"Anh trai con đâu?"
"Tối hôm qua anh lên cơn sốt, vừa uống thuốc xong, giờ đang ngủ ạ. Mẹ, tiền phẫu thuật đã lấy được chưa?"
"...Chưa, hắn ta không chịu trả."
"Ông ta sao có thể nhẫn tâm như vậy! Tay của anh làm sao bây giờ, không giải phẫu sẽ thành tàn tật!"
"Mẹ sẽ nghĩ biện pháp, học kì sau anh con còn phải thi tốt nghiệp cấp ba, nó còn trẻ như vậy, tay tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!"
"Nhà cậu không cho mượn tiền, chúng ta còn có thể kiếm tiền phí phẫu thuật kiểu gì."
"Sẽ có biện pháp, mẹ sẽ nghĩ biện pháp..."
Đoạn đối thoại mơ hồ vang lên ở bên tai, Chu Lập Thành từ trong mê man bừng tỉnh. anh mở mắt ra, đập vào trong mắt là hình ảnh cái xà ngang có chút cũ kĩ luôn luôn mơ hồ trong mỗi giấc mơ của anh, cái hình ảnh đã khắc sâu ở trong trí nhớ, lúc này lại rõ ràng đến nỗi làm cho anh có chút mờ mịt.
Đây là ngôi nhà mà anh ngày nhớ đêm mong, từ sau khi đến dị thế, chỉ có thể nhìn thấy trong mỗi giấc mơ.
Tầm mắt Chu Lập Thành từ xà nhà rời đi, từ từ di chuyển tới chỗ khác, mặt tường dán đầy báo chí, cái tủ cũ kĩ, cái bàn học chuyển từ trường về, cùng với cái rèm cửa sổ không biết ai bỏ đi mẹ nhặt về làm thành rèm cửa, hết thảy tất cả những thứ này, đều là những cảnh tượng chỉ có trong mơ.
Chu Lập Thành biết chính mình đại khái là lại nằm mơ.
Chính tại lúc đang thở dài, rèm cửa bị xốc lên, một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt tiều tụy sầu bi đi đến.
"Mẹ..." Chu Lập Thành nhìn đối phương, bờ môi run rẩy, bởi vì quá kích động, cổ họng của anh có chút nghẹn lại.
"Tỉnh rồi?" Mẹ Chu miễn cưỡng nở một nụ cười, "Em gái con nói con phát sốt, có đau đầu không? Tay đau lắm phải không con?"
Chu Lập Thành khàn giọng lắc đầu, đã bao nhiêu năm, từ sau khi anh chết linh hồn phiêu dạt đến dị thế, ở nơi đó vượt qua mấy trăm năm, mỗi lần nằm mơ chỉ có thể mơ tới phòng ốc cũ kỹ, mẹ và em gái mà anh tưởng niệm lại chưa từng mơ thấy dù chỉ một lần, anh nhìn người mẹ đang từ từ lại gần, cảm thấy cuối cùng ông trời cũng để anh như nguyện một lần"
Một bàn tay áp lên trên trán, xúc cảm ấm áp.
Nhiệt độ này chân thật như vậy, để Chu Lập Thành bỗng nhiên giật mình. Tiếp đó anh đột nhiên nhớ lại, anh vốn đã không còn cơ hội nằm mơ, bởi vì anh độ lôi kiếp thất bại, vốn nên thân vẫn hồn tán,cái cảm giác linh hồn bị Thiên Lôi xé rách kia, bây giờ nghĩ lại vẫn làm anh cảm thấy không rét mà run.
Lúc này mẹ Chu thu tay lại, thở dài một hơi, nói: "Không sốt, đợi lát nữa mẹ làm thịt con gà, nấu thành canh cho con bồi bổ thân thể."
"Mẹ!" Chu Lập Thành nhìn mẹ, kích động đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, "Người véo con đi!"
Mẹ Chu không rõ ràng cho lắm, cũng theo lời anh cười đưa tay lên trên mặt anh khẽ nhéo nhéo, lực đạo rất nhẹ, mang theo cưng chiều thương tiếc, "Véo rồi, con tiếp tục nghỉ ngơi đi, mẹ đi thịt gà."
Mẹ Chu dém lại chăn mền cho Chu Lập Thành xong liền đi ra ngoài.
Mà Chu Lập Thành trên giường lại nằm thêm nửa phút liền vén chăn lên muốn ngoài dậy. Lúc này anh mới phát hiện tay phải của mình đang băng bó, còn treo ở trên cổ. Ánh mắt của anh hoảng hốt một hồi, tiếp đó dùng một tay khó khăn mặc quần áo vào, khoác thêm áo khoác, vén rèm cửa lên đi ra ngoài.
Một đường đi từ nhà chính tới cửa, nhìn em gái đang ở tại một góc sân nhỏ giặt quần áo, lại nhìn sang một bên kia mẹ đang ở chỗ ổ gà bắt gà, trái tim kích động của Chu Lập Thành, một hồi lâu mới chậm rãi bình phục lại.
Anh trở về, anh thế mà lại trở về.
Chu Lập Thành quay đầu nhìn một cái tờ lịch treo ở cửa ra vào nhà chính. Trung Quốc năm 2009. Năm nay anh mười bảy tuổi, học lớp mười hai. Kết hợp bản thân tình huống, không cần nghĩ như thế nào, Chu Lập Thành liền biết rõ lúc này trong nhà xảy ra chuyện gì.
Bây giờ đang ở kì nghỉ đông, ngày đó sau khi kết thúc học bù, anh bị bạn học cùng lớp cưỡi xe từ bên cạnh anh phóng vụt qua kéo quai đeo cặp sách một cái, chính là động tác nhìn như không có một chút ảnh hưởng gì như thế, lại làm hại anh ngã xuống đất, tạo thành cổ tay phải bị gãy xương, rõ ràng bị lệch vị trí, cần giải phẫu.
Trước và sau giải phẫu cần hơn một vạn đồng, khi mà tìm đến nhà người bạn học kéo ngã anh kia, cậu ta lại chết sống không thừa nhận mình từng lôi kéo quai cặp của anh, xung quanh lại không có camera quay lại cảnh đó. Bên này anh chỉ có ba mẹ con nương tựa nhau, nhà tên kia lại người đông thế mạnh. Nếu không lấy được tiền bồi thường, tay của anh lại không thể chậm trễ, thế là mẹ anh Chu Quế Chi, tìm tới người cha ruột Trương Thịnh của anh ở tận thành phố Bắc Kinh xa xôi, khẩn cầu đối phương có thể đưa một ít tiền, cho bà vay, trước hết để cho anh phẫu thuật tay.
Nghĩ đến người cha kia, Chu Lập Thành cười lạnh một tiếng. Trương Thịnh đối với hai đứa con một trai một gái sống ở nông thôn của ông ta keo kiệt vô cùng, về sau càng quen kiểu sống thượng lưu, càng đem hai đứa con trước coi như là vết nhơ trong cuộc đời, ông ta đem bọn anh coi như con sâu cái kiến, như thế nào có thể cam lòng cho sâu kiến tiền phẫu thuật.
Vì vậy, mẹ của anh ở Bắc Kinh đau khổ cầu khẩn hai ngày, một xu cũng không nhận được, mà lại nhận hết mọi chế giễu, cuối cùng chật vật trở về.
Nhìn thân ảnh bận rộn trong sân của mẹ Chu, trong lòng Chu Lập Thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chỉ nhìn khuôn mặt, ai có thể ngờ mẹ Chu hiện tại mới ba mươi bảy tuổi. Có điều hiện tại mặc dù mẹ nhìn tiều tụy mệt mỏi, nhưng bà tốt xấu gì vẫn còn sống sờ sờ đứng ở nơi đó, mà không phải người phụ nữ trong trí nhớ của Chu Lập Thành vì hai đứa con mà đến tận lúc chết, tuyệt vọng bi thương nằm trên giường cuối cùng chết không nhắm mắt.
Còn có em gái Chu Lỵ Á, hiện tại vẫn là tiểu cô nương hoạt bát đầy sức sống. Cô còn không có bị cha ruột lừa gạt đến Bắc Kinh, cũng không có khi biết mình bị gả cho một thằng ngốc để đổi lấy lợi ích, cùng anh hoảng hốt trốn đi laị bị đâm chết, sinh mệnh vĩnh viễn kết thúc ở tuổi 22.
Chu Lập Thành chớp chớp đôi mắt chua xót, bọn họ vẫn còn sống, cả chính anh cũng vậy.
Chu Lỵ Á giặt sạch quần áo, quay lại chỉ thấy Chu Lập Thành đang đứng ở cửa ra vào hứng gió lạnh, quần áo cũng không mặc cẩn thận, vội vàng lau nước trên tay đi qua, "Anh, bên ngoài gió lớn, người anh giờ không khỏe đi vào phòng nghỉ đi."
Chu Lập Thành cười cười, đứng không nhúc nhích, nói giọng khàn khàn: "Trong phòng hỏi bí, anh ra ngoài hít thở không khí."
Chu Lập Thành vừa mới hạ sốt nên cổ họng hơi khàn, Chu Lỵ Á cũng chỉ nghĩ là do bị sốt gây nên, cô không nhận ra cảm xúc của Chu Lập Thành khác thường, nói: "Vậy em giúp anh mặc quần áo lại cẩn thận."
Khoảng thời gian mẹ Chu không có ở đây này, thường ngày đều là Chu Lỵ Á chiếu cố Chu Lập Thành, cô chỉ nhỏ hơn Chu Lập Thành một tuổi, hai anh em tình cảm rất thân thiết. Giúp Chu Lập Thành mặc xong áo khoác, Chu Lỵ Á còn đi vào trong phòng bê cái ghế dựa ra để cho anh ngồi.
Mẹ Chu nắm con gà mái đi tới, ngồi xổm ở trong góc sân nhỏ nhanh chóng cắt tiết gà, tiếp đó đi vào kho củi ôm một bó củi ra chuẩn bị đun nước để vặt lông.
Lúc này cửa cổng vị vỗ vang, phía ngoài truyền tới một thanh âm của đàn ông: "Quế Chi, em gái! Có ở nhà không?"
Chu Lỵ Á cùng mẹ Chu đều dừng lại động tác, Chu Lỵ Á ánh mắt sáng lên, "Là cậu cả!"
Mẹ Chu có chút kích động để xuống bó củi chạy đi mở cửa.
Chu Lập Thành nhìn người xuất hiện ở cửa ra vào, cậu cả Chu Vĩnh Phú, đuôi lông mày đều là ý lạnh. Mẹ Chu và Chu Lỵ Á đều cho rằng Chu Vĩnh Phú đổi ý nguyện ý cho vay tiền mới tới, nhưng chỉ có Chu Lập Thành rõ ràng, hai người phải thất vọng rồi.
Chu Vĩnh Phú dời sang bên cạnh một bước, lộ ra người đàn ông đứng sau lưng ông ta. Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên đầu xịt một lớp dày keo xịt tóc, mặc áo da đen, trong tay cầm một hợp sữa bò. Ông ta hướng mẹ Chu cười một tiếng, liền lộ ra hàm răng bị xỉn thành màu đen đen vàng vàng do rượu, thuốc lá.
Vẻ mặt kích động của mẹ Chu thoáng thu lại, nhìn gã đàn ông, ánh mắt chuyển về Chu Vĩnh Phú, "Anh cả, vị này là?"
Chu Vĩnh Phú nói: "Đây là Vương Phát Tài, cậu ấy nghe nói tay Tiểu Thành nhà chúng ta bị thương, đặc biệt tới thăm một chút."
"Cậu đến thăm Tiểu Thành?" Trên mặt mẹ Chu đầy nghi ngờ nhìn Vương Phát Tài, "Nhưng nhà chúng tôi cũng không quen cậu nhỉ?"
Vương Phát Tài cười hắc hắc, mở miệng nói: "Thím Chu..."
Mẹ Chu nhíu mày, vị Vương Phát Tài nhìn thế nào tuổi tác cũng cùng bà không hơn kém nhiều lắm, thế mà gọi bà là thím?
Chu Vĩnh Phú ngắt lời Vương Phát Tài, âm thầm trừng mắt lườm hắn ta một cái, tiếp đó quay đầu mang theo Vương Phát Tài lách vào trong sân, cười với mẹ Chu, "Quế Chi à, trước hết để cho bọn anh đi vào, anh cả có chuyện tốt nói cho cô đấy!"
Chu Lỵ Á đang đứng ở giữa sân, Vương Phát Tài đi theo Chu Vĩnh Phú vừa tiến vào liền nhìn thấy cô, một khuôn mặt thô ráp da sắp chuyển thành màu đen cười đến thân thiết vô cùng, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Lỵ Á, "Đây chính là Lỵ Á nhỉ, quả thật thủy linh..."*
* tươi ngon mọng nước, xinh tươi mơn mởn*
Chu Lỵ Á bị ánh mắt Vương Phát Tài làm cho nổi hết cả da gà da vịt, vô thức lui về phía sau một bước.
Chu Lập Thành ngay lúc bọn họ đi vào liền đứng lên đi tới, lúc này anh đứng chắn trước người Chu Lỵ Á, ngăn cách em gái với ánh mắt làm người ta buồn nôn của Vương Phát Tài, quay đầu nói với Chu Lỵ Á: "Em vào nhà đi."
Chu Lỵ Á kinh hoảng gật đầu, cúi gằm đầu bước nhanh vào nhà chính liền đóng cửa lại. Vương Phát Tài nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Lỵ Á đi khuất, mặt đầy tiếc nuối. Gã nhìn chăm chú đến mất hồn, Chu Lập Thành không chút khách khí đẩy gã một cái.
Đến tận lúc này Vương Phát Tài mới nhìn về phía thiếu niên đứng trước mặt mình, bởi vì đang bị bệnh, trên mặt thiếu niên mất vẻ hồng hào, làn da lại không hề giống trẻ con nông thôn mà trắng nõn mười phần. Khuôn mặt thanh tú lại nhã nhặn, đường nét còn mang theo chút non nớt, một đôi mắt lại không hề cùng bề ngoài hay tuổi tác tương xứng mà mang đầy từng trải. Thiếu niên cao hơn gã một cái đầu, khi từ trên cao nhìn xuống gã, thần sắc thản nhiên, trong mắt mang theo ý lạnh rõ rệt.
Vương Phát Tài bị nhìn như vậy trong lòng không khỏi sinh ra chút tức giận, nhưng cố kị hôm nay tới coi mắt, chỉ ngượng ngùng lui về sau hai bước, đem sữa bò trong tay đưa tới, "Là Tiểu Thành phải không, cầm cái này đi, bồi bổ cơ thể."
Chu Lập Thành rũ xuống ánh mắt nhìn lướt qua hộp sữa bò của người này, không nhận lấy, không nhìn Vương Phát Tài mà quay người đi về phía phòng bếp.
Chu Vĩnh Phú nhìn bóng lưng Chu Lập Thành dạy dỗ: "Đứa nhỏ này, sao lại không lễ phép như vậy, cũng không biết mở miệng ra chào! Anh nói nhá Quế Chi, Tiểu Thành lớn như vậy, cô phải quản nó thật chặt vào."
Vương Phát Tài tỏ ra lòng dạ rộng rãi không chấp nhặt với Chu Lập Thành, quay sang Chu Vĩnh Phú cười nói: "Tiểu Thành đang bệnh mà, có lẽ là thân thể không thoải mái."
Mẹ Chu không nói gì, bà đã phát hiện Chu Vĩnh Phú hôm nay đến, không phải giống như bà cho rằng lương tâm bộc phát chạy tới đưa bà tiền phẫu thuật, mang một gã đàn ông xa lạ tới cửa, rõ ràng là có mục đích riêng. Bà trầm mặc dời cái ghế dựa ra đặt ở trong sân, sau khi chờ Chu Vĩnh Phú và Vương Phát Tài cùng ngồi xuống, mẹ Chu mới nói: "Anh cả, anh hôm nay tới làm gì?"
Chu Vĩnh Phú mất hứng nói, "Làm gì? Không có việc gì tôi không thể đến à!"
Mẹ Chu nhíu mày, "Anh không phải tới đưa tiền phẫu thuật?"
Ánh mắt Chu Vĩnh Phú trốn tránh, than thở: "Em gái à, anh không phải nói với cô, nhà anh thực sự không còn tiền cho cô vay, năm nay tiền mua thịt ăn tết đều là đi vay kìa."
Mẹ Chu nhịn không được cười nhạo một tiếng, rất nhẹ, trong mỉa mai mang theo bi thương.
"Hơi khát," Chu Vĩnh Phú không chú ý tới thần sắc của mẹ Chu, lão nhìn hai bên một chút, hắng giọng hướng phía cửa chính gọi to: "Lỵ nha đầu mau ra đây, mang cho cậu cả với anh Phát Tài của con chút nước nóng để uống."
Chu Lỵ Á đứng phía trong cửa trả lời: "Nước nóng không đun, mẹ đi múc hai bát nước giếng cho cậu cả bọn họ uống đi."
Mẹ Chu làm bộ muốn đi lấy nước giếng, Chu Vĩnh Phú tức giận cản bà lại, "Quên đi không uống nữa, giữa mùa đông uống nước lạnh là muốn bọn anh chết cóng à, con bé này cũng không hiểu lễ phép."
Chu Vĩnh Phú nói nhăng nói cuội một hồi, mới chậm rãi tiến vào chủ đề chính, lão hỏi mẹ Chu: "Lỵ nha đầu năm nay mười bảy à?"
Mẹ Chu: "Năm sau mới mười bảy."
"Vậy cũng nhanh" Chu Vĩnh Phú nói, "Năm đó, cô ở tầm tuổi nó, cũng bắt đầu biết để ý người ta."
Mẹ Chu nhìn chằm chằm Chu Vĩnh Phú, "Anh cả, rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?"
Chu Vĩnh Phú chỉ vào Vương Phát Tài cười nói: "Đây còn không phải là người anh em Phát Tài coi trọng Lỵ nha đầu nhà ta, muốn lấy nó, cầu anh đến làm mối sao!"
***