Nhật Ký Giam Cầm

Chương 22: Phiên ngoại 2: Thằng nhóc thối

Đầu xuân, cha tôi bị bệnh.

Tôi nhận được điện thoại của mẹ liền vội vàng xin nghỉ phép, trên đường bắt taxi đến bệnh viện gọi điện thoại cho Dương Khả, nói nhanh một chút tình huống.

Khi tôi đến bệnh viện, mẹ đang ngồi cạnh cha tôi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chú ý nghỉ ngơi và hút ít thuốc lại.

Tôi cảm ơn bác sĩ, ngồi xuống cạnh mẹ tôi nhẹ nhàng nắm tay bà.

Tay bà hơi lạnh còn đôi mắt đỏ hoe.

Cha tôi nhanh chóng tỉnh dậy, ông nói ông không có vấn đề gì, sức khỏe tốt.

Tôi muốn cha mẹ cùng kiểm tra sức khỏe một lần, để mọi người yên tâm một chút.

Họ đồng ý.

Nhưng bệnh viện công tôi không yên tâm lắm, tôi muốn tìm một bệnh viện tư nhân tốt hơn, bệnh nhân không quá nhiều, có chữa bệnh cũng sẽ thuận tiện hơn.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho Dương Khả, anh lập tức giúp tôi sắp xếp.

Hai ngày sau, cha tôi xuất viện, tôi liền dẫn bọn họ đến bệnh viện tư nhân mà Dương Khả liên lạc.

Trong buổi sáng, họ đã thực hiện xong một cuộc kiểm tra toàn diện, ước tính rằng ngày mốt sẽ có báo cáo kết quả kiểm tra y tế đầy đủ.

Tôi đưa cha mẹ tôi về nhà rồi ở nhà ăn trưa luôn.

Mẹ tôi vào bếp nấu ăn, còn tôi và cha thì ngồi trò chuyện trong phòng khách.

"Kiểm tra sức khỏe có đắt không? Tôi thấy cái bệnh viện kia cũng không phải tầm thường." Ông uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

"Tiền cần tiêu thì vẫn phải tiêu, không đắt, cha yên tâm đi." Tôi cười cười, kỳ thật về phương diện giá cả tôi không rõ lắm, Dương Khả có cổ phần ở bệnh viện tư nhân kia, có thể lần kiểm tra sức khỏe lần này căn bản là không tốn tiền.

Tôi muốn đưa tiền, nhưng anh nói đó là để kiểm tra sức khỏe cho cha mẹ vợ, anh muốn chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Tôi nghĩ nó cũng khá hợp lý.

Cha tôi hừ một tiếng, có chút không được tự nhiên mở miệng nói: "Lại là thằng nhóc thối kia sắp xếp đúng không? Tư bản lắm tiền. Lúc nữa nó đến đón anh về à? "

"Vâng, anh ấy ở dưới lầu chờ ạ, không có mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối không dám làm ngài chướng mắt." Tôi đáp lời cha giống cách mà anh hay nói với tôi, cùng ở với anh lâu vậy rồi, tôi bỗng phát hiện anh càng ngày càng giống trẻ con.

"Vậy thì tốt" Ông gật đầu, đứng dậy nói muốn ra ban công hít thở không khí.

Tôi ngồi ở phòng khách đợi một lúc vẫn chưa thấy ông quay lại, đi ra ban công tìm ông, phát hiện ông đang nhìn về phía Dương Khả đang đi tới đi lui dưới lầu.

"Cha..."

"Cứ để nó đứng đó, thằng nhóc thối." Cha tôi hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại phòng.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Khả, bảo anh vào xe chờ tôi.

Anh nói bố vợ bị bệnh không thể tự mình chăm sóc, chỉ có thể nhờ cơn gió gửi tấm lòng đến ông.

Tôi thầm nghĩ, đây có phải là khổ nhục kế gì không?

————

Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị xong, gia đình ba người chúng tôi ngồi quanh bàn ăn.

Cha tôi cầm đũa lên rồi lại buông xuống, mím môi, bảo mẹ tôi đi lấy thêm một bộ bát đũa, rồi bảo tôi gọi Dương Khả lên.

Tôi mở to mắt vì nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Thấy tôi vẫn ngồi bất động, ông bĩu môi: "Tôi thấy nó đứng một mình bên ngoài, lỡ mà hàng xóm nhìn thấy còn tưởng rằng họ Phương chúng tôi ngược đãi người ta! Tôi không thừa nhận nó là... Cái gì của anh... Tôi là suy nghĩ đến mặt mũi Phương gia. "

"Con biết, con đều biết." Tôi nhịn cười, đứng dậy gọi Dương Khả lên.

Bữa ăn này rất yên tĩnh không ai nói gì.

Sau bữa ăn, Dương Khả nhận việc dọn dẹp bàn ăn và rửa chén, tôi vào bếp giúp anh.

"Hai cậu rửa chén xong thì đi nhanh đi! Tháng sau lại đến! Rửa có mấy cái bát thôi mà lề mề thế! "Giọng nói thiếu kiên nhẫn của cha tôi truyền đến từ phòng khách.

Tôi và Dương Khả nhìn nhau cười.

Thật tuyệt vời.

- ----

Tác giả: Chính thức viết xong rồi! Kỳ thật chương trước đã muốn kết thúc ha ha ha, nhưng mà tôi vẫn muốn quan hệ giữa Kiều Kiều và Dương Khả được cha mẹ tán thành (nguyện vọng tốt đẹp). Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc! Hy vọng sẽ tiếp thêm một chút ấm áp ❤ vào mùa đông này