Khương Thuỷ Lê bị đẩy ra, nhìn dáng vẻ mặt đầy tức giận của Cố Thanh Châu, trước giờ anh chưa từng có dáng vẻ tức giận như thế này, lời nói đều run rẩy.
Khương Thuỷ Lê cũng không nên làm cho anh tức giận nữa, dù sao chuyện này quả thực là cô sai.
Cô ngoan ngoãn xách hành lí rời đi, sau khi cô quay lưng rời đi, Cố Thanh Châu trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Anh tức giận đạp cửa.
Là Cố Thanh Châu đuổi cô đi, nhưng sau khi nguôi giận rồi, cảm thấy không đúng lắm.
Dù sao bây giờ cũng đã muộn vậy rồi, cô đi ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nếu chỗ này không bắt được xe thì phải làm sao? Nghĩ như vậy, anh mở cửa sổ ra, muốn nhìn xem cô ở bên ngoài có bắt được xe không.
Hai người ở bên nhau lâu rồi thì không thể nào không cãi nhau, lúc trước số lần cãi nhau của hai người họ cũng nhiều, luôn là vì những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Mỗi lần cãi nhau Khương Thuỷ Lê đều thích đến chỗ bạn thân cô, cũng không thể đi khách sạn, có lẽ là sợ khách sạn không an toàn, cho nên lần nào cũng đều là đến chỗ bạn thân để đợi anh tìm cô, nếu anh tức giận, thì ba ngày sẽ đón cô về, nếu không tức giận lắm thì ngay hôm đó đã mò đến rồi.
Lần đầu tiên cãi nhau, anh sắp lật tung cả thành phố này lên mà vẫn không tìm được cô, sau đó mới biết là đến chỗ bạn thân.
Sau này có kinh nghiệm hết rồi, biết là mỗi lần cãi nhau chỉ cần đi tìm bạn thân của Khương Thuỷ Lê là được.
Cố Thanh Châu mở cửa sổ ra xong thì nhìn một cái, vừa lúc xe taxi đến, cô lên xe taxi.
Cố Thanh Châu cũng yên tâm hơn, ngồi trên ghế sô pha suy sụp đến không ổn.
Bàn tay bị tê liệt rồi, lúc nãy đánh người cũng không thấy đau, bây giờ cũng không có cảm giác.
Đau tay?
Nào có thể sánh với đau lòng chứ.
Người con gái mình thích nhiều năm như vậy, ở bên nhau nhiều năm như vậy, nói không thích mình, người cô vẫn luôn thích là anh em của mình.
Nghĩ một lúc, Cố Thanh Châu không nhịn được nữa, block Tưởng Khanh.
Anh không có cách nào tưởng tượng nếu cứ để anh ấy ở lại trong vòng bạn bè, nhỡ sau này hai người họ thật sự có thể ở bên nhau, anh ấy khoe ân ái trên vòng bạn bè thì sao?
Chẳng lẽ mình còn phải nhấn like cho bọn họ sao? Xoá anh ấy đi rồi thì sau này nếu thật sự đăng lên vòng bạn bè thì cũng không phải xem cho đỡ bẩn mắt.
Nhưng, Cố Thanh Châu chửi mắng một câu, đm, nếu bọn họ thực sự ở bên nhau, thì anh đi nhảy lầu quách cho xong, để cho Khương Thuỷ Lê cảm thấy tội lỗi cả đời.
…
Lần trước sau khi Khương Thuỷ Lê nhìn thấy Tưởng Khanh có bạn gái thì vẫn luôn buồn chán, vốn còn tưởng anh ấy độc thân, có thể ở bên nhau, kết quả, cô vẫn là nên từ bỏ đi.
Chỉ cần nam thần hạnh phúc là được rồi.
Khương Thuỷ Lê đau ốm tới gần một tuần mới khoẻ lại, sau một tuần thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, tự nhủ bản thân hãy nhìn về phía trước.
Nhưng hôm nay, Cố Thanh Châu xuất viện xong đến tìm cô.
Khương Thuỷ Lê nhìn thấy Cố Thanh Châu thì cảm thấy hơi xui xẻo.
Cô luôn cảm thấy cô không có cách nào để ở bên Tưởng Khanh, là bởi vì Cố Thanh Châu là sao chổi.
Nhưng anh đột nhiên đến tìm Khương Thuỷ Lê ngược lại khiến cho người trong lớp bọn họ sôi sục, dù sao thì Cố Thanh Châu là một một anh đẹp trai lớp 12.
Khương Thuỷ Lê đi đến cuối hành lang cùng anh, ở đây không có ai, vừa định hỏi anh xem có chuyện gì, thì nghe thấy Cố Thanh Châu dứt khoát nói:
"Khương Thuỷ Lê, hai chúng ta thử đi."
Chỉ một câu nói như vậy, khiến Khương Thuỷ Lê sửng sốt.
Anh nói là hai người thử đi ý chắc không phải là hai người ở bên nhau đấy chứ?
Có ổn không đấy?
Đây mà là thử sao?
Đây là từ trần thì có…
Khương Thuỷ Lê bị doạ không nói được gì, nhưng dáng vẻ chết lặng này của cô rơi vào trong mắt người nào đó lại trở thành vui đến mức không nói lên lời, cho nên vô thức dùng tay búng trán cô, nói:
"Khương Thuỷ Lê, em vui đến mức ngốc luôn rồi à? Anh nói rồi, anh đồng ý lời tỏ tình của em, có thể thử ở bên em, nhưng anh chỉ là cho em cơ hội mà thôi, nếu sau này anh không vừa ý, hoặc là căn bản không có cảm giác, anh vẫn là không thể ở bên em, đến lúc đó hai chúng ta sẽ chia tay."
"Những ngày này anh suy nghĩ rồi, em hiến máu cho anh, anh rất cảm động, nhưng lại không biết nên báo đáp em như thế nào, anh biết em thích anh, muốn ở bên anh, cho nên anh có thể yêu đương với em, nhưng sau này thế nào thì phải xem tạo hoá của em rồi, nếu thật sự không có cảm giác thì hai chúng ta cũng không cần phải yêu đương tiếp nữa, hiểu ý anh không?"
Khương Thuỷ Lê đời này thật sự là chưa từng gặp người đàn ông nào tự tin chết tiệt như vậy như anh, sao lại chắc chắn người mình thích là anh chứ?
Khi vừa định gọi điện thoại gọi đến bệnh viện tâm thần đến cho anh, nhìn thấy Tưởng Khanh xuất hiện từ phía sau anh.
Bây giờ cô không có cơ hội và lí do để lại gần Tưởng Khanh, nhưng nếu ở bên Cố Thanh Châu, có phải là có thể rồi không?
Có phải là cô có thể ở khoảng cách gần với anh ấy, cũng không cần lo lắng mình không có thân phận nữa rồi?
Khoảnh khắc này Khương Thuỷ Lê đúng là có tâm tư riêng, ma sai quỷ khiến, sau khi tốt nghiệp thật sự phải mỗi người một hướng rồi, đến tư cách gặp anh ấy cũng không có, nhưng nếu ở bên Cố Thanh Châu thì không như vậy.
Hai người bọn họ là anh em tốt từ nhỏ đến giờ, làm gì cũng đều làm cùng nhau, nếu làm bạn gái của anh, thì có thể tham gia cuộc tụ họp của bọn họ, cũng có thể cùng nhau ăn cơm gì đó với bọn họ, càng có tư cách lại gần anh ấy hơn bây giờ.
Khương Thuỷ Lê nghĩ thông, cười nói với Cố Thanh Châu:
"Được thôi."
Cố Thanh Châu vốn còn tưởng cô phải suy nghĩ cân nhắc, không ngờ lại đồng ý nhanh như vậy, có lẽ muốn ở bên anh đến mức điên rồi, cho nên vừa nói đã lập tức đồng ý.
Cố Thanh Châu nói xong, hai người lưu phương thức liên lạc xong thì tách ra.
Hai người họ cũng không cảm giác được xảy ra thay đổi gì, cũng chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng lại, mình có bạn trai, bạn gái rồi.
Trước đây cả hai đều chưa từng yêu đương, càng không biết phải yêu đương như thế nào, cho nên sẽ không chủ động tìm đối phương.
Huống hồ anh còn học lớp 12, phải chuẩn bị nhiệm vụ cho kỳ thi đại học nặng nề.
Sau khi Khương Thủy Lê kết bạn với anh, thì bị anh kéo vào nhóm nhỏ của bọn họ.
Anh với vài anh em đều có nhóm riêng, một nhóm là chỉ có anh em bọn họ, còn nhóm còn lại là có người yêu thì thêm người yêu vào nhóm.
Anh có vài người anh em, có người thì ở cùng một trường học, có người thì ở nước ngoài, nhưng tình cảm vẫn luôn tốt.
Khương Thủy Lê được thêm vào trong nhóm thì vui đến mức cả đêm không ngủ, ở bên anh vẫn là có chỗ tốt, bởi vì lúc trước vẫn luôn không có cách nào để kết bạn WeChat với Tưởng Khanh.
Nhưng, bây giờ có thể quang minh kết bạn với anh ấy.
Nhưng sợ chỉ kết bạn với một mình anh ấy thì ảnh hưởng không tốt, cho nên kết bạn với tất cả người anh em và bạn gái.
Bởi vì cô là bạn gái của Cố Thanh Châu, mọi người cũng rất nhanh đã đồng ý kết bạn.
Khương Thủy Lê xem một lượt trong vòng bạn bè của Tưởng Khanh, lại đi sang vòng bạn bè của Giản Minh xem một lượt, hai người bọn họ rất là ân ái.
…
Một tuần sau Khương Thủy Lê bị Cố Thanh Châu hẹn đi xem phim, ăn cơm, dạo trung tâm thương mại, cô nghĩ rằng yêu đương cần làm vậy, cho nên đi, gặp nhau ở cổng trường, lúc rời khỏi cổng trường, Cố Thanh Châu tự nhiên nắm lấy tay cô.
Khương Thủy Lê lần đầu tiên được con trai nắm tay, cực kỳ căng thẳng, hai người cứ hẹn hò hợp quy củ như vậy.
Tuần thứ hai là như thế này, tuần thứ ba… cũng là như thế.
Nhưng vì hẹn hò lâu rồi, vẫn là có thay đổi, Khương Thủy Lê là học sinh mỹ thuật, cô thích vẽ, Cố Thanh Châu có lúc không đưa cô đi xem phim, thì là đưa cô đến quán cà phê, anh học hành, cô vẽ tranh.
Ở trường học không dám lỗ mãng, dù sao thì trường học cũng tóm yêu sớm, trong trường thì phải làm theo quy định không gặp mặt, dù sao cũng không cùng khối.
Cứ như vậy được một tháng, Khương Thủy Lê chỉ nắm tay Cố Thanh Châu, không hôn môi…
Đúng là rất có quy tắc, nhưng hôm nay đi về, Cố Thanh Châu đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, không nhịn được trực tiếp hỏi:
"Có thể, hôn một cái không?"
Khương Thủy Lê nghe vậy thì mặt hơi đỏ, cô cũng chưa từng hôn con trai, nhưng mà yêu đương không hôn thì nói không qua, cô liền nhón mũi chân lên, hôn vào khóe miệng của Cố Thanh Châu một cái.
Cái tên nhóc Cố Thanh Châu, này trực tiếp giữ lấy sau đầu của cô, há miệng ra như hút cô vào vậy, là hôn nồng nhiệt, doạ Khương Thuỷ Lê hết hồn.
Muốn đẩy anh ra, nhưng anh hôn quá nhập tâm, cuốn lấy đầu lưỡi của cô mà hôn, Khương Thuỷ Lê liền nhắn mắt lại, cùng khuấy với lưỡi của anh.
Không biết có phải là vì khi con trai hôn môi, đều thích sờ ngực của con gái hay không.
Lần đầu tiên hôn môi anh vậy mà lại vô thức duỗi tay đi vào từ một góc, sờ áo ngực của cô.
Khương Thủy Lê có chút hoảng hốt, tay của anh đi vào rồi, nhưng chỉ sờ áσ ɭóŧ của cô xong, không làm gì tiếp.
Có lẽ là do không dám, chỉ dám sờ vào viền, còn xoa bóp qua áσ ɭóŧ.
Rất lâu Khương Thuỷ Lê mới đẩy anh ra, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, khoé miệng còn có sợi bạc, tay của Cố Thanh Châu vẫn đang ở trong áo cô, cô đẩy tay của anh ra.
Cố Thanh Châu cảm thấy, ngực của cô to thật…
Thật sự là to, còn chưa phải là hoàn toàn dậy thì, nhưng lại tròn trịa, cực kì mềm, chỉ là chưa sờ đến bên trong.
Khương Thuỷ Lê có chút ngại ngùng nên về bên trong, cô muốn đi tắm, ban nãy Cố Thanh Châu cứ như có ma lực vậy, cô bị hôn đến ướt luôn, qυầи ɭóŧ ướt đẫm, không biết có phải là do bị tay của anh sờ cho ướt không.
Cô cảm thấy khó chịu kì lạ.
Cũng không biết có phải là lần này do hai người hôn nhau, cho nên quan hệ phía sau lại tiến thêm một bước, khi hai người họ ra ngoài hẹn hò, hôn rất tự nhiên, không hề gò bó như trước, chỉ dám được anh hôn lúc nắm tay đi về, được hôn ở dưới lầu kí túc xá.
Có lúc làm bài tập về nhà cũng đang hôn.
Chỉ là Cố Thanh Châu có chút bệnh, mỗi lần khi hôn đều thích sờ ngực của cô.
Nhưng đều là sờ qua lớp áσ ɭóŧ.
Nhưng hôm nay, Cố Thanh Châu không nhịn nổi nữa, trực tiếp nói với Khương Thuỷ Lê:
"Có thể cho anh hút đầu… vυ' của em một chút không?"
Khương Thuỷ Lê bị chạm phải một cái là đỏ mặt, anh là loại lưu manh gì vậy?
Sờ ngực của cô thì đã thôi đi, còn muốn hôn.
Khương Thuỷ Lê muốn từ chối, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh, nói một câu:
"Chỉ hút một bên."
Cố Thanh Châu gật đầu đồng ý.
Bây giờ Khương Thuỷ Lê đi về với anh, bởi vì yêu cầu như vậy, nên không về kí túc xá, trực tiếp đến phòng học của anh.
Cô ngồi trên vị trí, Cố Thanh Châu ngồi xổm xuống, vén áo của cô lên, đẩy áσ ɭóŧ của cô lên cao.
Vυ' nhảy ra, đầṳ ѵú của cô tiếp xúc với không khí, cứng lên, màu sắc cực kì hồng hào, tay Cố Thanh Châu, không nhịn được khum lại chạm vào đầṳ ѵú, cô lập tức đỏ mặt.
Đầṳ ѵú càng cứng hơn rồi.
Cố Thanh Châu sờ một cái, trực tiếp há miệng, ngậm lấy đầṳ ѵú bên phải của cô, đặt trong miệng.
Anh liền hút lấy, như là đứa trẻ bú sữa vậy, ngậm lấy đầṳ ѵú của cô mà mυ'ŧ, Khương Thuỷ Lê túm lấy áo bị vén lên, cứ như vậy nhìn anh mυ'ŧ rất mạnh, ăn rất ngon.
Cái tay còn lại của anh, sờ lên đầṳ ѵú bên trái của cô, lòng bàn tay ấn vào ngực của cô xoa bóp.
Khương Thuỷ Lê nhanh chóng lêи đỉиɦ chỉ vì anh mυ'ŧ đầṳ ѵú…
……
Làm chương này xong thấy ghét nữ chính quá.