Trong quán bar, Vân Khánh chật vật kéo chiếc váy ngắn trên đùi. Cô đảo mắt nhìn quanh, cắn răng tiến lên đưa ly rượu về phía một người đàn ông.
“Thưa ông, đây là loại rượu mới, mời ông dùng thử.”
Đúng vậy, hôm nay cô theo một người bạn cùng lớp đến đây tiếp thị rượu. Chút tiền tiết kiệm đã tiêu sạch vào bộ đồ xa hoa trong buổi tiệc kia một cách phí công vô ích, bây giờ cô cần tiền để duy trì cuộc sống.
Người đàn ông khuôn mặt thô tục quay ra nhìn Vân Khánh, đột nhiên cười lớn, lớp mỡ trên mặt rung lên bần bật. Ông ta giơ bàn tay như nải chuối ra, chạm vào tay Vân Khánh, cười khùng khục.
“Người mới hả? Uống với anh một ly.”
Vân Khánh hít sâu một hơi khí lạnh, cố rút tay ra khỏi mấy ngón tay của ông ta.
“Ngài dùng thử rượu mới không ạ?”
“Ngồi đây,” ông ta chỉ chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh. “Uống với anh một ly.”
Vân Khánh cắn răng, ngồi xuống ghế, đưa cho ông ta ly rượu. Bạn của cô đã dặn, uống càng nhiều thì hoa hồng càng cao. Vân Khánh rót cho mình một ly, nâng lên, chạm vào thành ly ông ta.
Cô ngửa cổ uống cạn ly rượu. Người đàn ông mập mạp ngược lại không uống, chỉ chăm chú nhìn Vân Khánh. Thấy dáng vẻ lóng ngóng, vụng về của cô, ông ta biết chắc chắn con mồi này hôm nay thuộc về ông ta rồi.
“Nào, thêm ly nữa.” Ông ta rót tiếp.
Vân Khánh ngửa cổ uống cạn. Mấy người đàn ông như được tiêm máu gà, vô cùng kích động, cười lên ha hả, liên tục rót rượu cho Vân Khánh. Tửu lượng của cô rất tốt, nhưng uống liên tiếp sáu, bảy ly rượu khiến cô đã đầu váng mắt hoa rồi.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Vân Khánh loạng choạng muốn đứng lên, bàn tay béo múp của người đàn ông túm lấy cánh tay trắng nõn, mịn màng của cô.
“Ấy, cô em, đi đâu vậy. Uống thêm ly nữa nào.”
Ông ta ấn cô ngồi xuống ghế, mấy người đàn ông như heo sói vây quanh, bắt đầu người ấn ly rượu vào tay cô, người giở trò sờ soạng tay chân cô. Cảm giác nhờn nhợn ở đùi. Vân Khánh cúi đầu nhìn, một bàn tay thô tục đang lần mò trên đùi, cảm giác như có trăm ngàn con sâu bò trên người.
Vân Khánh cảm thấy ghê tởm tột cùng, cô hét lên, nhảy dựng người qua một bên. Mấy người đàn ông có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại cười lên thích thú. Phảng kháng một chút mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Bọn họ vây quanh Vân Khánh, bắt đầu bỡn cợt.
“Cô em, uống thêm một ly, hôm nay làm bọn anh vui vẻ sẽ có thưởng lớn.”
Vân Khánh nghiến răng trèo trẹo. Cô cầm ly rượu, dốc ngược, rượu chảy lênh láng xuống sàn.
Rồi Vân Khánh vứt ly xuống đất, hùng hồn nói lớn.
“Bà đây không làm nữa!”
Nói rồi cô xoay người rời đi. Nhưng đâu dễ dàng như vậy, mấy tên đàn ông đâu dễ dàng tha cho cô như vậy, bọn họ vây chặt, bỡn cợt.
“Cô em, muốn đi, không dễ vậy đâu.”
Những bàn tay thô tục vươn ra, túm lấy Vân Khánh, muốn kéo cô vào lòng.
Vân Khánh giơ cao chân, giẫm mạnh đôi giày cao gót xuống, một tiếng hét vang lên chói tai. Mọi người trong quán bar lập tức dồn sự chú ý về phía bên này. Vân Khánh nhân cơ hội đó xô mạnh mấy người đàn ông, bỏ chạy.
“Con ranh con, muốn chết?”
Mấy tên đàn ông rít lên, lập tức đuổi theo cô. Vân Khánh cuống lên, quẳng cả giày, chạy chân trần rẽ qua đám người, trong lúc nhất thời cô chạy thẳng lên lầu, tìm chỗ trốn, mấy tên đàn ông thô tục vẫn đuổi sau lưng.
Đẩy bừa một cánh cửa, Vân Khánh trốn vào trong, thở hổn hển. Nhưng người ngồi trong phòng làm Vân Khánh sững sờ.
Anh ta nheo mắt, im lặng nhìn Vân Khánh. Vân Khánh vội cúi đầu, để mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt, đang nghĩ xem nên nghĩ ra cái cớ gì cho hợp lý thì “rầm” đám người kia đạp tung cánh cửa. Vân Khánh bị hất ngã nhào về phía sau.
Cô chống tay đứng dậy, thầm tính toán. Thôi thì đằng nào cũng chết, cô lập tức chạy đến bên cạnh Trần Minh Viễn, níu lấy tay áo anh ta.
“Cứu tôi với!”
Mái tóc hơi rối, ánh mắt long lanh đầy mong chờ, Vân Khánh nhỏ giọng cầu xin. Trần Minh Viễn hơi nhướng mày, nhìn mấy người đàn ông đang hùng hùng hổ hổ kia. Sau khi đạp cửa xong vào, bọn chúng còn đang như quả bóng căng phồng, nhưng vừa nhìn rõ mặt Trần Minh Viễn thì lập tức thành đám bóng xì hơi.
Bọn họ lắp bắp chào hỏi rồi giải thích cô gái này đắc tội bọn họ nên muốn đưa người đi. Trần Minh Viễn quay đầu, nheo đôi mắt phượng nhìn Vân Khánh.
“Cô đắc tội với bọn họ? Vậy thì đi đền tội đi.”
“Bùm!” Hy vọng của Vân Khánh nổ tung. Cô có chút tức giận, nếu không phải cô chỉ có một mình còn đám đàn ông đó tới ba, bốn tên thì ai thèm nhờ anh ta chứ?
Vân Khánh cố nhỏ một giọt nước mắt, bày ra dáng vẻ đáng thương, nhỏ giọng cầu xin.
“Tôi chỉ bán rượu, không bán thân, bọn họ cưỡng ép tôi. Xin anh cứu tôi.”
“Cứu cô? Tại sao tôi phải cứu cô?”
Vân Khánh muốn đấm vào cái bản mặt đẹp trai đó một cú. Nhưng cô vẫn phải ghìm xuống, cố nhỏ thêm một giọt nước mắt.
“Tôi có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh.”
Minh Viễn hơi nhếch khóe môi mỏng, cười trào phúng. Nhưng anh cũng xoay người, vẫy vẫy tay ra ý xua đuổi đám người kia đi. Mấy tên đàn ông thô tục dĩ nhiên là cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng nhìn Minh Viễn đã ra mặt bảo vệ cô gái đó, bọn họ nào dám tiến lên làm càn, nên đành lục tục kéo nhau rời đi. Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Minh Viễn cũng vẫy tay với mấy người ngồi trong phòng, lúc này Vân Khánh mới để ý ở hàng ghế bên cạnh có hai người đang ngồi, bọn họ cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong căn phòng lờ mờ sáng, chỉ còn lại Minh Viễn và Vân Khánh. Anh áp sát cô vào tường, nheo mắt nhìn.
“Tôi đã gặp cô rồi.”
Khóe môi Vân Khánh hơi giật giật, cô nở nụ cười, nói.
“Đúng vậy, anh thả tôi giữa đường, không cho đi nhờ xe?”
Minh Viễn hơi lắc đầu.
“Cô nói sai rồi. Là tôi đã cho cô đi nhờ, cô nói muốn đi nhờ một quãng, tôi chở cô đến chỗ có thể bắt được taxi. Cô đúng là vong ân bội nghĩa, tôi nên xem xét lại có nên cứu cô hay không.”
Vân Khánh cười hề hề lấy lòng anh.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói sai, cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi.”
Vân Khánh bị anh ép đến đường cùng, không trốn đi đâu được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như tạc mà lạnh băng của anh. Mùi đàn hương vấn vít cánh mũi cô.
“Tại sao tiếp cận tôi?”
Vân Khánh trừng mắt, tại sao anh ta biết cô cố ý tiếp cận?
Minh Viễn càng ép chặt Vân Khánh, anh nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Phụ nữ tiếp cận tôi không thiếu, đừng mơ tưởng.”
Vân Khánh cắn môi, rồi cô nhìn thẳng vào Minh Viễn, nói rành rọt từng lời.