Thập Niên 60: Mật Thám Nương Tử

Quyển 1: Chương 9: Thủy tự tị

« Thiếu gia, Bàng cô nương đến thăm ngài » ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa.

Phó Lệnh Nguyệt lập tức rút xương cá từ trong bồn cất đi

Bàng Doanh Doanh xem ra đã chờ sốt ruột nên nàng vừa hồi phủ đã đến tìm

« Để nàng vào đi » Phó Lệnh Nguyệt rửa mặt xong, thản nhiên nói

“Phó thiếu gia!”một tuyệt thế mỹ nữ vén rèm cửa đi vào « chuyện thế nào rồi ? » nàng hờn dỗi ôm cánh tay của Phó Lệnh Nguyệt, mị thái thiên thành, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, phong tình vạn chủng

« Bổn thiếu gia đã xuất mã, có chuyện gì mà làm không xong ? » Phó Lệnh Nguyệt lạnh lùng nói. Ba năm qua, giờ nàng giơ tay nhấc chân, âm điệu ngữ khí đều ra vẻ nam nhân. Đợi Bánh Bao đóng cửa lui ra mới kéo Bàng Doanh Doanh đến bên cạnh, nhỏ giọng nói « là liên đối, nhớ kỹ nha » nói xong lấy tay chấm nước, viết lên trên bàn

« Lệnh Nguyệt ngoan, ngươi quá lợi hại, ngay cả cái này cũng lấy được » Bàng Doanh Doanh tươi cười nói « nhưng mà đưa Phật đưa đến Tây Thiên, nói cho ta biết đáp án đi »

« Đề tới tay còn lười như vậy, sau này rời khỏi Triệu phủ, xem ai giúp ngươi ? » Phó Lệnh Nguyệt hung hăng liếc nàng một cái nhưng vẫn viết ra vế dưới « ngươi biết không, vì trộm phá đề này mà suýt chút nữa ta đã mất mạng đó »

« Được rồi, đã biết, đại ân không lời nào cảm tạ hết’ Bàng Doan Doanh nghịch ngợm thổi một hơi « nếu ngươi là nam nhân thật, bổn cô nương sẽ lấy thân hảo hảo báo đáp ngươi’ vừa nói vừa lau nước trên bàn đi ‘đúng rồi, cuộc tỷ thí có biến động, ngươi biết chưa ? » thanh âm dè dặt, nhỏ hẳn

Phó Lệnh Nguyệ ngây người, nàng cả ngày ở học đường, tin tức rất mù mờ « thay đổi ? xảy ra chuyện gì ? »

« Ta hoài nghi trận tỷ thí lần này có mục đích khác » Bàng Doanh Doanh quàng tay lên cổ Phó Lệnh Nguyệt, nhỏ giọng nói « hôm nay ta vừa có được chứng cớ vô cùng xác thực. Bằng hữu của công tử phủ Ngũ quân Đô đốc lần này tới Kiến Dương không chỉ để cổ động cho cuộc thi hoa khôi đại tái nhân đó tuyển ám vệ cho triều đình đơn giản như vậy » nàng đắc ý nhướng mày nói tiếp ‘bọn họ đều âm thầm gặp gỡ Thực nhị gia, nhất định là trong kinh xảy ra đại sự, không biết ở Kiến Dương thành có cái gì mà năm nhà đều muốn đến trước để cướp được gì đó »

“Nói như vậy……” Lệnh Nguyệt mẫn cảm phát hiện một vấn đề « trận tỷ thí lần này, không chỉ một người có thể rời khỏi Triệu phủ ? »

Bàng Doanh Doanh gật đầu « đi năm người, còn rất cấp bách »

« Chuyện tốt như vậy chắc là mọi người đều biết cả rồi » Phó Lệnh Nguyệt nhíu mày

‘Cho nên mọi người đều đang chuẩn bị’ Bàng Doanh Doanh thì thầm bên tai nàng ‘tuy nói chủ yếu do Nhị gia đề cử nhưng cũng không ngăn cản công tử nhà nào nhìn ai vừa ý thì mang đi. Ngươi nên cân nhắc mà tận dụng thời cơ nha, đến lúc đó Nhị gia chỉ có hai mắt, không thể dòn chừng nhiều người như vậy »

« Hèn chi » Phó Lệnh Nguyệt nhớ tới bộ dáng tính trước kỹ càng của Dương Uyển Hề ở Mỹ Nhân canh, nếu chỉ do Triệu Thực đề cử, sao có thể thiếu được nha đầu kia, hèn chi trước trận tỷ thí mà nàng ta còn đi làm nhiệm vụ, hèn chi nàng ta lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình như vậy

« Mặc kệ là thắng hay thua, dù sao cũng có cơ hội được tự do, ta đã thấy đủ »

Thật đáng giận. Phó Lệnh Nguyệt căm giận, tay nắm thành quyền

« Thiếu gia » ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa ám hiệu của Bánh Bao « Phương cô nương ở tiền viện đến truyền lời, nói Nhị gia có đại sự cần thông báo, một khắc sau tập trung ở Hình đường »

Ở đại viện Triệu gia, lời của Thực nhị gia chính là thánh chỉ, Phó Lệnh Nguyệt và Bàng Doanh Doanh không dám trì hoãn, sửa sang lại xiêm y rồi đi đến Hình đường.

Dọc đường đi thấy rất nhiều đồng bọn cũng đang đi về phía Hình đường, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, căng thẳng

Triệu Thực muốn xử trí ai sao ? lại hưng sư động chúng, tập hợp nhiều người như vậy đến xem ? Phó Lệnh Nguyệt có chút tò mò

Khi hai người tới nơi thì Hình đường đã chật ních người

Phó Lệnh Nguyệt ngước mắt nhìn, thấy một trung niên nam tử ngồi ngay ngắn trên chủ vị, ưng mi dài mục, bạch diện phong di, một thân hiệp cốt, sáng láng bức người nhưng sắc mặt căng thẳng khiến người nhìn cảm thấy có áp ứng. Đây chính là chủ nhân nơi này, Triệu Thực Triệu nhị gia, người chuyên đào tạo ám vệ cho hoàng đế Đại Tề

Bên cạnh Triệu Thực không phải là những người đẹp hết thời như trước mà là một nhóm hắc y nhân mang mặt nạ

Xem ra đã xảy ra đại sự. Tư thế này không phải để phân xử Thu Nương, Bình Nương tranh nổi bật, chẳng lẽ có ai phạm vào thiết luật ?muốn gϊếŧ gà dọa khỉ ? không phải hành động hôm nay của nàng bị bại lộ chứ ? Phó Lệnh Nguyệt yên lặng đứng trong góc khuất, có chút chột dạ

Phó Lệnh Nguyệt có một cảm giác rất khó hiểu với Hình đường. Nơi này tràn ngập huyết tinh và hơi thở chết chóc lại làm cho nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc, thân thiết. Cứ mỗi lần nhìn thấy máu văng khắp nơi, cảnh tượng tuyệt tình tàn nhẫn, cái chết cận kề, đầu nàng lại nảy sinh một ảo giác mê ly, giống như nhớ lại cái gì, giống như quen biết cái gì

Nàng thích nhìn đôi mắt của người sắp chết. Ánh mắt đó chứa đựng tất cả cảm xúc, nhập vào đầu óc nàng, sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ khôn xiết. Rất nhiều chuyện và người, sự vật chưa từng gặp đã xuất hiện trong khoảnh khắc đó, nhưng khi nàng muốn nắm giữ, xâu chuỗi lại thì lại không tiếng động biến mất tăm

Đúng là ở nơi này, khi nàng nhìn thấy đồng bọn đấu nhau đến chết, đã nhớ lại quãng thời thơ ấu ngắn ngủi trân quý kia, tuy rất mơ hồ nhưng vẫn khiến nàng hưng phấn không thôi. Nàng rốt cuộcđã tìm được cách để tìm lại bản thân mình. Nếu nàng thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, có phải sẽ tìm lại được trí nhớ đã bị phủ đầy bụi? nàng xâu chuỗi lại những chuyện cũ đã quên, có phải sẽ biết được mình là ai? Cho nên Phó Lệnh Nguyệt vô cùng chờ mong mà đầu nhập làm ám nhân. Máu tươi giống như mạn châu sa hoa bên bờ hoàng tuyền gợi lên trí nhớ của nàng, tuy vẫn còn xa xăn diệu vợi nhưng nàng có cảm giác mình đang từng bước, từng bước tiến lại gần.

“Chư vị” Triệu Thực chậm rãi lên tiếng “gần đây nghe Bình Nương nói, Vạn cổ hố lý thiếu mất một thang thuốc”

Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng hồi thần, nhìn chằm chằm hắn, nàng biết hắn nói mấy câu này chỉ là mở đầu

“Ta nghĩ chỗ Bình Nương luôn không có tiến triển gì, có khả năng nguyên nhân chính là vì thuốc dẫn cho Vạn cổ hố lý hàng năm vẫn không đổi” Triệu Thực bình tĩnh đưa mắt quét quanh một vòng ‘luôn có những người tỷ thí thua trận, uống máu cổ trùng thì có thành tựu gì? cho nên hôm nay ta cố ý làm ra hai loại thuốc dẫn thượng đẳng” nói xong vỗ tya một cái, hai hắc y nhân bên cạnh liền mở cơ quan bên tường đá ra

Tường đá lộ ra hai phòng giam, bên trong có một nam một nữ bị trói gô. Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy, kinh hãi không thôi.