Sau khi Hoa Doanh và đại thần xuyên qua cấu xé nhau một hồi thì đã bị đại thần ném vào cốt truyện thần kỳ về ba ba, cô sẽ gặp một người ba ba khác nhau trong mỗi thế giới khác nhau.
Hoa Doanh tỏ vẻ không phục, ba ba thì có gì đáng sợ chứ, nghĩ Hoa Doanh cô sẽ bị dọa sợ sao?
Mà khi cô mở mắt ra thì thấy bản thân mình đang nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn.
Hoa Doanh ngồi dậy nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn những đồ vật giá trị xa xỉ trong phòng cô cảm thấy hẳn là chính mình đã xuyên vào một kẻ có tiền.
Sau đó cô xem xét mà liếc mắt nhìn bản thân mình trong gương một cái, sau đó tức khắc yên lòng.
Cứ việc cô cảm giác mình rơi vào thế giới này một cách rất là đột ngột nhưng mà giá trị nhan sắc vẫn ở hàng đầu, đặc biệt là đôi núi tuyết kiêu ngạo trước ngực kia giống hệt như một tác phẩm được nghệ thuật gia gia công lại, càng tròn trịa cong mượt hơn, khiến chính bản thân cô còn không nhịn được đưa tay ra nắm thử một chút xem sao.
Mà ngay lúc cô mới bắt đầu nếm thử xúc cảm của đôi vυ' mình, cửa phòng cô bị mở ra, một người đàn ông thân hình cường tráng đi vào.
Thân trên của hắn không mặc bất cứ thứ gì cả, phía dưới bọc một chiếc khăn tắm màu trắng, tóc ướt dầm dề, trên gương mặt tuấn mỹ dã tính còn có vài giọt nước chảy xuôi.
Hoa Doanh khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay nắm lấy ngực của bản thân cũng quên không buông xuống dưới.
Bởi vì tuy rằng người đàn ông này rất đẹp nhưng thoạt nhìn không giống người tốt cho lắm.
Thân hình cao lớn này ít nhất phải 1m9 trở lên, tứ chi thon dài lại rắn chắc mà hơn nữa tất cả đều là cơ bắp căng phồng, làn da màu lúa mạch, đường cong cường ngạnh, nếu không phải trên tay trái có xăm một con rồng còn tay phải xăm một con hổ, Hoa Doanh còn sẽ vô cùng chờ mong đây là cuộc gặp gỡ của cô và một người đàn ông cường tráng cương dương vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng hiện tại xem ra thì hẳn là không phải rồi.
Ngay vào lúc Hoa Doanh nghẹn họng nhìn trân trối, người đàn ông vừa bước tới chỗ cô vừa cười hỏi: “Làm sao vậy, đồ ngốc của ba, nhìn ba ba tới ngây người? Chậc chậc chậc, thật là vật nhỏ vô cùng gấp gáp, sao mà ba ba chưa tới đã tự mình động thủ rồi ư?”
Trong lòng Hoa Doanh có một ngàn cái dấu chấm hỏi chạy qua, buột miệng thốt ra: “Ba ba?”
Lúc này ký ức của nguyên chủ bắt đầu ào ạt đổ vào trong óc Hoa Doanh.
Người đàn ông trước mắt này tên là Lương Dận, mà thân phận hiện tại của cô là con gái nuôi của Lương Dận, cũng tên là Hoa Doanh.
Cha ruột của Hoa Doanh là anh em tốt với Lương Dận mà trong một trận sống mái với nhau vì cứu Lương Dận mà hy sinh, mà mẹ của Hoa Doanh vì không muốn làm mẹ đơn thân nên vứt bỏ cô mà rời đi, khiến từ khi còn nhỏ cô đã trở thành cô nhi, vì thế Lương Dận không đành lòng nhận Hoa Doanh về làm con nuôi.
Tuy rằng Lương Dận ở giới hắc đạo nhưng lại đối xử với cô con gái nuôi này tốt không còn lời gì để nói, bất luận là chuyện ăn mặc ngủ nghỉ hay đồ dùng hay về mặt học tập giáo dục thì chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của hắn, hắn đều sẽ cho cô những thứ tốt nhất.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn nuôi cô gái từ khi còn nhỏ tới lớn, nuôi nuôi sau đó nuôi tới tận lên giường.
Hai người trở thành cái loại quan hệ ban ngày là cha con, ban đêm làʍ t̠ìиɦ nhân.
Emmmmmm….
Trong lòng Hoa Doanh có một vạn con ngựa cỏ chạy qua… Này không phải nuôi dưỡng trần trụi sao… Hơn nữa còn là cái loại ba của người ta cứu mạng hắn, hắn lại ngủ luôn con gái nhà người ta, thật là không biết xấu hổ!
Nhưng mà còn chưa đợi nội tâm cô phỉ nhổ xong người đàn ông này đã kéo xuống cái khăn tắm bên hông mình, một bước vượt tới trên giường, ôm Hoa Doanh rồi áp đảo cô ở trên giường.
Gương mặt Hoa Doanh không ức chế được đỏ lên, thân thể chịu sự ảnh hưởng từ nguyên chủ Hoa Doanh, cô tiếp nhận toàn bộ tình cảm của cô ấy đối với Lương Dật.
Lương Dật là người ba đã nuôi cô lớn, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô…
Chỉ là cái nhận thức này khiến cho cả người Hoa Doanh không nhịn được run rẩy.
Loại yêu đương lσạи ɭυâи như thế này rất có hương vị cấm kỵ! Thật ngại ngùng! Nhờ phúc khí của nguyên chủ, người có da mặt dày hệt tường thành từ trước tới nay như Hoa Doanh cũng có cảm giác thẹn thùng.
Cho nên đối với việc vừa xuyên qua đã phải bạch bạch bạch với người ba ba vừa quen thuộc vừa xa lạ - Hoa Doanh: “!!!”
Cô cảm thấy có xíu xiu biệt nữu lại có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nho nhỏ…
Theo bản năng cô bắt đầu dùng tay đẩy l*иg ngực người đàn ông, hờn dỗi mở miệng: “Ba ba… đừng mà…”
Mà Lương Dận chỉ nghĩ cô chơi trò đã cự còn nghênh vì thế xé rách váy ngủ của cô rồi cúi đầu nói: “Con bé này, đừng cái gì, vì sao lại phải đừng, là bởi vì vài ngày ba ba không về thăm con nên con không vui?”