Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

Chương 10

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói chuyện với người khác bằng giọng điệu hèn mọn như vậy.

Vòng tay ấm áp của người đàn ông khiến cho cô hơi khó thở, Thẩm Niên gần như suy sụp mà khóc.

Cô mất đi người thân... Cô không còn gì nữa...

Nhiều năm như vậy nhưng không có ai chân thành quan tâm đến cô như thế, ngoại trừ Đường Thừa Tuyên, nhưng cuối cùng cô lại tự tay phá hủy.

Thẩm Niên nhớ rõ lúc ấy Đường Thừa Tuyên che chở cho cô mọi nơi. Anh thấy Thẩm Niên không có người nhà, anh thật sự coi cô như người nhà, thậm chí nói chuyện với cô còn cố ý dùng giọng điệu dịu dàng.

Anh nói: “Trước kia em có nhà họ Thẩm, bây giờ em còn có tôi.”

Nhưng chỉ là anh không thích cô, anh đâu làm sai điều gì?

Thẩm Niên vươn tay ôm lấy anh, nghẹn ngào: “Anh ơi.”

Từ trước đến nay thủ đoạn của Đường Thừa Tuyên cứng rắn, anh vĩnh viễn không thắng nổi một câu “Anh ơi” của Thẩm Niên, khuôn mặt người đàn ông khẽ dịu đi: “Khóc đi, tôi ở đây.”

Nước mắt thấm vào áo sơ mi của anh, thiếu chút nữa bỏng cả l*иg ngực anh.

Cô giả bộ kiên cường mạnh mẽ như vậy, nhưng trong lòng vẫn là cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi. Đường Thừa Tuyên vừa đau lòng cho cô, vừa nhận ra mình đã không thể kiềm chế được nữa.

Thẩm Niên khóc đến ngất đi, Đường Thừa Tuyên cho rằng cô ngủ rồi, sờ lên trán của cô mới phát hiện hơi nóng.

Anh lo lắng mà tìm phòng rồi bế Thẩm Niên đi vào, may mắn bác sĩ nói chỉ là sốt nhẹ, ngất xỉu đi là bởi vì cảm xúc quá kích động.

Đường Trí muốn vào xem: “Chú hai, cô ấy làm sao vậy?”

Giọng nói của Đường Thừa Tuyên hơi khàn khàn: “Không có việc gì, chú sẽ chăm sóc cô ấy.”

Cậu ta nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh nhạt kia của chú hai, chỉ có thể đè những nghi hoặc trong lòng xuống.

Đường Thừa Tuyên ngồi ở bên cạnh trông Thẩm Niên, cô vừa mới uống thuốc hạ sốt nhưng đầu vẫn còn rất đau nên lăn qua lăn lại, trong lòng Đường Thừa Tuyên rất khó chịu, vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc của cô.

“Anh ơi...” Thẩm Niên lại mơ thấy buổi sáng ngày hôm đó, Đường Thừa Tuyên bình tĩnh sắp xếp cho cô ra nước ngoài, cô nức nở nắm lấy tay của Đường Thừa Tuyên: “Anh đừng không cần em...”

Đường Thừa Tuyên ngẩn ra một chút, đầu ngón tay khẽ run lên: “Anh không cần em khi nào?”

Cô gái co rúm lại, giọng rất đáng thương: “Em chỉ có anh, em không muốn ra nước ngoài.”

Cô thật sự rất khó chịu, giống như một con thú nhỏ yếu ớt. Đường Thừa Tuyên ôm cô vào trong ngực: “Sau này anh sẽ không bỏ rơi em.”

Thẩm Niên ngủ không sâu, thật sự là đầu cô quá đau.

“Nóng...” Cô dùng tay đẩy l*иg ngực rắn chắc ra.

Đường Thừa Tuyên hơi buông lỏng: “Uống nước không?”

Cô gật đầu theo bản năng.

Người đàn ông đỡ cô ngồi dậy, cầm bình giữ nhiệt ở bên cạnh rót chút nước ấm vào cốc cho cô uống, Thẩm Niên uống vài ngụm rồi lại muốn nằm xuống ngủ tiếp.

“Thẩm Niên, từ ngày anh nhận giúp đỡ em, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ bỏ rơi em.” Cho dù sau này Thẩm Niên đã làm chuyện như vậy với anh, anh cũng không nghĩ đến sẽ đuổi cô đi: “Em đã nộp đơn xin ra nước ngoài từ lâu, anh cho rằng em muốn...”

Hốc mắt cô đỏ lên: “Em không có ý định đi.”

Là bạn cùng phòng xúi giục Thẩm Niên xin đi, cô vốn không có ý định đi.

Buổi tối ngày hôm đó cô đã làm ra một chuyện sai lầm, nên có chút chột dạ, nghe thấy Đường Thừa Tuyên sắp xếp như vậy nên cô đành phải ra nước ngoài.

Đường Thừa Tuyên nghĩ đến mình chiếm hữu cô rồi lại đẩy cô ra xa, Thẩm Niên đã đau lòng biết bao nhiêu: “Trở về nhà họ Đường đi, sau này cho dù em làm cái gì, anh cũng sẽ không trách em.”

“Được.”

Đường Thừa Tuyên không nghĩ rằng cô sẽ đồng ý, hai người bọn họ vừa nhìn thấy mặt nhau đã giương cung bạt kiếm, thậm chí anh còn nghĩ tới uy hϊếp cô, nói: “Ông nội em đi rồi, vị trí của Thẩm Tuế tất nhiên sẽ không thể ngồi vững, cô ta còn trẻ, sao có thể địch nổi một đám cáo già kia. Huống chi bây giờ tập đoàn họ Thẩm đang gặp phải khủng hoảng, em chỉ có thể nhờ đến tôi.”

Với tính cách của Thẩm Niên nhất định cô sẽ đồng ý, bởi vì cô vẫn luôn cho rằng mình mắc nợ Thẩm Tuế.

Nhưng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.

Thật ra Thẩm Niên cũng không tỉnh táo lắm, cô nhìn Đường Thừa Tuyên mấy lần, quần áo của người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn sạch sẽ nay lại có rất nhiều nếp nhăn, trên cằm lún phún vài sợi râu.

Không lôi thôi, ngược lại lại khiến người ta cảm thấy gợi cảm hơn.

Thẩm Niên sáp lại gần hôn lên khóe môi của anh một cái, có chút lạnh lẽo.

Cô còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Đường Trí nhìn thấy Thẩm Niên ở trên xe của Đường Thừa Tuyên, cậu ta không nhịn được quay sang hỏi Thẩm Tuế ở bên cạnh: “Cái đó, chú hai của tôi với Thẩm Niên là giả sao?”

Cậu ta đoán có lẽ chú hai là vì để ông nội Thẩm an tâm ra đi, cho nên mới nói như vậy, dù sao thì người như chú hai hoàn toàn làm được chuyện đó.

Nhưng bây giờ cậu ta không chắc chắn lắm.

Trong lúc vô ý, cậu ta nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Đường Thừa Tuyên, không giống như mỗi lần ở trên thương trường chí tại tất đắc(*) như thế, cậu ta có chút sợ hãi, cũng có một chút tức giận.

(*) Chí tại tất đắc: Khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm, ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay. ( Nguồn: Clover Dane’s Home)

Đường Thừa Tuyên giống như một con mãnh thú ẩn trốn ở nơi tối tăm gần đó nhìn trộm con mồi, giống như có người khác lại gần đoạt thức ăn thì anh sẽ nhào lên cắn đứt mạch máu của người đó.

Đường Trí chưa bao giờ thấy người đặt lợi ích lên trước như Đường Thừa Tuyên lại lộ ra vẻ mặt như vậy với người khác. Từ trước đến nay anh vẫn luôn cao cao tại thượng, xa cách không với kịp.

Thẩm Tuế không biết nên an ủi đứa nhỏ này như thế nào, cô ta có thể nhận ra Đường Trí thích Thẩm Niên: “Có thể là giả đó. Cậu cố lên, không kiên trì thì sao thành công được?”

Đường Trí: “...”

Đường Trí buồn bực cả đêm, ngày hôm sau không nhịn được gọi điện thoại cho Đường Thừa Tuyên: “Chú hai, hôn ước của cháu với Thẩm Niên có còn tính không?”

Đường Thừa Tuyên lật xem hợp đồng, hỏi, “Tại sao lại hỏi chú?”

“Cháu... Cháu muốn biết có phải chú và Thẩm Niên ở bên nhau hay không.”

Đường Thừa Tuyên không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi lại cậu ta: “Cháu có từng thân mật với Thẩm Niên không?”

Hai bên tai của Đường Trí đỏ lên: “Không có.”

Thậm chí còn chưa nắm tay nhau.

Sắc mặt của Đường Thừa Tuyên hơi dịu xuống, anh nhàn nhạt nói: “Vậy cháu dựa vào cái gì mà muốn tranh với chú?”

Người ở đầu dây điện thoại bên kia sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại thì chú hai đã cúp điện thoại.

...

Đường Thừa Tuyên nghĩ đến lúc ông nội Thẩm gần đi đã nói với anh, ông nội Thẩm nói nếu anh không thích Thẩm Niên, vậy hãy giao Thẩm Niên cho Đường Trí.

Đường Thừa Tuyên cắn chặt răng, khẽ nhăn lại rồi lại giãn ra: “Cháu đã từng ngủ với Thẩm Niên.”

Lúc ấy ông nội Thẩm tức giận đến mức suýt chút nữa lao xuống giường đánh anh.

Anh cảm thấy mình đã trở nên không giống Đường Thừa Tuyên, anh không thể chịu đựng được việc Thẩm Niên thuộc về bất cứ một người nào.

Đường Thừa Tuyên trở lại biệt thự Chiết Nguyệt, anh đứng ở trước cửa, không dám đi vào, sợ sau khi Thẩm Niên tỉnh dậy sẽ rời khỏi nơi này.

Dì Tôn nhìn thấy anh, gọi một câu: “Ông chủ?”

Anh thở ra một hơi, vừa mới đi vào phòng khách thì thấy Thẩm Niên đang mặc áo sơ mi của anh ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thấy anh khóe môi hơi cong lên: “Anh về rồi à?”

Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, ánh mắt đừng ở trên đôi chân trắng nõn của cô: “Chuyện ngày hôm qua, em còn nhớ rõ không?”

“Ngày hôm qua? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Niên giả vờ không nhớ, từ trước đến nay cô chưa từng mất mặt như vậy, lần này lại ôm anh khóc lóc.

Đương nhiên nếu cô nhớ rõ lần đó uống rượu say, thì sẽ không nghĩ vậy.

“Không có chuyện gì.” Đường Thừa Tuyên nghiêng người, lạnh nhạt dần.

Thẩm Niên cắn một quả anh đào: “Anh lại đây.”

Anh khó hiểu nhưng vẫn đi về phía trước. Thẩm Niên nắm lấy cà vạt của anh, đè anh ở trên ghế sô pha, ngồi trên đùi anh, cho anh một miếng đào.

Đường Thừa Tuyên muốn hôn cô nhưng Thẩm Niên lại đứng dậy, cô muốn hỏi gì đó, cuối cùng mắt lại mờ mịt: “Có ngọt không?”

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, híp mắt lại.

——————–

Lúc chuẩn bị tang lễ xong, họ mới công bố tin Thẩm Chí Sinh qua đời, điều mọi người quan tâm không phải là chuyện ông cụ mất mà chính là vị trí thừa kế của nhà họ Thẩm.

Thẩm Niên bận lo tang lễ, nhìn qua thì cô không hề đau khổ, thậm chí còn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Chuyện Hạ Phong thu mua Duyệt Hòa cơ bản là ván đã đóng thuyền, tin tức này đương nhiên cũng không thể giấu diếm được, nhân viên công ty đều vụиɠ ŧяộʍ thảo luận.

“Chúng ta thật sự bị Hạ Phong mua lại sao? Không biết Hạ Phong có cần những nhân viên bọn mình không?”

“Khó mà nói được, dù sao Hạ Phong thu mua Duyệt Hòa chỉ là để bớt đi một đối thủ cạnh tranh mà thôi.”

“Tôi có một người bạn mà công ty cũng bị Hạ Phong thu mua, nhân viên Hạ Phong rất có tính bài ngoại, khẳng định sẽ coi thường chúng ta.”

Trong lòng mọi người đều rất bất an, Lạc Giai Giai đến gần nói: “Các cô biết không? Thẩm yêu tinh và chủ tịch Hạ Phong có gian tình đó. Tôi nghe nói ngày hôm đó lúc chủ tịch và Đường tổng bàn chuyện công việc thì Thẩm Niên cũng ở đó, còn công khai nói đã từng ngủ với Đường Thừa Tuyên.”

“Không phải chứ, Đường tổng cũng không cưỡng lại được Thẩm yêu tinh?”

Ngôn Chi Thành đào hoa lăng nhăng như vậy, Thẩm Niên có thể thu phục cũng không kỳ lạ lắm. Nhưng Đường Thừa Tuyên có tiếng không gần phụ nữ, nghe nói có người phụ nữ cởi hết quần áo đứng ở trước mặt anh, anh cũng không có phản ứng.

“Duyệt Hòa của chúng ta bị thu mua, không phải là tại Thẩm Niên thổi gió bên tai Đường tổng đó chứ?”

“Có thể là muốn thăng chức.” Lạc Giai Giai nói một cách dứt khoát: “Tôi nghĩ đây không phải lần đầu tiên Thẩm Niên làm như vậy.”

Mọi người đều suy đoán như vậy, quả thực là cực kỳ bất mãn với Thẩm Niên.

Người bên cạnh trợn tròn mắt: “Đã có Ngôn tổng, giờ Đường tổng cũng muốn quyến rũ...”

“Có thật không?”

Đột nhiên có một giọng nữ mềm mại xen vào, đám người đang khua môi múa mép gật đầu theo bản năng: “Đương nhiên là thật rồi!”

“Thẩm...” Bỗng nhiên yên tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Bọn họ không nghĩ tới Thẩm Niên vừa mới đi ra ngoài lại quay về lấy đồ.

Thẩm Niên cởi một cúc áo sơ mi màu trắng trên cùng, sau đó lại nhìn về phía Hiểu Ninh bên cạnh: “Có gương không?”

Hiểu Ninh sửng sốt một chút, sau đó run rẩy nói: “Có.”

Cô nhận lấy gương quan sát mình, môi đỏ răng trắng không nói, ngay cả khuôn mặt cũng rất hoàn hảo: “Khó trách các cô gọi tôi là Thẩm yêu tinh, thật là xinh đẹp.”

Thẩm Niên đứng tại chỗ đó, rõ ràng ăn mặc đơn giản nhất, áo sơ mi trắng và quần Tây, che kín mít nhưng lại khiến người ta muốn bí mật nhìn trộm cảnh bên trong.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô rất đẹp, đẹp nhất chính là đôi mắt đó, giống như phảng phất mang theo móc câu, khiến người ta cảm thấy bị mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi cô cười lên, nốt ruồi dưới mắt cũng run lên.

Thẩm Niên không quan tâm, nháy mắt, hàng lông mi dài dày khẽ chớp, mấy người xung quanh cũng không dám nói lời nào, chỉ phát ra tiếng nuốt nước miếng.

“Sao các cô biết nhiều vậy?” Cô cảm thán một tiếng: “Quả thật là tôi đã bò lên giường Đường Thừa Tuyên.”

Cô giơ bộ móng tay mới làm, ung dung đến mức giống như không phải đang nói câu chuyện của chính mình: “Dù sao để thăng chức thì đâu có gì tôi không dám làm?”

Lạc Giai Giai và một đám người nhìn thấy Ngôn Chi Thành và Đường Thừa Tuyên đứng ở phía sau Thẩm Niên thì sợ hãi nhưng bọn họ lại không dám ngắt lời Thẩm Niên.

“Tôi còn nói với Đường Thừa Tuyên, chờ đến lúc thu mua Duyệt Hòa thì chuyện thứ nhất làm chính là chỉnh đốn các cô, có sợ không?” Thẩm Niên tiếp tục nói: “Thật ra tôi chưa ngủ với Ngôn Chi Thành nhưng cũng có thể cân nhắc một chút.”

Trong lòng cô khinh thường, thật sự cho rằng loại lời nói bịa đặt này có thể tạo thành tổn thương gì đến cô hay sao? Nếu đơn giản như vậy, thì cô đã không sống nổi đến bây giờ

Thẩm Niên tiện tay ném gương ở trên bàn, lười nhác hỏi: “Các cô còn muốn tôi ngủ với ai? Tôi đều có thể thử.”

Mọi người: “...”

Mấy cô gái đó thật sự không biết saoThẩm Niên lại thản nhiên được như vậy.

Ngôn Chi Thành biết Thẩm Niên cái gì cũng dám nói, nếu không cũng sẽ không nói Đường Thừa Tuyên ở trên giường là đầu gỗ, vốn dĩ anh ta muốn để Đường Thừa Tuyên nhìn thấy không khí làm việc trong công ty của bọn họ nhưng bây giờ vậy mà ầm ĩ làm ra chuyện mất mặt như vậy.

Ngôn Chi Thành nghiêng đầu nhìn Đường Thừa Tuyên, quả nhiên mặt đối phương lạnh như băng.

Chắc anh rất bất mãn với Thẩm Niên. Mặc dù Ngôn Chi Thành quen biết Đường Thừa Tuyên chưa lâu, nhưng anh ta biết anh không thích kiểu người lòe loẹt như Thẩm Niên.

Không riêng gì Ngôn Chi Thành nghĩ như vậy, các nhân viên khác nhìn thấy vẻ mặt của Đường Thừa Tuyên cũng cảm thấy anh chán ghét Thẩm Niên. Ở trong mắt bọn họ, Thẩm Niên không khác gì trà xanh chuyên đi dụ dỗ người khác, có chút quan hệ với tư bản thì kiêu ngạo nhưng đắc tội kim chủ chỉ sợ cũng không ăn được trái cây ngon.

Nói đi, nói tiếp đi.

Thẩm Niên không phát hiện ra, cô chọc tức người đến nghiện rồi: “Nói đi, hôm nay nói không nói thì các cô đừng có mà rời đi.”

Miễn cho ngày sau lại nói sau lưng cô.

Thẩm Niên thấy những người này không mở miệng, định nói cái gì thì lưng bỗng chạm vào một l*иg ngực cứng rắn.

Đường Thừa Tuyên nói chỉ hai người nghe được: “Ngoại trừ anh, em còn muốn ngủ với ai?”