Mọi người nghe đến đây đều không hẹn mà cùng hít vào một hơi khí lạnh, cứ như vậy mà cảnh còn người mất, cứ như vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, nhóm bọn họ chia thành hai đôi, lại còn tập hợp lại thành một cặp khác.
Nhưng mà bọn họ không cảm thấy xấu hổ à? Bọn này - những kẻ làm anh em của bọn họ nhìn còn cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng mà nếu hai bên đều không có ý kiến, như vậy thì bọn họ làm anh em cũng không thể nói cái gì mà không ổn, những mà đầu Cố Thanh Châu có vẻ hơi xanh.
Tất cả mọi người chú ý tới vẻ mặt Cố Thanh Châu, Cố Thanh Châu không có biểu cảm gì, sắc mặt nhàn nhạt, không có một chút phản ứng, đây chính là dáng vẻ không thèm để ý chút nào, đoán chừng là chia tay Khương Thủy Lê trong hòa bình.
Đáng tiếc, trước đây Cố Thanh Châu thích Khương Thủy Lê nhiều bao nhiêu, bọn họ đều nhìn thấy được.
Nhưng mà bây giờ…
Mọi người cũng không tiện nói gì cả, nên cứ để bọn họ ngồi xuống uống rượu.
Tưởng Khanh có lẽ là biết hơi khó xử vì dẫn theo Khương Thủy Lê tới, cho nên cố ý ngồi ở đối diện, cách Cố Thanh Châu một khoảng cách khá xa, ở góc độ của Khương Thủy Lê, người ngồi đối diện chính là anh.
Vẫn đủ khó xử, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Thanh Châu không chút biểu cảm nào cả.
Đây là một hội sở cao cấp, sẽ có rất nhiều phụ nữ tâm cơ tới đây để câu người tài giỏi, có một số phụ nữ vừa đến thì đã nhìn trúng Cố Thanh Châu ngồi trong góc.
Ăn mặc đẹp, dáng dấp ưa nhìn, hơn nữa, nhìn qua thì dường như anh không có đi với bạn gái, giống như là cẩu độc thân, loại đàn ông này chính là mục tiêu của các cô ả.
Đã có phụ nữ nóng lòng không kịp chờ tiến lại gần, thấy sắc mặt đã tối lại của Cố Thanh Châu cũng không sợ, muốn mời anh uống rượu, muốn trực tiếp ngồi trên chân anh.
Cố Thanh Châu vốn dĩ đang uống rượu giải sầu, lúc vừa nhìn thấy một người phụ nữ tiến tới đυ.ng vào mình, dường như anh đã tìm được chỗ để trút giận, trực tiếp hét vào mặt người phụ nữ đó:
"Cút."
Người phụ nữ đó bị anh làm cho hoảng sợ, cũng không dám lại gần nữa, tuyệt vọng bỏ chạy.
Có một người anh em chơi với anh khá thân nhìn dáng vẻ anh hung dữ như vậy cũng biết là tại sao, đoán chừng là trong lòng đang ôm lửa, không biết làm cách nào để loại bỏ.
Anh ta cố ý vòng tay qua vai Cố Thanh Châu, giống như đang nhắc nhở Khương Thủy Lê nói:
“Thanh Châu, bây giờ nói thế nào thì cậu cũng đang độc thân, tìm một người phụ nữ thì chả có gì sai cả, thái độ vừa rồi của cậu dọa cho cô gái nhỏ nhà người ta sợ chạy mất dép, cô gái nhỏ nhà người ra nhìn cũng xinh xắn. Ở đây có rất nhiều phụ nữ, nếu như cậu thích thì chọn một em dẫn về ngày hôm nay, nếu cậu không thích thì tớ giới thiệu cho cậu em khác, quán bar này tớ mở, gái đẹp còn rất nhiều."
Cố Thanh Châu hạ giọng không biết là nói cái gì với anh ta, nhưng mà Khương Thủy Lê lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe, nhưng mà cũng không nghe được anh nói cái gì.
Sau đó anh lại tiếp tục uống rượu.
Có người tò mò hỏi Tưởng Khanh:
"Tưởng Khanh, thế nào mà cậu lại yêu đương với Khương Thủy Lê vậy? Ai theo đuổi ai thế?"
Tưởng Khanh: "Tôi theo đuổi cô ấy."
Những lời này lại khiến mọi người sục sôi.
...
Khương Thủy Lê đã thích Tưởng Khanh từ rất sớm, hoàn cảnh gia đình cô cũng không tính là nghèo, nhưng mà nội tình trong nhà thì vô cùng tệ hại, ba mẹ cô nɠɵạı ŧìиɧ từ khi cô còn nhỏ, nhưng họ vẫn luôn nhẫn nhịn vì cô.
Đến khi cô lên cấp ba thì không không thể chịu đựng được nữa cho nên cả hai kéo nhau ra tòa ly hôn.
Thời điểm ly hôn, không ai muốn cô trở thành gánh nặng cho mình, cho nên họ đùn đẩy cho nhau, giống như là đang chơi đá bóng vậy, sau khi ba cô có vợ mới, cô vợ mới đó lại sinh cho ông ta một đứa con trai.
Ông ta một lòng chăm sóc con trai cho nên cơ bản cũng không thèm quan tâm đến Khương Thủy Lê chút nào, ngoài việc đưa tiền sinh hoạt hàng tháng cho cô, ông ta không muốn thừa nhận có cô con gái là cô.
Mẹ cô cũng vậy, sau khi ly hôn với ba cô, bà tìm một người đàn ông ngoại quốc, sinh cho tên chồng người ngoại quốc một đứa con rồi đi theo chồng về nước của chồng sinh sống, cũng không thèm đoái hoài gì đến cô con gái này.
Mẹ cô không thích cô, bởi vì mẹ cô nói rằng thời gian ở với ba cô là trải nghiệm tồi tệ nhất trong cuộc đời mà bà ấy trải qua, có cô, nỗi đau khổ của bà ấy kéo dài hơn mười năm, khi bà ấy đối mặt với cô, không lúc nào bà ấy không muốn gϊếŧ chết cô, cho nên sau khi ly hôn, liền xem như không có đứa con gái này.
Cô không có ông bà nội, càng không có ông bà ngoại, bởi vì không ai muốn cô, vì vậy cô ở lại trong ngôi nhà mà ba mẹ cô sống trước khi ly hôn, sống một mình.
Hàng tháng sẽ có tiền sinh hoạt của ba mẹ gửi cho cô, cũng như tiền học phí hàng năm, tiền thì đầy đủ, nhưng mà vô cùng cô đơn.
Cô thích đến thư viện để vẽ tranh vào cuối tuần vì có nhiều người ở bên cô mọi lúc.
Lúc ấy cô mới có cảm giác mình không phải là đứa trẻ không ai cần, cô đi đến đó nhiều lần, phát hiện Tưởng Khanh cũng hay đến đó.
Lúc đầu cô không biết anh ấy là học trưởng cùng trường mình, khi đó cô vẫn còn là học sinh lớp mười, tựu trường chưa bao lâu, hết thảy mọi thứ đều rất xa lạ, chỉ là cảm thấy anh ấy vô cùng đẹp trai, thường xuyên đến thư viện và ngồi đối diện với cô.
Nhưng mà anh ấy chỉ tập trung vào việc học và không có nhìn người khác, lúc đầu cô cảm thấy anh ấy là một anh chàng đẹp trai cho nên cô cứ để ý anh, sau này có một lần, khi cô đứng dậy thì chân cô bị tê, thân thể vô cùng mất mặt mà té nhào về phía trước.
Tưởng Khanh phản ứng nhanh nhanh chóng lấy tay che góc bàn sắc nhọn lại, trán cô đập vào tay anh, thiếu một chút nữa là cô đã đập vào góc bàn, trán mà đập vào đó thì hậu quả vô cùng đáng sợ.
Chính một hành động ấm áp như vậy đã khiến cho cô thiếu nữ tơ tưởng yêu đương nhanh như vậy.
Khương Thủy Lê bắt đầu thích Tưởng Khanh chính vào giây phút này.
Sau này, hầu như tuần nào cô cũng sẽ ở trong thư viện cùng anh ấy, ngồi đối diện với anh ấy, nhưng mà Tưởng Khanh lại không quan tâm đến cô.
Một lần, Khương Thủy Lê gặp Tưởng Khanh ở căng tin trường lúc đang mua kem que cùng bạn thân, cả người đều phát cuồng.
Tay cô cũng run lên, muốn nói với bạn thân của mình là anh ấy chính là người đàn ông mình thích.
Nhưng mà... sau giờ học, trong căng tin có quá nhiều người, người đến người đi, làm cô cũng phải ngậm miệng lại, khi cô vừa quay đầu lại, cô vô tình làm cho cây kem trên tay dính vào đồng phục học sinh của người trước.
Cô đã bị cười nhạo.
Vốn dĩ cô muốn nói với bạn thân của mình là: "Người tớ thích học cùng trường với chúng ta" nhưng lại vô tình đυ.ng phải ai đó và muốn nói:
"Bạn không sao chứ?"
Nhưng nó lại trở thành: "Tôi thích ... cậu."
Lời tỏ tình táo bạo này khiến Cố Thanh Châu không nói nên lời, không thèm để ý tới việc làm dơ đồng phục của anh mà còn có thể nói ra những lời này.
Anh lấy khăn giấy ra lau quần áo của mình, Khương Thủy Lê liên tục nói xin lỗi.
Sau khi Cố Thanh Châu lau sạch sẽ, mặt lạnh nhìn Khương Thủy Lê nói:
"Tôi không thích cậu."
Khương Thủy Lê: “…”
...
Thời điểm Khương Thủy Lê buồn chán ngồi ở trên sô pha, vậy mà sẽ nghĩ về chuyện quá khứ, nghĩ đến Cố Thanh Châu lần ấy, thật sự là... tự luyến đến mức cạn lời, cũng đâu có tỏ tình với anh đây, cứ đáng ghét như vậy, quả nhiên đây là bẩm sinh.
Khương Thủy Lê cũng không nghĩ tới, cô nhớ đến trước kia Cố Thanh Châu sẽ cười vui vẻ như vậy, nụ cười này khiến Cố Thanh Châu trước mặt cô đau lòng.
Nhìn cô cười, cười vui vẻ như vậy? Giống như một bông hoa?
Ở bên Tưởng Khanh khiến cô hạnh phúc như vậy sao? Hạnh phúc đến khóe miệng nở nụ cười tươi như vậy.
A, trước đây khi ở bên anh, sao anh chưa từng nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy?
Nhưng mà là sao, Khương Thủy Lê cũng đâu có thích anh.
Cũng không biết buổi tối hôm nay Cố Thanh Châu uống bao nhiêu rượu, anh đến rất sớm, lúc đến là đang uống rượu, bây giờ cũng còn đang uống rượu, anh em bên cạnh anh có chút lo lắng sợ anh sẽ đem mình uống đến chết, liền khuyên anh đừng uống nữa.
Nhưng mà người này cơ bản là không thèm nghe lời khuyên, có bộ dạng liều chết uống như thế này cũng không biết phải làm sao, cứ uống như vậy, thế nào cũng say đến chết mất thôi.
Tửu lượng của Khương Thủy Lê thì cũng ổn, đơn giản uống được vài ly.
Nửa tiếng sau Giản Minh mới đến quán bar, bởi vì biết hai người bọn họ yêu đương, cho nên mới đặc biệt chạy tới đây, vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng là bị chọc cười, hai người bọn họ ở bên nhau, không phải chính là một trò cười sao?
Khi Tưởng Khanh thấy Giản Minh đến, anh ấy cố ý dẫn Khương Thủy Lê đi, nắm lấy tay cô, nói:
"Cũng muộn rồi, anh đưa em về nha, anh không uống rượu nên có thể lái xe, không phải ngày mai em còn phải đi làm sao, còn nói là phải vẽ xong bức tranh chứ không sẽ bị đuổi à? "
Có lẽ là vì sợ cô ở lại đây sẽ khó xử, cho nên muốn dẫn cô đi, đi cũng tốt, cô cũng không muốn ở lại đây, bởi vì thật sự là rất xấu hổ, hai người rời đi.
Lúc Tưởng Khanh dắt tay cô đi còn đi ngang qua trước mặt Giản Minh.
Giản Minh đã bị chọc giận đến mức bật cười khi nhìn thấy cảnh này.
...
Sau khi Khương Thủy Lê quay lại nhà bạn thân mình thì tẩy trang, tắm rửa, đắp mặt nạ và bắt đầu vẽ tranh một chút.
Truyện tranh của cô phải được đăng lên, nếu không tiền lương tháng này sẽ ít đến mức thật đáng thương, từ sau khi cô tốt nghiệp, gia đình cũng không đưa tiền sinh hoạt cho cô.
Lý do rất đơn giản, nói cô học vẽ thật sự là quá tốn kém, bây giờ ba mẹ đã có con riêng, phải nuôi con của mình, nuôi con cũng không dễ dàng, cho nên cô biết điều đó nên không có đòi tiền bọn họ nữa.
Cô tự kiếm tiền và tiêu tiền của mình, nhưng để vẽ ra được một cuốn truyện thì cô đã tiêu hết số tiền dành dụm được, không có tiền để tìm một ngôi nhà mới.
Sau khi cô suy nghĩ một chút thì mở tài khoản thanh toán thân thiết mà Cố Thanh Châu đưa cho cô xem đã bị xóa chưa, xóa đi thì cũng tốt, dù sao chia tay rồi, cô sợ vô tình ảnh hưởng Cố Thanh Châu.
Cố Thanh Châu biết được hoàn cảnh gia đình của cô, là bởi vì có một lần anh trực tiếp đến gặp cô trong dịp Tết Nguyên Đán, ở dưới nhà cô sợ ba mẹ cô phát hiện sẽ đánh chết anh, cho nên chơi trò trốn đông núp tây các kiểu, đè cô vào trong xó xỉnh ra hôn.
Thấy dáng vẻ anh trông dễ thương như vậy, cô mới nói với anh rằng, ba mẹ cô không có ở đây, vì vậy anh mới thở phào nhẹ nhõm, đi lên lầu cùng cô.
Khi đi vào thì mới phát hiện, trong nhà không có một bức ảnh chụp chung gia đình nào cả, cũng không có dấu vết của ba mẹ cô, anh không khỏi tò mò, Khương Thủy Lê nói:
"Hình như em không có ba mẹ á."
Cũng chính là sau lần đó Cố Thanh Châu biết chuyện của gia đình cô, có một lần mẹ cô gọi điện nói gần đây tiền bạc trong nhà eo hẹp, con trai bà phải đi du lịch, tốn rất nhiều tiền, hỏi cô có thể xin ba tiền sinh hoạt hay không, bị Cố Thanh Châu nghe được, trực tiếp giật lấy điện thoại của cô và quát với mẹ cô: “Dì à, không phiền dì phải nuôi bạn gái cháu nữa, cháu có tiền, cháu sẽ tự nuôi cô ấy. "
Cũng chính là từ lúc đó, Cố Thanh Châu đưa tài khoản thân thiết cho cô, khi cô không kiếm được tiền, cô vẫn luôn tiêu tiền của Cố Thanh Châu, nếu không tiêu cậu chủ lớn sẽ không vui.
...
Bây giờ Khương Thủy Lê nhìn một cái, tài khoản thân thiết vẫn còn, cô còn tưởng rằng Cố Thanh Châu đã cho cô vào danh sách đen, sẽ hủy bỏ tài khoản thân thiết.
Nhưng mà không hề, ngược lại số tiền trong thẻ còn nhiều hơn.
Khương Thủy Lê vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Cố Thanh Châu gọi điện cho cô, cô bị dọa sợ giật mình, không biết là anh tìm cô có chuyện gì, liền bấm nghe máy.
"A lô...Cố Thanh Châu?"
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia Cố Thanh Châu liền bắt đầu chửi bới:
"Khương Thủy Lê, ánh mắt của em thật sự là quá tệ, sao em có thể thích loại đàn ông như vậy, loại đàn ông như cậu ta có cái gì tốt! Cũng không có đẹp trai bằng anh! Cũng không chăm sóc em tốt như anh, em nhìn trúng loại đàn ông đó là vì cái gì? "
"Cố Thanh Châu anh, tốt hơn Tưởng Khanh gấp vạn lần! Cái tên Tưởng Khanh là lại đàn ông có rất nhiều tật xấu, em biết không? Cậu ta không tắm, cho đến bây giờ cậu ta cũng chưa từng tắm!"
Khương Thủy Lê nghe được lời nói mang hơi men say của anh liền hiểu được: "Cố Thanh Châu, anh uống say rồi à?"
Cô vừa mới dứt lời, liền nghe thấy Cố Thanh Châu sụt sịt, một giây tiếp theo, anh nói:
"Khương Thủy Lê, tình cảm của chúng ta đã nhiều năm năm như vậy, em không thể nào nói không cần thì là không cần."
Khương Thủy Lê: “… Cố Thanh Châu anh… khóc hả?”
...
[Tác giả có chuyện muốn nói: Thỉnh cầu của Châu Châu nha! Vở kịch nhỏ thỉnh cầu của Châu Châu:
Gần đây Tưởng Khanh thích học ở thư viện, bởi vì không khí trong thư viện khá ổn, có thể chuyên tâm học hành, liền bảo Cố Thanh Châu đi cùng mình.
Cố Thanh Châu: Tớ không cần tập trung cũng có thể thi đứng hạng nhất, loại trò chơi này cậu chủ đây không cần.
Tưởng Khanh nhìn cái bộ dạng đáng ghét của anh, cũng không có cách nào khác đành phải tự mình đi.
Cố Thanh Châu lúc này: ... Bây giờ tớ đi thư viện có còn kịp không? 】
……
Hai từ thôi: Nghiệt duyên!