Tìm Đường Ra Khỏi Ngõ Cụt

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ.

Tháng 9 tại trường Nhất Trung, đang giờ ra chơi.

"A Mính à cậu có thể nhanh hơn không hôm nay có tiết của Đại Đại."

"Umm~ Nhã Nhi à còn năm phút nữa mà cậu đợi mình một tí.": Khó có thể mà tin Lâm Mính được xưng là hoa khôi của khối 11 mà lại đang ăn ngốn ngấu như hổ đói ăn đến mất hình tượng như vậy.

"Nãy giờ nhiều tí rồi đó nhé.""Mình đã kêu cậu dậy để đi nhà ăn rồi mà ai bảo cậu lo ngủ.": người đang cằn nhằn là Trần Nhã Nhi đại tỷ của Nhất Trung.

"Aa~ mình xin lỗi tại tối qua mình thức làm bài tập quá nên chưa kịp ăn sáng", "Xong rồi", "Đi thôi."

"Cậu là thức khuya để đọc mấy quyển ngôn tình chứ gì đừng hồng lừa tớ.": Với một người quá hiểu bạn mình và còn ở chung phòng ký túc xá Trần Nhã Nhi cho hay.

"Đúng chỉ có Trần tỷ đây là hiểu rõ về tiểu đệ." Lâm Mính với giọng điệu nịnh nọt.

"Hừ" Trần Nhã Nhi hung dữ trừng mắt về con người nịnh hót đang đi kế bên_ à không đang co dò lên chạy mới phải.

Hai người một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng có đôi chút lì lợm nhưng luôn âm thầm thấu hiểu sẵn sàng vì những người bạn thân thiết, còn một người tính tình nóng nảy chạm là nổ. Từ sau chuyện kia thì tính tình Lâm Mính trở nên lạnh lùng hơn nhưng nhờ sự việc hồi giữa năm lớp 10 nên Trần Nhã Nhi nên đã mặt dày theo đuôi mới có cớ sự thân thiết đến bây giờ.

Hai con người co dò lên cổ đang chạy không để ý được đã va vào hai người đang đi ra từ ngã rẽ "RẦM" Lâm Mính đã tông vào ai đó và đã làm đổ đồ trên tay người ta "Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý" Lâm Mính vội vàng nhặt lên và xin lỗi. Khi ngước mặt lên thì thấy kế bên là thầy giám thị còn người cô đυ.ng trúng lại là một người cao ráo có thân hình gầy gò nhưng "ĐÙNG" một đôi mắt màu hổ phách đập vào mắt cô một đôi mắt có màu hổ phách đặc biệt đẹp và cuốn hút, có lẻ người đó cũng cảm thấy được ánh nhìn ngơ ngác của Lâm Mính nên vội vàng cuối xuống và sửa lại tóc do bị đυ.ng mà trở nên tán loạn.

"Vào học rồi sao hai em còn ở đây." Tiếng rống giận dữ của Mã Từ thầy giám thị được mệnh danh là ác ma được các học sinh sợ hãi nhất và cũng là người chuyên đánh gãy uyên ương nhất trường Nhất Trung này.

Nhờ tiếng sư tử gầm mà Trần Nhã Nhi vội vàng lấy lại tinh thần: "Dạ em xin lỗi thầy , em về lớp ngay đây" sau đó vội vàng kéo Lâm Mính đang còn ngơ ngác chạy vội về lớp.

"Hai em đứng lại, là học sinh lớp nào..." chưa đợi thầy giám thị nói xong thì hai học sinh trốn học đã mất bóng, đối với ông tới giờ học rồi mà còn lang than ở ngoài là chỉ có trốn học: "Đừng để tôi biết được tên gì học lớp nào." Nhưng may cho hai đứa nó là ông đang mắc dẫn học sinh mới về lớp không là đừng hồng thoát khỏi tay ông.

"Em bị 2 đứa nó đυ.ng có sao không" đến lúc hết tức ông mới chợt nhớ đến cậu học sinh đi kế bên và cũng là người bị đυ.ng.

"Em không sao, cảm ơn thầy ạ" cậu học sinh giọng nói trầm ấm nói chầm chậm khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.

"Vậy được rồi, thầy sẽ đưa em đến lớp của mình", "đi thôi " thầy giám thị dẫn đầu đi trước cậu học sinh không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo sau.

Đến khối 10 lớp 10A1 ban khoa học tự nhiên thầy giám thị vào bảo giáo viên bộ môn sau đó kêu cậu vào và đi ra khỏi lớp.

"Đây là học sinh của lớp ta do lí do gia đình nên bạn đến học trễ hơn các em các em nhớ giúp đỡ bạn" sau khi nói với lớp giáo viên mới quay qua học sinh mới: "Em hãy giới thiệu đi."

Trong khi lớp đang rộn ràng vì một người có dáng người cao hơi có chút gầy gò và gương mặt bị tóc mái che khuất đôi mắt nhưng nhìn vào góc cạnh khuôn mặt thì là một khuôn mặt khá ưa nhìn. Đang còn đánh giá người mới thì một giọng nói thanh lãnh truyền đến "Mình tên Hạ Hạo Hành" sau đó trong khi cả lớp đang mong đợi lời nói tiếp theo thì...!!!?

_ à không còn sau đó nữa Hạ Hạo Hành đã im lặng.

Giáo viên cũng bất ngờ về sự kiệm lời của học sinh mới này "Vậy em muốn ngồi ở đâu", "Đâu cũng được ạ", "Vậy em ngồi bàn năm dãy 2 cạnh cửa sổ ngoài cùng nhé."

"Hạo Hành em bởi vì đi học trễ hơn các bạn nên có gì không hiểu thì có thể lên văn phòng gặp cô", "Rồi các em ổn định chúng ta bắt đầu học tiếp" Sau khi học sinh mới về chỗ giáo viên bắt đầu dạy tiếp.

Ở dưới đây sau khi Hạ Hạo Hành về chỗ thì bàn trên quay xuống: "Chào cậu nhé mình là lớp trưởng Đường Tang có gì không hiểu hay khó khăn có thể tìm mình", còn người cùng bàn cũng quay qua:"Chào A Hành tớ tên là Đặng Diệc Phong muốn biết chỗ nào ăn ngon hay thông tin gì cứ hỏi tớ."

"Cảm ơn."

"À không có gì."

Hai người khá nhiệt tình nhưng thấy đối phương chỉ nói câu "Cảm ơn" thì hơi sượng sượng nên đành quay lên còn bạn nữ ngồi bàn trên tính quay xuống chào hỏi nhưng thấy học sinh mới khá ít nói nên ngại ngùng ngồi im.

Hạ Hạo Hành sau khi về chỗ thì thấy có người chào hỏi làm quen nhưng do thói quen ít nói nên không biết phải giao tiếp thế nào nên đành im lặng.

________________________________

Còn bên đây vì Lâm Mính và Trần Nhã Nhi vì vào lớp muộn mà bị bắt đứng góc lớp đến hết tiết mới được về chỗ.

Đến cuối giờ khi tất cả các bạn trong lớp về gần hết thì hai người mới chậm rãi đi về phía ký túc xá, ký túc xá một phòng 2 người. Đi trên đường Lâm Mính cứ mãi nghĩ về đôi mắt gặp lúc sáng nghĩ đến tự cười.

_____HẾT CHƯƠNG 1_____

Chuyện gì sẽ xảy ra giữa cô nàng Lâm và học sinh mới...? tò mò ghê gớm...