Khương Thủy Lê phát hiện Cố Thanh Châu thật sự quá khó dỗ dành, trước đây mình cũng không thấy anh khó dỗ như vậy, nhưng bây giờ thật sự quá khó giải quyết, ngày hôm qua sau khi gửi cho anh cái tin nhắn quấy rối thật lâu anh vẫn không thèm trả lời lại, cả một đêm đến một câu không trả lời cũng không có.
Khương Thủy Lê những tưởng có thể đợi hồi âm của anh vào ngày hôm sau, kết quả là cái gì cũng không có, cực kỳ lạnh lùng.
Xem ra Cố Thanh Châu thật sự bị cô làm tổn thương rồi, Khương Thủy Lê cũng không tức giận.
Gửi cho anh một tin nhắn:
[Cố Thanh Châu, chào buổi sáng.]
Bên kia vẫn không có hồi âm, cho nên mới nói, thói quen con người thật sự không tốt, một giây sau Cố Thanh Châu không trả lời cô cũng không vui! Trước đây, khi hai người vẫn còn ở bên nhau, cho dù có gửi tin nhắn gì cho anh, cơ bản đều được anh trả lời trong một giây, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, v.v., anh đều sẽ trả lời lại.
Ngay cả khi không trả lời lại là chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thì anh cũng sẽ rep lại bằng một biểu tượng cảm xúc, còn bây giờ anh chính là không muốn để ý đến cô nữa.
Khương Thủy Lê muốn xem vòng bạn bè của anh, nhưng kết quả thì hay rồi, không xem được, Cố Thanh Châu đã chặn cô rồi.
Khương Thủy Lê tức giận gửi cho anh một tin nhắn:
[Con người anh ~ thật sự là một sinh vật kỳ quái, trước đây ngay cả thân thể cũng có thể cho anh đi vào, nhưng bây giờ ngay cả vòng bạn bè cũng không vào được.]
Khương Thủy Lê tò mò, vòng bạn bè của anh không mấy khi đăng gì cả, trước đây cũng đăng có một ít, chỉ là ảnh hai người đi chơi đi du lịch, hoặc là ảnh sinh nhật của nhau cũng không có gì phải giấu giếm, trừ khi anh đã xóa hết vòng bạn bè.
Nghĩ đến đây, Khương Thủy Lê có chút tò mò không biết vòng bạn bè của anh bây giờ có gì, vì vậy cô đi tìm bạn chung của hai người.
Cô muốn hỏi người bạn đó xem thử người đó có trong vòng bạn bè của anh không, tự mình kiểm tra xem có phải anh đã xóa hết trong vòng bạn bè rồi hay không, vậy mới không còn gì cả.
Tìm được người bạn đó, người bạn đó xem như khá tốt, biết bọn họ chia tay mà cũng không block cô, chụp ảnh màn hình vòng bạn bè của Cố Thanh Châu gửi cho cô.
Khương Thủy Lê thật sự là quỷ ngây thơ, bọn họ chưa từng thấy người nào ngây thơ như vậy, sở dĩ anh chặn cô có lẽ là vì sợ cô tự nhìn vòng thấy bạn bè. Bên trong tất cả đều là chửi mắng cô, từ ngày đầu tiên bọn họ chia tay, những người đó đã bắt đầu mắng mỏ cô là gái hư, ngày thứ hai cũng mắng mỏ cô là gái hư, ngày thứ ba cũng chửi mắng.
Chia tay bao nhiêu ngày thì mắng bấy nhiêu ngày, ngày nào cũng bền lòng vững dạ mắng không tiếc lời.
May mắn thay, anh không xóa story bọn họ đã đăng khi họ đi du lịch trước đó, Khương Thủy Lê vẫn rất vui vẻ.
Cố Thanh Châu không cho cô vào xem vòng bạn bè thật sự là quá không đáng yêu, hơn nữa anh còn vẫn không chịu quay lại với cô.
Khương Thủy Lê có cảm giác, Cố Thanh Châu chỉ là không muốn phản ứng với cô mà cô, nhưng nhất định là anh đã xem WeChat.
Khương Thủy Lê lại gửi cho anh một bức ảnh quấy rối khác.
Hôm qua cô gửi cho Cố Thanh Châu một tấm ảnh uy hϊếp, hôm nay lại gửi cho anh một bức ảnh tay cô đang ôm ngực cho anh xem, còn đặc biệt xoa nắn đầṳ ѵú cứng lên, trong ảnh cô cực kỳ quyến rũ, còn trang điểm xinh đẹp, mục đích là cố ý quyến rũ anh.
Bên kia Cố Thanh Châu đúng như những gì Khương Thủy Lê nghĩ, anh không ngủ được, chỉ nằm nghiêng trên giường, nhìn điện thoại bằng ánh mắt ai oán, cứ nhìn chằm chằm vào Khương Thủy Lê, nhìn cô gửi cho anh nhiều tin nhắn khác nhau, nhưng mà vẫn làm ngơ.
Cố Thanh Châu là muốn nói cho Khương Thủy Lê biết anh không phải là một người đàn ông tùy tiện có thể dễ dàng có được như vậy!
Lúc đầu là cô không cần anh, nhưng bây giờ lại muốn theo đuổi lại anh để anh trở về bên cô là chuyện không thể nào.
Nhưng mà cũng không phải là không thể, chỉ là không đơn giản như vậy, ban đầu Khương Thủy Lê làm tổn thương làm anh đâu lòng như vậy, sao có thể dễ dàng dỗ dành như vậy được.
Một giây trước Cố Thanh Châu nói như vậy, nhưng một giây tiếp theo nhìn thấy mấy bức ảnh khiêu da^ʍ Khương Thủy Lê gửi cho anh, ngay tức khắc đã bị tước vũ khí đầu hàng, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc.
Cô làm vậy chính là cố ý, sáng sớm gửi cho anh những thứ này, anh nhìn côn ŧᏂịŧ cũng cương cứng rồi.
Bộ ngực thực sự rất lớn, đó là công lao của anh trong rất nhiều năm, nó là được anh xoa lớn.
Cố Thanh Châu cảm thấy Khương Thủy Lê đã phạm quy, theo đuổi anh thì cứ theo đuổi anh đi, đang yên đang lành tự nhiên phát da^ʍ làm gì.
Còn gửi những bức ảnh này.
Tuy rằng Cố Thanh Châu rất thích, nhưng chỉ là ngoài mặt anh có không nói ra, còn cố ý gửi cho cô tin nhắn:
[Gửi cho tôi mấy tấm ảnh khiêu da^ʍ này, cảnh sát mạng sẽ bỏ qua cho em sao? Nếu mà em còn gửi cho tôi những tấm ảnh này nữa, tôi sẽ gọi điện trực tiếp gọi điện thoại cho công an tìm em, đây là em đang quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi, tôi là một thanh niên độc thân hoàng kim chưa vợ cực kỳ quý hiếm.]
Khương Thủy Lê: “…”
Cái tên này cũng quá kiêu ngạo rồi.
Khương Thủy Lê chỉ mặc kệ anh, tiếp tục quấy rối hỏi anh:
[Em có thể chuyển về chỗ ở của anh được không? Bạn thân của em đã có bạn trai, gần đây bạn trai của cô ấy đều ở nhà, em lại ở đây nên có chút hơi bất tiện, dù sao bọn họ là người yêu nên cũng có rất nhiều việc phải làm, em muốn đi, nhưng tạm thời em không thể tìm thấy một nơi nào cả, cho nên chỉ có thể van xin anh thu nhận em được không ? Chờ em tìm được chỗ ở mới, em sẽ lập tức rời đi.]
Cố Thanh Châu thật sự không có cho cô một chút mặt mũi nào:
[Tới khách sạn ở, khách sạn hạng sang năm sao vô cùng an toàn, không có tiền thì tìm bạn trai em mà đòi, không phải là em rất giàu có sao? Mua cho người ta một đống hóa đơn mà. Giàu như vậy cũng không đến mức không đủ sống.]
Khương Thủy Lê cũng biết sức ghen của anh rất lớn, anh vẫn còn so đo những chuyện này.
[Nhưng mà em chỉ sợ ở khách sạn không an toàn mà, hơn nữa, em là con gái mà ở khách sạn, lỡ có chuyện xảy ra thì phải làm sao đây? Gần đây xảy ra rất nhiều vụ án gϊếŧ người ở các khách sạn, em có hơi sợ, em không yên tâm đâu, nhà anh là nơi an toàn nhất, để cho em cùng anh chen chúc một giường cũng được mà.]
[Vậy thì đi tìm bạn trai của em đi, làm với bạn trai em đó chứ tìm tôi làm gì? Tôi chẳng phải là người yêu cũ của em sao? Không đúng, là một người thay thế, tôi chỉ là một người thay thế, một công cụ sử dụng tạm thời, em tìm tôi để làm gì?]
Khương Thủy Lê: “…”
Cố Thanh Châu thật sự là rất chua.
Khương Thủy Lê cũng không còn cách nào khác, cô thu dọn đồ đạc của mình xong, tại sao phải tiếp tục diễn cái cảnh này?
Gần đây bạn thân của cô vẫn đang đi công tác, không có ai ở nhà, nếu cô không đến nhà Cố Thanh Châu ở thì hai người trở về bên nhau là chuyện không thể, lâu ngày sinh tình, chẳng lẽ không thể quay lại?
Người đàn ông Cố Thanh Châu đó chính là nói ngoài miệng thôi, nhưng trong lòng lại vô cùng suy nghĩ.
Khương Thủy Lê thu dọn đồ đạc xong thì đến công ty làm việc, nhưng cái tên Cố Thanh Châu này chính là mặc kệ cô.
Không lâu sau khi Khương Thủy Lê đến, một đồng nghiệp nói:
"Hỏng bét, lúc tôi đến đây trời không mưa, cô nhìn xem bây giờ trời tự nhiên tối đen, chờ đến lúc chúng ta tan tầm, trời đổ mưa to thì làm sao đây? Tôi không mang ô nên không thể về, mọi người có ai mang ô không? "
"Không có nha, lúc tôi ra khỏi cửa trời còn nắng chói chang, ai đâu mà ngờ cơn mưa lại ập đến bất chợt như vậy, ai cũng không có ô."
Khương Thủy Lê đột nhiên bật cười, cô cũng không mang theo, nếu mà trời mưa thì càng tốt, nếu mà trời mưa, anh có thể đi tìm cái thứ đồ chơi ba năm mới nhìn thấy một lần tới đón cô.
Khương Thủy Lê có một tật xấu, đó chính là không thích mang ô, tật xấu này thật sự đã có từ hồi bắt đầu tiểu học, mỗi lần mang ô đều sẽ quên mất hoặc không biết vứt ở đâu, trở về chắc chắn là sẽ bị ba mẹ đánh một trận, cho nên cô tạo thành thói quen không thích mang ô, bởi vì chắc chắn sẽ vứt mất, sau khi cô tan tầm đều sẽ không mang ô mỗi khi trời mưa.
Lần nào cũng gọi điện cho Cố Thanh Châu.
Để anh tới đón cô.
Lần nào Cố Thanh Châu cũng lái xe đến đón cô.
Thật lâu sau, Cố Thanh Châu còn cảm thấy cô có cái tật xấu này, biết rõ trời mưa vẫn không mang ô, sau đấy Cố Thanh Châu nói: "Khương Thủy Lê, em có thể nào sửa cái tật xấu không thích mang ô được không, nếu lần sau em còn không mang theo ô, anh sẽ không đến đón em, cho em bị ướt để em nhớ. "
Nhưng mà Cố Thanh Châu chỉ nói như vậy mà thôi, bởi vì sau khi nói xong, mỗi khi trời mưa, anh đều sẽ tới đón cô, một lần lại một lần, có khi cô còn quên gọi anh đến đón cô.
Kết quả, vừa ra khỏi cửa công ty đã thấy anh đứng đợi cách đó không xa.
Trước đây Khương Thủy Lê thật sự không có phát hiện Cố Thanh Châu tốt như vậy, cũng có thể là bởi vì có được sự quý trọng như vậy, cho nên không có ghi nhận công lao của anh, cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, bởi vì vẫn luôn được anh nuông chiều. Hoặc có thể là do anh luôn đối xử tốt với cô như vậy, rất nhiều rất nhiều những việc cực kỳ nhỏ, cô cảm thấy anh luôn là người như vậy.
......
Trời vẫn luôn mưa đến khi Khương Thủy Lê tan tầm, trận mưa này vô cùng dữ dội, đến chiều bắt đầu rơi nặng hạt hơn, tanh tách.
Khương Thủy Lê đang đợi trời ngớt mưa, thấy trời vẫn còn mưa to, lập tức mở WeChat ra, gửi cho người đàn ông nọ một tin nhắn voice chat với giọng điệu nũng nịu:
"Cố Thanh Châu, anh có thể tới đón em không? Bây giờ trời mưa to quá, em không về được, em không có mang ô, hơn nữa hôm nay em phải chuyển nhà, không biết phải đi đâu, nếu mà anh không đến đón em, thì em sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, hôm nay em sẽ phải ở cùng với những người vô gia cư. "
Cố Thanh Châu thật sự không quan tâm, thờ ơ cho cô một câu trả lời:
[Tìm bạn trai em đi, thời điểm này em không đi tìm bạn trai em mà lại tìm tôi làm gì?]
Khương Thủy Lê cảm thấy anh quá mức lạnh lùng với mình, tuy rằng trước kia tính anh rất thối, nhưng mà thật sự sẽ không giống anh như bây giờ, anh thật sự là kiểu cực kỳ lạnh lùng do cô làm tổn thương anh. Có vẻ như anh thực sự không tha thứ cho cô.
Cố Thanh Châu bị cô tổn thương đến mức không cách nào bù đắp được.
Khương Thủy Lê chuẩn bị đi về, hơn mười phút sau cô đi xuống lầu, chuẩn bị đi đến nhà bạn thân.
Nhưng khi xuống lầu, cô nhìn thấy chiếc Ferrari màu tím của Cố Thanh Châu đang đợi cô ở dưới lầu.
Cô liếc nhìn, đó là biển số xe của anh.
Cố Thanh Châu, chính là Cố Thanh Châu, đúng là anh.
Nói không đến nhưng mà cuối cùng vẫn đến, Cố Thanh Châu xuống xe, cầm ô đi về phía cô, dáng vóc anh cao lớn, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tư thế cầm ô vô cùng phong lưu.
Thật sự là rất đẹp trai.
Khương Thủy Lê nhìn anh đi tới, tim đập nhanh vô cùng, đột nhiên cảm giác được, hình như cô get được vẻ đẹp trai của Cố Thanh Châu rồi...