Đường Uyển bị mấy câu nói đó của Lý Mục làm giật mình.
"Hầu gia, ngươi, ngươi nói cái gì?" Nàng cảm thấy mình nghe lầm, lại cảm thấy...
Không giống như Lý Mục sẽ nói ra.
"Lúc trước ngươi cùng nhi tử Lý gia có hôn ước, mà ta mới là nhi tử Lý gia. Hôn ước cùng Nhị hoàng tử Phượng Chương vốn cũng không liên quan." Thấy Đường Uyển hiển nhiên không nghĩ tới chính mình nói sự việc ấy, Lý Mục rủ xuống ánh mắt, hồi lâu sau mới nhìn Đường Uyển nghiêm túc nói: " Nhị tiểu thư, nếu ngươi còn nguyện ý vụ hôn nhân này, ta sẽ đi cầu Thái hậu nương nương làm chủ."
Bộ dáng hắn rất trịnh trọng, Đường Uyển không nghĩ tới Lý Mục dĩ nhiên nguyện ý thu thập chuyện náo loạn đến mức này mà Phượng Chương lưu lại.
Nàng có chút cảm động, lại không biết làm sao, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu thấp giọng nói: "Có lẽ ta vẫn muốn gả cho Thanh Bình Quận vương."
Nàng đối với hôn nhân thực sợ hãi.
Gả cho Thanh Bình Quận vương, vì hắn thủ tiết, như ở kiếp trước cả một đời đều an ổn như vậy là đủ rồi.
Nàng không muốn thay đổi, cũng không muốn nghênh đón những thử thách mới.
Về phần Quảng Lăng hầu, cần gì phải lội vũng nước đυ.c này, cuốn vào bên trong gút mắc với Phượng Chương chứ?
Điều này mà nói cũng không công bằng với Lý Mục.
Có lẽ là vì trách nhiệm, cũng có lẽ là vì nhìn Đường Uyển đáng thương, đến cùng Lý Mục là người gánh vác hơn nhiều so với Phượng Chương, bởi vậy nguyện ý chịu trách nhiệm với lời hứa hẹn, thế nhưng Đường Uyển cũng không nguyện ý muốn hắn tiếp tục dây dưa cùng Phượng Chương, ngay cả hôn sự cũng đều dính vào cùng một chỗ.
Hôn sự của nàng cùng Lý gia, lúc trước Lý Mục cũng không biết, cần gì phải cố chấp gánh chịu sau khi Phượng Chương buông tay chứ?
Kỳ thật hắn nên có cuộc hôn nhân tốt, có một thê tử hắn thích làm bạn hắn, mà không phải vẻn vẹn vì trách nhiệm liền gánh vác cả đời với một nữ tử lạ lẫm với hắn.
Nếu vậy Lý Mục quá đáng thương.
Thậm chí Đường Uyển nghĩ, trước lúc tân quân đăng cơ Lý Mục bị nhốt tại lãnh cung tối tăm không ánh mặt trời, chẳng lẽ bây giờ vất vả trở thành huân quý, có thể dễ dàng tự tại, lại còn phải lại cưới người như mình, tiếp tục sinh hoạt khó khăn ẩn nhẫn sao?
Cử án tề mi*, đối với phu thê đây có lẽ là tình cảm rất tốt đẹp, thế nhưng Đường Uyển lại cảm thấy Lý Mục nên có được không chỉ là cử án tề mi, tương kính như tân, hắn nên có một cô nương tốt chân tình thích hắn, hắn cũng thật tâm thích nàng, sẽ khiến hắn mỉm cười, mỗi một ngày đều giống như sống trong nắng rực rỡ.
Tìm hiểu thêm về câu chuyện cử án tề mi: https://vietnamese.cri.cn/20210111/ddb398d6-b4d7-480a-7263-6840f3c65cab-i.html
Nghĩ tới đây, Đường Uyển liền hít vào một hơi thật dài đồng thời trịnh trọng nhẹ nói với Lý Mục: "Mặc dù ta kết thân với nhi tử Lý gia, nhưng khi đó ta hứa gả không phải với Hầu gia ngươi vị nhi tử Lý gia này. Nếu Phượng Chương đã từ hôn, vậy ta cùng Lý gia duyên phận liền cắt đứt." Xem ra nàng nghiêm túc, Lý Mục không khỏi nhìn nàng thật sâu nói: "Ngươi thật sự nguyện ý gả cho Thanh Bình Quận vương sao?"
"Vâng!" Đời trước nàng đã làm thê tử Thanh Bình Quận vương, vậy đời này, nàng cũng không muốn gả cho người khác.
Mặc dù nhìn nàng mềm yếu, thế nhưng thời điểm nhắc đến gả cho Thanh Bình Quận vương phá lệ kiên định.
Lý Mục không nói gì nữa.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Uyển mang theo mấy phần tiếc nuối, lại giống như mang theo vài phần thương cảm.
Thiếu niên yên tĩnh lại tuấn tú chuyên chú nhìn Đường Uyển hồi lâu, lúc này mới nói với nàng: "Nếu hôn nhân ngươi cùng nhi tử Lý gia đã đoạn tuyệt, vậy ngươi kết bái làm huynh muội với ta đi."
Thanh âm của hắn ôn hòa, tựa hồ cũng không khuyên Đường Uyển không nên làm quả phụ không có tiền đồ cả một đời.
Dễ dàng từ bỏ như vậy, khiến trong lòng Đường Uyển nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng suy đoán, Lý Mục hẳn cũng không có tình cảm gì với nàng, sở dĩ nhắc đến hôn sự chằng qua muốn giúp nàng không phải làm quả phụ, sau đó phụ trách nàng thôi. Nếu không phải tâm nguyện Lý Mục là muốn cưới nàng, trong lòng Đường Uyển càng trở nên dễ dàng, nghe nói như thế không khỏi ngây người một chút.
"Huynh muội?"
"Mẫu thân nói phụ mẫu ngươi đều mất, nhị phòng Đường gia chỉ còn lại một mình ngươi, bởi vậy người Đường gia mới có thể tùy ý làm nhục ngươi, phớt lờ ngươi, không đem ngươi để ở trong lòng." Thấy Đường Uyển không nói gì, ánh mắt ảm đạm, Lý Mục cũng không muốn lại khiến lòng nàng tổn thương.
Hắn nhìn nàng, khó khăn gạt ra một nụ cười hiền hòa nhàn nhạt, trong nháy mắt đó, cái nhìn u ám lạnh nhạt trên người thiếu niên ảm đạm đều biến mất không thấy gì nữa, ngược lại nhiều hơn mấy phần ôn nhu. Mặt mày hắn giãn ra mà nhìn Đường Uyển, ôn hòa nói với nàng: "Ngươi cùng Lý gia không có duyên phận quan hệ thông gia, ta nghĩ, ngươi cùng Đường gia kỳ thật cũng không có duyên phận thân tình. Nếu Đường gia để ý ngươi, sẽ không dung túng Đường Huyên cùng Phượng Chương. Đã như vậy, ngày sau ngươi xuất giá, làm sao Đường gia làm chỗ dựa cho ngươi, vì ngươi ở nhà chồng mà làm chủ? Mẫu thân của ta rất nhớ thương ngươi, trước hôm nay ta tiến cung, nàng ở trên giường bệnh còn nói với ta, nói sau khi ta xuất cung nên đi gặp mặt ngươi một lần. Nếu ngươi nguyện ý gả cho ta, vậy chúng ta liền thành thân. Nếu hôn sự của ngươi có tâm ý khác, mẫu thân nguyện ý làm mẹ của ngươi, ngươi nhận mẫu thân làm mẹ nuôi, từ đây Quảng Lăng Hầu phủ chính là nhà mẹ đẻ của ngươi."
Đường Uyển kinh ngạc nhìn Lý Mục.
Hắn còn đang ôn hoà nói với nàng: "Nếu ngày sau ở Thanh Bình Quận vương phủ bị ủy khuất, ngươi nhớ kỹ phải về Quảng Lăng Hầu phủ. Lý gia nguyện ý làm người nhà cùng chỗ dựa cho ngươi."
Lời này khiến hốc mắt Đường Uyển đỏ lên.
"Thái phu nhân thật sự nói như vậy sao?" Nàng không nghĩ Lý phu nhân tính tình luôn lãnh đạm cứng rắn còn nhớ tới mình.
Nàng cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy, thế nhưng cũng cảm thấy rất cao hứng.
"Ta nguyện ý." Nàng vội vàng nói với Lý Mục: "Ta nguyện ý bái Thái phu nhân làm mẹ nuôi." Nàng không phải vì cái gọi là chỗ dựa, mà vì Lý phu nhân hao tốn tâm tư cho nàng đến vậy.
Nàng thế mới biết, thì ra bị Phượng Chương vứt bỏ cũng không có nghĩa đã mất đi hết thảy, ngược lại, còn có rất nhiều người tốt đang quan tâm nàng để ý nàng. Nàng che mắt chịu đựng nước mắt trong suốt ở hốc mắt không muốn tràn mi, thấp giọng nói: "Chỉ là ta cảm thấy áy náy. Trước đó ta đều không nghĩ qua... Nguyên lai ta bỏ qua nhiều yêu thương như vậy."
Nàng một mực để ý những người không đáng mà sinh bệnh. Lại không để ý đến thì ra còn có thật nhiều người quan tâm mình.
Điều này khiến trong lòng Đường Uyển rất hối hận.
"Nếu ngươi nguyện ý, vậy ta trở về nói cho mẫu thân. Nếu thân thể nàng tốt một chút, liền tới Đường gia bàn chuyện này."
Làm sao Đường gia không dám cự tuyệt.
Trường Bình Hầu phủ mặc dù là huân quý, cũng là dòng dõi Hầu tước, thế nhưng thế hệ này Trường Bình hầu chỉ biết tình cảm nam nữ, căn bản trong triều cũng không có năng lực gì, không thích công danh lợi lộc. Bởi vậy Đường gia tại kinh thành cũng không được tính là hào môn nhất đẳng.
Bằng không thì, Trường Bình Hầu phu nhân làm sao lại biết rõ Đường Huyên đáng xấu hổ cướp đoạt muội phu như thế, còn không từ thủ đoạn cũng muốn cướp vào tay.
Bởi vì Trường Bình Hầu phu nhân gấp đến đỏ mắt.
Nếu Trường Bình Hầu phủ không có một tử đệ hoặc nữ nhi xuất sắc, Trường Bình Hầu phủ chỉ sợ từ từ liền không chịu đựng nổi.
Nếu không, phàm là hào môn thế gia vọng tộc có chút thể diện, dù đỏ mắt vụ hôn nhân này với Nhị hoàng tử, cũng tuyệt đối không có mặt mũi làm ra loại chuyện buồn nôn gà nhà đá nhau như vậy, liên lụy danh dự gia tộc.
Trường Bình Hầu phủ một phủ đệ đã bắt đầu suy bại, chỉ có thể dựa vào Nhị hoàng tử tại kinh thành mới có thể đắc ý mấy phần, sao dám đắc tội Quảng Lăng Hầu phủ như mặt trời ban trưa, vừa mới trở thành sủng thần tân quân.
Chỉ sợ Lý thái phu nhân tìm tới cửa, dù trong lòng Trường Bình hầu phu nhân muốn nôn chết cũng phải trưng ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón, đem Đường Uyển ăn mặc đáng yêu khéo léo đưa đến Quảng Lăng Hầu phủ kết nghĩa Lý gia.
Huống chi Thái hậu đã gọi Thanh Vụ cung nữ tâm phúc bên người đi theo Đường Uyển, Thanh Vụ mặc dù cười tủm tỉm, nhưng xưa nay không phải ngồi không, sau lưng lại còn là người của Thái hậu, Trường Bình Hầu phu nhân bây giờ nào dám khoa tay múa chân với Đường Uyển.
Bởi vậy thấy Đường Uyển đáp ứng, Lý Mục liền tươi cười.
Hắn khó được cười một tiếng, về sau thấy Đường Uyển rơi lệ, ngón tay có chút giật giật, lại vẫn không đưa tay, chỉ là chậm rãi lui về phía sau một bước nhìn nàng nói: " Thanh Bình Quận vương là người rất tốt, ngày sau ngươi sinh hoạt cẩn thận." Hắn nói lời này xong, lúc này mới đem ánh mắt ảm đạm thu liễm, không còn nhìn Đường Uyển chỉ cách xa mình một bước.
Chỉ là thời điểm quay người rời đi, hắn nhịn không được quay đầu trông thấy Đường Uyển cười cười với hắn cảm kích, nghĩ đến nàng dứt khoát cự tuyệt, lại nhịn không được nghĩ... Nàng đã từng đối với vị hôn phu kia thật tốt, kỳ thật cũng không phải bắt nguồn từ yêu Phượng Chương, mà bởi vì đối phương là nhi tử Lý, là phu quân Lý gia.
Nếu như năm đó hắn không bị trộm long tráo phượng, người được Đường Uyển chân tình đối đãi, thậm chí nhịn ăn nhịn mặc muốn cung cấp cho hắn đọc sách thi khoa cử kia, vốn nên là hắn mới đúng.
Lúc chân tướng Hoàng tử thật giả bị bại lộ, khi hắn bị La phi xác nhận mình chẳng qua chỉ là Hoàng tử giả, các nữ tử đã từng chờ mong leo lên hắn, muốn gả cho hắn đều dứt khoát rời đi, khi hắn không có gì cả rời khỏi cung trở lại Lý gia rách nát suy sụp lại cũng không có người hỏi thăm, khi hắn từ trên trời rơi xuống nếm hết lòng người nóng lạnh, hắn mới hiểu được, một nữ tử không so đo thân phận của hắn, chỉ để ý hắn thôi đáng quý cỡ nào.
Hắn bỏ qua cô nương trong lúc hắn nghèo hèn bình thường cũng nguyện ý cùng răng long đầu bạc.
May mắn là, Phượng Chương có mắt không tròng cũng bỏ qua.
Nàng có thể gả cho nam nhân tốt hơn so với hắn cùng Phượng Chương.
Trong lòng Lý Mục thở dài một cái, nhưng không quay đầu, trực tiếp trở về trong cung Thái hậu.
Đường Uyển nhìn bóng lưng Lý Mục lúc di chuyển so với người bên ngoài đều chậm hơn một chút, cảm thấy bóng lưng của hắn có chút cô đơn. Chẳng qua còn chưa nhìn được thêm một lúc, đột nhiên nàng nghe được bên trong truyền đến một tiếng hừ băng lãnh lạnh lùng.
Thanh âm này không lớn, Đường Uyển sững sờ vội vàng nhìn về phía phương hướng của âm thanh ấy, đã thấy một thanh niên tuấn mỹ khoác một kiện áo mỏng, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc dùng bả vai suy yếu chống đỡ một cây gậy, một đôi mắt phượng nheo lại, nhìn về phía Đường Uyển.
Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, nhìn Đường Uyển nói với Lý Mục bao lâu, Đường Uyển lại không để ý điều này, ngược lại, nàng lộ ra mấy phần kinh hỉ, vội vàng tiến lên đi tới bên người thanh niên này, nhìn hắn suy yếu dựa vào cây, ánh mắt sắc bén nhìn mình, vội vàng hỏi: "Đại nhân, sao ngươi lại ở trong cung Thái hậu nương nương?"
Nàng không nghĩ vậy mà nhìn thấy vị đại nhân chính trực trước đó gặp chuyện bất bình này trong cung Thái hậu.
Thấy nàng hỏi như vậy, thanh niên dừng một chút, mắt phượng khinh bỉ nhìn vẻ mặt Đường Uyển ngây thơ đơn thuần.
Lại còn khinh thường hắn chỉ là "Đại nhân".
Nàng ngốc đến vậy, còn dám hướng đến người trong cung, sợ là bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.
Hắn không để tâm sao được!
Thật sự là khiến người đã chết cũng không dám nhắm mắt.