Lúc cao trào tiến đến là lúc mà Lương Dận bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong hoa huyệt cô, Hoa Doanh chỉ cảm thấy chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới bị đẩy thẳng về hướng cao hơn, tiếp theo trước mắt cô ánh lên mảnh sáng trắng, cả người ngất lịm đi.
Lúc cô tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc sô pha phục cổ, cô bám lây chỗ tựa lưng ghế sô pha chậm rãi ngồi dậy mới phát hiện cô đang ở giữa một cái l*иg bằng pha lê cực cao.
Ánh mắt trời sau giờ trưa lười biếng chiếu qua cửa kính, lãng mạn kiều diễm trải đầy đất, ánh sáng nhu hòa tựa như những đàn bướm phẩy cánh vui đùa ầm ĩ giữa không trung, những hạt bụi bặm thật nhỏ như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng nhẹ nhàng bay múa linh động trên không trung.
Bốn phía xung quanh cô đều là những đóa hoa muôn hồng nghìn tía, mà trước sô pha có một cái bàn trà, bên trên đặt ly cà phê còn lượn lờ hơi nóng cùng với một miếng bánh kem bơ bị ăn mất một chút.
Hoa Doanh sờ sờ cổ của mình, phát hiện không có vòng cổ thì cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà mới hơi động đậy một chút lại cảm giác chỗ mắt cá chân của mình có thứ gì đó ràng buộc, tập trung nhìn xem thì thấy trên mắt cá chân mảnh khảnh có buộc một sợi dây xích màu bạc.
Hoa Doanh bất đắc dĩ nghĩ người cha kế văn nhã bại hoại Lương Dận kia sợ mình chạy trốn đến như vậy sao, vì thế cô đứng dậy muốn cử động một chút để hoạt động gân cốt.
Cứ việc không biết một đầu khác của dây xích ở nơi nào nhưng phạm vi hoạt động của Hoa Doanh vẫn khá lớn, cô đi tới cái ao nhỏ bên cạnh nhà kính trồng hoa, bị ảnh ngược bản thân mình trong nước hấp dẫn, liếc mắt nhìn xem, thình lình phát hiện bản thân mình mặc một chiếc váy lụa mỏng như cánh ve.
Lúc mới tỉnh lại cô phát hiện mình để không ra trận nhưng mà không nghĩ tới cái váy này lại có thể nhìn xuyên thấu được, núʍ ѵú nhỏ nhoi đỏ bừng kia như ẩn như hiện cách lớp váy lụa, quả thực còn quyến rũ hơn so với không mặc gì.
Vì thế Hoa Doanh không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, “Tên điên sắc tình!”
Mà Hoa Doanh vừa dứt lời thì cảm nhận được sau lưng có ánh mắt nóng rực, cô chậm rãi xoay người sang chỗ khác thì nhìn thấy có một con chó lớn toàn thân đen bóng đang ngồi xổm ở bên cạnh bụi hoa.
Hai mắt nó lăng lăng nhìn chằm chằm Hoa Doanh, con ngươi màu lam nhạt tản ra chút u ám, đuôi to lông xù ở sau người không ngừng lắc lư.
Trời rất nóng nên Hoa Doanh nhìn thấy bộ lông dày rậm của con chó này thì cảm thấy bức bối, cô xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán, trong lòng có chút sợ hãi, con chó săn này là Lương Dận dùng để trông coi cô sao?
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo con chó săn này nhảy dựng lên bổ nhào vào trong ngực Hoa Doanh, Hoa Doanh sợ hãi, lòng bàn chân trượt ra phía sau rơi xuống hồ nước cùng với con chó lớn này.
Hồ nước không sâu, bên trong còn có ít đá cuội, mông của Hoa Doanh bị đập không tính là rất đau nhưng mà nước lại làm ướt hết quần áo cô, váy lụa gần như trong suốt dán ở trên người cô khiến thân thể tuyết trắng của cô càng thêm mê người.
Mà con chó lớn ghé vào trên người cô phát ra tiếng thở dốc, đôi mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào đầṳ ѵú cô.
Hoa Doanh cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy con chó này xuống, đối diện với đôi mắt ướt dầm dề của chó đen mắng: “Cút ngay, con chó háo sắc này!”
Hoa Doanh sắp tức chết tới nơi rồi, bị Lương Dận chiếm tiện nghi thì thôi đi, tới cả con chó cũng phải ăn đậu hũ của cô sao!
Kết quả con chó đen toàn thân ướt nhẹp này lại nhảy tới đầu gối cô, há mồm nói chuyện, giọng nói nó khàn khàn trầm tính làm Hoa Doanh bỗng dưng cảm thấy rất quen thuộc.
“Ai dạy con dùng ngữ khí này nói chuyện với ba? Còn nữa, nói với con bao nhiêu lần rồi, ba ba của con là sói!”
Miệng của Hoa Doanh há thật to, ôi trời má ơi, hiện tại xuyên qua còn không thèm thông báo một tiếng mà trực tiếp ném cô như ném kiện đồ vật vậy sao!?
Hiện tại là tình huống gì, con chó này, à không, con sói này sao lại biết nói?