Thở Gấp (Sư Sinh)

Chương 5: Tâm viên ý mã

Điền Tâm phát hiện Ôn Tuyển Nho cũng không thích đăng ảnh chụp với người nhà, chỉ lâu lâu mới nhắc vài câu tới vợ con.

Nhưng khi nhìn thấy mấy nội dung về vợ con hắn, cô vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng rồi đặt di động xuống ngủ trưa.



Buổi chiều hai giờ, Điền Tâm đúng giờ đi tới tòa nhà văn phòng của giáo viên.

Bởi vì Ôn Tuyển Nho với vừa lên chức giáo sư nên trường học đặc biệt sắp xếp một phòng làm việc riêng cho hắn, phó giáo sư thì hai người một phòng làm việc.

Điền Tâm đi tới cửa văn phòng, gõ gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói thanh nhuận trầm thấp vang lên, Điền Tâm đẩy cửa bước vào.

Ôn Tuyển Nho đang viết giáo án. Ngẩng đầu, thấy thiếu nữ bước vào, trên mặt hắn hiện lên nụ cười tươi ôn nhuận.

“Tới, ngồi đi.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào sofa bên cạnh.

“Vâng.” Điền Tâm ôm một quyển văn hiến đi vào.

Cô đặt sách xuống, ngồi lên sofa đơn.

Văn phòng của Ôn Tuyển Nho tương đối đơn giản, vật trang trí duy nhất chính là một cậu lan quân tử trên bàn làm việc.

Trong phòng có giá sách dựa tường, được sắp xếp chỉnh tề. Sách trên kệ đều tương đối cũ kỹ, xem ra Ôn Tuyển Nho là người thích đọc sách.

Ôn Tuyển Nho đứng dậy, bưng ly trà lài tới cho Điền Tâm sau đó ngồi xuống sofa hai người bên cạnh sofa Điền Tâm ngồi.

“Đây là văn hiến em muốn tìm hiểu?” Hắn chỉ chỉ quyển sách trên bàn.

“Đúng vậy thầy, e nghĩ cuốn sách này có lý giải khá sâu xa, thầy xem…”

Điền Tâm mở sách ra cho Ôn Tuyển Nho nhìn lời phê của mình.

Ôn Tuyển Nho cúi người nhìn, tai nghe giọng nói dịu dàng ngọt ngào của thiếu nữ.

“Thầy xem, chỗ này em lý giải như vậy.”

Ôn Tuyển Nho nhận lấy cây bút từ trong bàn tay nhỏ, đầu ngón tay xẹt qua ngón tay trắng nõn của thiếu nữ, bắt đầu viết viết trên sách.

Bởi vì còn cách một khoảng, hai người cùng giảng giải trên một cuốn sách không được thuận tiện lắm.

Cuối cùng Ôn Tuyển Nho bèn vỗ vỗ vị trí bên trái mình: “Ngồi dịch lại gần chút đi.”

Điền Tâm vội vàng ngồi vào vị trí bên cạnh Ôn Tuyển Nho, chóp mũi toàn là hơi thở thành thục cùng với mùi vị đàn ông, khiến đáy lòng cô không khỏi nhộn nhạo.

Ôn Tuyển Nho tiếp tục giảng giải, hai người tựa càng lúc càng gần.

Ôn Tuyển Nho ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người thiếu nữ, khác với mùi nước hoa trên người những người khác, trên người thiếu nữ là mùi thơm cơ thể rất tự nhiên.

Hắn tâm viên ý mã, lại kề sát vào thiếu nữ hơn, tay trái đặt lên chỗ tựa lưng sofa sau lưng thiếu nữ, cách không bao quanh Điền Tâm.