Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân

Chương 4: Thưởng mai

Bởi vì lúc trước đã cùng trong nhà nói qua, sợ người nhà đợi lâu nên Cố Vô Ưu liền để một ít nha hoàn, bà tử ở lại, còn hộ vệ thì hộ tống xe ngựa về Quốc công phủ trước, báo lại cho người nhà khi nào gió tuyết ngừng nàng mới trở về.

Vậy nên những người khác liền cùng nàng một đường đi vào chùa ngồi nghỉ tạm.

Có lẽ là bởi vì hôm nay gió tuyết quá lớn nên ngôi chùa này ngày thường nghi ngút khói hương nay lại không thấy bóng dáng khách hành hương nào, chỉ có vài tăng nhân mặc áo tơi đang ở trước cửa cầm chổi quét tuyết, nhìn thấy một đoàn lớn của họ tiến vào đều có chút sửng sốt.

Bạch Lộ cầm dù tiến lên nói qua lý do đến.

Sau đó có một tăng nhân buông chổi trong tay đi đến trước mặt Cố Vô Ưu, chắp tay hành lễ: "Thí chủ, mời đi theo tiểu tăng."

Cố Vô Ưu gật đầu thời điểm đi vào nàng còn ngửa đầu nhìn thoáng qua biển hiệu mạ vàng ba chữ "Chùa Kim Đài" không biết nghĩ đến gì khóe miệng cong nhẹ.

Bạch Lộ thấy lạ nên khi đỡ nàng đi vào hỏi: "Tiểu thư trước kia chưa từng tới đây tại sao nhìn có vẻ......" Nàng nhớ lại ánh mắt và nụ cười của Cố Vô Ưu lúc trước, ngữ điệu hơi kỳ lạ rặn hai chữ: "Hoài niệm?"

"Đại khái ——"

Cố Vô Ưu cười cười: "Trong mơ đã đến đây."

Hồng Sương phụt cười ra tiếng, nàng cong mắt cười nói: "Tiểu thư hiện giờ càng ngày càng thích nói đùa."

Tuy Bạch Lộ không nói tiếng nào nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, nanf cũng cảm thấy tiểu thư từ lúc tỉnh lại khác trước rất nhiều, rộng lượng không hơn, cũng thông tuệ hơn...... Thay đổi như vậy tuy khiến nàng có chút kinh ngạc nhưng lại thoải mái hơn trước nhiều.

Tiểu thư trước kia tự bó buộc bản thân chỉ biết xoay quanh vị kia Triệu công tử kia, nháo đến thanh danh càng ngày càng xấu đi.

Hiện giờ nàng ấy chịu buông bỏ là chuyện không thể nào tốt hơn. Nàng nhìn thoáng qua tiểu thư, thấy nàng ấy hai mắt sáng ngời, không còn dáng vẻ phẫn uất ngày trước, viên đá treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

......

Tăng nhân dẫn đoàn người của Cố Vô Ưu tới thiện phòng, đưa trà nóng với điểm tâm xong liền lui xuống.

Hồng Sương thay Cố Vô Ưu hong khô áo lông chồn bị tuyết làm ướt, Bạch Lộ thì giúp nàng bố trí giường đệm hầu nàng nghỉ ngơi. Cố Vô Ưu xưa nay kiêu ngạo, ở bên ngoài cũng chưa bao giờ để mình bị ủy khuất, cho nên mỗi lần nàng ra ngoài đều mang theo không ít đồ đạc.

Trừ bỏ màn giường đệm chăn, đến cả trà cụ, đồ vật để rửa tay cũng phải dùng riêng đồ của mình.

Với việc này Cố Vô Ưu không có ý kiến gì.

Nàng từ nhỏ đã chẳng lo cơm áo, đời trước sống hơn ba mươi năm cũng chỉ có thời điểm sau khi hoà ly cùng Triệu Thừa Hữu mới có một thời gian sa sút tâm tình. Sau này khi gả cho Lý Khâm Viễn, đại tướng quân của nàng tuy rằng lúc nào cũng quản giáo nàng nhưng chưa bao giờ khắt khe với nàng.

Nhiều lắm lúc thấy nàng bày ra quá nhiều thứ mới bất đắc dĩ nói một câu: "Sao lại như khó tính như vậy?"

Sau đó tiếp tục dung túng nàng.

Nghĩ đến Lý Khâm Viễn, Cố Vô Ưu chống cằm nằm trên giường nhịn không được mà cười, nàng vô cùng chờ mong a, không biết đại tướng quân bây giờ trông như thế nào? Nàng nghiêng nửa đầu, nhìn tuyết trắng mênh mông ngoài song cửa sổ nghĩ.

Tính tình Đại tướng quân như vậy, cho dù còn trẻ chắc vẫn là người nghiêm túc, ổn trọng.

Ngoài cửa sổ tuyết lớn như vậy nhưng Cố Vô Ưu một chút cũng không cảm thấy lạnh, cặp mắt hạnh của nàng cong thành hình trăng non, bên trong lấp lánh rạng rỡ, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng hiện giờ của Lý Khâm Viễn, một thân thanh y ngồi ở trong thư phòng đang đọc những loại sách cao thâm phức tạp.

Nếu đọc tới những chỗ khó hiểu sẽ chau mày lại suy tư, đến khi nghĩ thông suốt mới giãn mày ra...... Nàng tựa hồ có thể tưởng tượng ra hình dáng Lý Khâm Viễn ngày trẻ đang đứng trước mặt mình.

Khóe miệng lại cong thêm một chút.

Đại tướng quân của nàng nhất định là người ổn trọng, lễ nghĩa chu toàn, là quân tử ôn nhuận đoan chính cho nên mới có nhiều người kính nể chàng như vậy!

Cố Vô Ưu càng nghĩ lại càng muốn sớm nhìn thấy Lý Khâm Viễn, nàng thích đại tướng quân, muốn sớm nhìn thấy chàng một chút, muốn ở trong ngực chàng làm nũng, muốn thân mật với chàng, ôm chàng một cái, nhìn ánh mắt bất đắc dĩ lại sủng nịch của chàng.

"Tiểu thư?" Bạch Lộ gọi vài tiếng mới nghe được Cố Vô Ưu đáp lại, nàng có chút bất đắc dĩ cho chà sát khăn tay: "Người suy nghĩ gì thế nô tỳ gọi người tới mấy lần."

"Không có gì."

Cố Vô Ưu lắc đầu không gì, bộ dạng vô cùng vui vẻ.

Bạch Lộ cũng không hỏi lại, chờ nha hoàn đổi ca, thay đổi y phục xong liền xoay người đi ngủ. Đại khái là lặn lội đường xa nửa tháng, một giấc này Cố Vô Ưu ngủ thật sự ngon, chờ đến khi nàng tỉnh lại bão tuyết bên ngoài đều ngừng.

Nàng kêu người tiến vào hầu hạ.

Bạch Lộ vừa thay nàng mặc quần áo vừa nói: "Trong nhà truyền tin tới, lão phu nhân sợ người chỉ có một mình liền bảo tam thiếu gia lại đây đón người, chắc tầm nửa canh giờ nữa là tới rồi."

Cố Vô Ưu gật đầu, nàng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ một màu trắng xoá không thấy rõ gì cũng không nghe được tiếng gió, liền hỏi: "Tuyết ngừng rơi rồi sao?"

"Vâng ạ, tiểu thư mới vừa ngủ chưa đến hai khắc đã ngừng." Bạch Lộ cười nói.

"Ta ra ngoài nhìn xem." Cố Vô Ưu nhiều năm không tới, vườn mai nơi bày rất đẹp, nàng rất muốn xem, nếu có thể nàng còn muốn hái chút hoa mai làm túi thơm, sau này có thể tặng cho đại tướng quân.

Nữ hồng của nàng so với trước kia thành thạo hơn nhiều, tuyệt đối sẽ không lại làm ra cái thứ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, chọc chàng chê cười.

"Nô tỳ bồi tiểu thư đi!" Hồng Sương xung phong đi cùng.

Bạch Lộ cũng không ngăn cản các nàng, chỉ là lúc khoác áo lông chồn cho Cố Vô Ưu, ôn nhu dặn dò: "Tuy rằng tuyết ngừng rồi nhưng hôm nay còn lạnh, người đừng như trước kia nghịch tuyết trên cây."

Nói xong lại như bà cụ non dặn dò Hồng Sương: "Muội nhớ chiếu cố tiểu thư cho tốt, đừng có kéo tiểu thư cùng muội nghịch ngợm."

Hồng Sương cười hì hì: "Bạch Lộ, tỷ quá dong dài đi xem về sau ai chịu cưới tỷ." Nói xong liền trực tiếp lôi kéo Cố Vô Ưu ra bên ngoài, cũng không màng Bạch Lộ ở phía sau nói "Chậm một chút kẻo ngã".

Trời sau khi tuyết ngừng rơi vẫn là sương mù che một mảnh, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là bộ dáng trắng xoá.

Cây trắng xoá, mái hiên cũng bị phủ trắng một màu, chỉ có Phật tháp cao chót vót ở xa mới lộ ra một chút kim quang.

"Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?" Hồng Sương hỏi nàng.

"Đi ——" Cố Vô Ưu nhìn về một hướng, cười nói: "Đi ngắm mai đi."

"Được rồi!"