mắt rời đi cùng cô bạn kia.
Vậy là Vũ Lạc Y trước đã không gần gũi với nhiều người trong lớp nay còn chẳng một ai muốn chơi với người như cô.
Tan học, cô đạp xe về nhà thì phát hiện mẹ cô đã đi vắng mà không để lại chìa khóa cho cô, gửi cô sang nhà Cố Trạch Vũ. Vừa đúng lúc mẹ anh đi chợ về nhìn thấy cô và bảo:
- " Tiểu Lạc, mẹ cháu đi vội vì có việc ở quê rồi, giao cháu cho cô chú trong ba ngày. Bây giờ đi với cô luôn chứ? "
- " Dạ "
Nói rồi cô chạy đến chỗ Cố phu nhân và cùng bà ấy về nhà. Trên đường hai người nói chuyện rất nhiều:
- " Tiểu Lạc, cháu còn thích thằng bé Trạch Vũ nhà cô không?"
- " Cô... Cháu... "
- " Cô biết bọn trẻ chúng cháu ngại nhưng nói cho cô đi có khi lại giúp được "
- " Hm... Vâng cháu thích cậu ấy nhưng cô đừng làm khó cậu ấy. Cậu ấy sẽ cảm thấy phiền phức "
- " Cái con bé này chỉ biết nghĩ cho người khác không nghĩ gì đến mình cả "- Bà vừa nói vừa búng nhẹ vào trán Vũ Lạc Y, cô cũng chỉ tủm tỉm cười khoác tay bà đi.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà Cố Trạch Vũ. Anh thấy cô đi vào nhà mình thì khó chịu nói:
- " Cậu lại sang đây làm gì nữa. Có thấy phiền không vậy "
Cô cúi mặt lo lắng đan hai tay vào nhau không dám nhìn thẳng mắt anh.
...☆~= Hết Chương 1 =~☆...
Au: Mong mọi người ủng hộ bộ truyện này của mình. Nếu có gì góp ý thì nhắn phần cmt nha. Cảm ơn mọi người nhiều ạ:33