Tiết văn học cổ đại là tiết thứ hai buổi sáng, Điền Tâm trang điểm nhẹ cho mình một chút.
Mái tóc màu hạt dẻ được bện lại, thoạt nhìn yếu ớt động lòng người.
Tiết đầu tiên, Ôn Tuyển Nho muốn hiểu rõ trình độ của sinh viên nên ra một bài thi nhỏ, thử trình độ hiểu biết của sinh viên đối với thơ ca cổ điển.
Tiết thứ hai hắn lại ra đòn cảnh cáo đám sinh viên này.
Mới vừa thi đại học xong đã quên sạch thơ ca không còn một mảnh, đại đa số học sinh đều không thể đối đáp trôi chảy.
Ôn Tuyển Nho nghe tiếng học sinh thầm oán giận, hơi nhíu mày rồi lại cười bất đắc dĩ.
Xem ra đại đa số học sinh không có hứng thú với thơ ca cổ điển, vậy em ấy thì sao?
Ôn Tuyển Nho tới gần nữ sinh xinh đẹp ngồi phía trước nhất kia.
Thật ra mới vừa rồi khi bước vào phòng học, hắn đã không tự chủ được mà bắt đầu tìm kiếm bóng dáng cô, ngay cả chính hắn cũng không ý thức được chuyện này.
Điền Tâm không giống với những sinh viên khác, cô thật sự yêu thích môn văn học cổ đại này.
Từ nhỏ đã được văn hóa của ông bà nội hun đúc, cô có hiểu biết không ít với thơ ca, cho dù là giám định hay là tích lũy thơ ca đều ưu tú lạ thường.
Ôn Tuyển Nho cúi đầu nhìn bài thi của cô gái, hơi kinh ngạc.
Ngoài dự đoán của hắn, thứ đầu tiên khiến hắn thấy ngoài ý muốn là nét chữ của cô, kiểu chữ sạch sẽ đều đặn như chữ in.
Mà điều ngoài ý muốn thứ hai là bản lĩnh văn học của cô, rất nhiều chủ đề nghiên cứu đều được cô trả lời rất độc đáo mới lạ.
Trong mắt Ôn Tuyển Nho hiện lên vẻ tán thưởng.
Điền Tâm cảm giác được Ôn Tuyển Nho đang đứng trước mặt, tim đập hơi nhanh, trong lúc lơ đãng cô kéo dây áo xuống một chút gãi gãi, khiến cổ áo rũ xuống.
Từ góc độ của Ôn Tuyển Nho vừa lúc có thể thấy được khe vυ' trắng nõn của thiếu nữ.
Ôn Tuyển Nho giật mình, bước nhanh lên bục giảng.
Tiết tiếp sau đó, mỗi khi Ôn Tuyển Nho nhìn thấy đôi mắt lóng lánh đơn thuần của cô gái lại nghĩ ngay tới một vùng trắng nõn mới vừa rồi.
Tiết học kết thúc, Ôn Tuyển Nho mới uống ngụm nước đã thấy Điền Tâm vội vàng đuổi theo: “Thầy Ôn.”
Ôn Tuyển Nho nhìn đồng hồ, ngẩng đầu: “A, làm sao vậy?”
Điền Tâm tới gần Ôn Tuyển Nho, ngửi được hơi thở thành thục mát lạnh trên người hắn, cô cười cười.
“Em rất hứng thú với nghiên cứu về Lạc Thần Phú mà thầy mới giảng, thầy có thể giảng nhiều hơn cho em được không?”
Giáo viên luôn thích học sinh chăm học hỏi, huống chi là một mỹ nhân có khí chất như thế này.