Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước

Chương 1: Đường Uyển biết mình sắp phải chết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Uyển biết mình sắp phải chết.

Mặc dù mỗi người đều che giấu đủ kiểu.

Thái y bảo nàng tĩnh dưỡng, Thái hậu bảo nàng an tâm, con của nàng nói với nàng, thật ra chỉ là nửa đời này nàng quá vất vả mệt nhọc, bởi vậy bây giờ lớn tuổi tinh thần không tốt.

Thế nhưng Đường Uyển lại nghĩ, nửa đời này của nàng trôi qua an ổn, đã trải qua sự tình gì vất vả đâu?

Chỉ là tất cả mọi người giấu diếm nàng, bởi vậy Đường Uyển nghĩ, có lẽ nàng nên hồ đồ.

Nàng giả bộ không nhìn thấy trên mặt thái y khó xử, trên mặt Thái hậu cùng Hoàng hậu thương cảm, cũng giả bộ không nhìn thấy con trai của nàng vì nàng chảy nước mắt, nàng vẫn như cũ mang trên mặt nụ cười mềm mại an tĩnh, giả bộ như không cảm giác được thân thể suy yếu, chính mình dần dần trải qua cuộc sống yên tĩnh.

Sáng sớm dậy đưa tiễn con trai đi đọc sách tập võ trong cung, buổi trưa là thời gian đi bên ngoài sưởi nắng, chờ con trai trở về.

Năm tháng an tĩnh như vậy, làm cho nàng không nhịn được nghĩ đến nửa đời trước của mình.

Nếu như nói cuộc sống tuổi già của nàng là an ổn dễ dàng, thì nửa đời trước khi nàng chưa xuất giá luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, gò bó sợ hãi, còn bị người phụ lòng, thống khổ và nhục nhã.

Đường Uyển tựa vào bên trên nhuyễn tháp*, co lại thành một đoàn trong sân phơi nắng không thèm để ý dáng vẻ, có lẽ thời điểm này nàng sẽ phải chết, bởi vậy mới nghĩ tới những chuyện không thoải mái nửa đời trước.

*nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giảnTrong trí nhớ những tổn thương dường như đều đã mơ hồ, thế nhưng nàng tựa hồ còn có thể nghĩ đến một năm giữa hè ấy.

Chính là giữa hè nóng bức, nàng bị ánh mắt săm soi chê cười của mọi người hướng tới, tâm lạnh như băng.

Vị hôn phu cùng nàng đính hôn suốt năm năm đi tới Đường gia, chính miệng từ hôn, sau đó dùng mặt mũi tràn đầy năn nỉ nhìn nàng vô cùng lúng túng, nàng cảm thấy chuyện này long trời lở đất, nhưng hắn chỉ cầu nàng tha hắn một lần, thành toàn cho hắn cùng đường tỷ nàng có tình ý cuối cùng có thể thành người nhà.

Ánh mắt cùng vẻ mặt bất chấp năn nỉ của thiếu niên tuấn tú giống như còn ở trước mắt.

Nghĩ đến sự tình lúc đó, Đường Uyển không nhịn được ôm lấy chăn mỏng trên người, nhớ khi đó mình sợ hãi cùng bất lực biết bao. Tất cả mọi người đứng về phía đường tỷ nàng, dường như nàng không từ hôn, tác thành cho bọn họ thì nàng chính là đại nghịch bất đạo, tội chết vạn lần.

Thậm chí khi nàng sợ hãi khóc, không ai cảm thấy nàng bị từ hôn là đáng thương, cũng như tâm huyết nàng vì hắn nỗ lực năm năm không đáng giá nhắc tới. Bọn họ lúc nàng chảy nước mắt, lúc tổ mẫu cùng bá mẫu bức bách hướng tới, nàng vừa gian nan gật đầu đáp ứng từ hôn, liền xoay người đi nịnh nọt đường tỷ xấu hổ hiện lên e sợ của nàng, chúc phúc đường tỷ nàng cuối cùng có thể gả vào Hoàng gia.

Vị hôn phu của nàng, thiếu niên đã từng cùng nàng đính hôn là Nhị hoàng tử đương triều.

Năm năm trước của hắn, lúc cùng Đường Uyển đính hôn chẳng qua là một thứ tử nhà quan lại nghèo túng, không có phụ thân, chỉ có mẹ cả mang theo hắn khó khăn sinh hoạt, bởi vậy Đường gia chướng mắt hắn, thời điểm hắn cầm tín vật lúc trước hai nhà đã từng ước định nhân duyên đi tới Đường gia, Đường gia đem con nhóc đáng thương Đường Uyển xuất thân không cùng chi, cha mẹ đẻ mất sớm, không người làm chủ ném cho hắn, giải quyết phiền toái này.

Đường Uyển nghĩ đến thiếu niên đọc sách nghèo túng, không khỏi hi vọng thổn thức, khi đó cho dù trong nhà hắn không có tiền, không quyền không thế, còn có mẹ cả nghiêm khắc, thế nhưng đối với Đường Uyển không có gì trong tay, chưa từng chiếm được yêu thương của Đường gia mà nói, thì cũng giống như là cây cỏ cứu mạng.

Nàng không thèm để ý hắn nghèo khổ, cũng không thèm để ý hắn là người đọc sách mới là một tú tài chưa có công danh, thầm nghĩ, coi như hắn không có gì cả, thế nhưng chỉ cần hắn đối tốt với nàng, nàng liền nguyện ý cùng hắn sống hòa hợp.

Vì tạo điều kiện cho hắn đọc sách, khi đó nàng liều mạng biết bao a, trốn tránh vụиɠ ŧяộʍ bọn tỷ muội làm châm tuyến*, nhờ nha hoàn của mình lén cầm bán đổi tiền. Bạc mỗi tháng của nàng cũng đều để dành được, lén lút gọi nha hoàn mang đi ra ngoài phục vụ hắn đọc sách.

*châm tuyến: Việc khâu vá, thêu thùa

Hắn cũng từng cảm động đưa thư cho nàng, cảm tạ những chuyện kia nàng đối tốt với hắn, sau đó thề mãi mãi cũng sẽ không phụ lòng nàng.

Nàng tin tưởng hắn.

Sau đó trong triều đình ồn ào ra sự tình thật giả Hoàng tử, phi tử hậu cung của tân quân vừa mới kế vị khóc lóc kể lể chuyện xưa, đối với tân quân thẳng thắn thành khẩn năm đó thời điểm tân quân nghèo túng, nàng treo đầu dê bán thịt chó, vụиɠ ŧяộʍ đem huyết mạch Hoàng đế ra khỏi cung, mà đứa bé nuôi trong cung kia chẳng qua là vật thay thế Hoàng tử được trung thần ôm đến, về sau hết thảy chân tướng đều rõ ràng, vị hôn phu của nàng lắc mình biến hóa, thành một trong hai Hoàng tử duy nhất dưới gối tân quân, nhất thời danh tiếng vô lượng.

Khi đó Đường Uyển thật sự cao hứng cho hắn, cảm thấy hắn khổ tận cam lai, tất cả mọi thứ thuộc về hắn đã được trả lại.

Thế nhưng chuyện thứ nhất vị hôn phu trở thành Nhị hoàng tử xoay người làm chính là tìm nàng từ hôn.

Ở trước nơi đông người, hắn thỉnh cầu nàng từ hôn.

Lúc này, mọi chuyện hắn đều đã quên.

Quên đi lời hứa lúc nghèo hèn, cũng quên đi cái hắn gọi là cảm động, hắn lại nói cho nàng, trong lòng hắn đã sớm ngưỡng mộ đường tỷ nàng, chỉ là khi đó tự ti thân phận, biết hắn không xứng với đường tỷ nàng thân là đích nữ hầu môn, bởi vậy lùi lại mà cầu việc khác.

Lùi lại mà cầu việc khác.

Đường Uyển phơi nắng ấm áp, cảm thấy thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng, nghĩ tới bộ dáng liều lĩnh của Nhị hoàng tử lúc đó, lại cảm thấy mình muốn bật cười.

Bản thân hắn ở thời điểm nghèo hèn cảm thấy mình không xứng với đường tỷ nàng, ngược lại cảm thấy có thể xứng với nàng.

Nghĩ tới đây, Đường Uyển không khỏi nhẹ nhàng cười than một tiếng. Những thống khổ nửa đời trước cùng với gian nan sợ hãi, đối với tương lai bất lực, còn có đến bước đường cùng, bây giờ ngẫm lại đều giống như là sự tình phát sinh ở kiếp trước.

"Mẫu phi." Ngay tại thời điểm nàng nhắm mắt lại phơi nắng, bên người truyền đến tiếng gọi cẩn thận. Nàng hé mở mắt, liền thấy thiếu niên một mặt khẩn trương ngồi bên cạnh giường êm của mình.

Hắn nhìn chằm chằm Đường Uyển, giống như mang theo sợ hãi, sợ hãi trong giấc mộng nàng sẽ ngưng thở.

Thời điểm Đường Uyển yếu đuối mở mắt nhìn hắn từ ái, hắn lúc này mới lộ ra dáng vẻ yên tâm, khuôn mặt tràn đầy nhu hòa cùng với tư thế oai hùng, bưng bát cho Đường Uyển nhẹ nói, "Mẫu phi, nên uống thuốc. Thái y nói ngài gần đây luôn luôn mất ngủ, bởi vậy cần phải uống một ít thuốc an thần."

Thanh âm hắn ôn nhu, cử chỉ cũng cẩn thận, Đường Uyển nghe xong cũng ngoan ngoãn gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

Trên cổ tay của nàng, một chuỗi Phật châu Phỉ Thúy xanh biếc, hết sức nhẵn nhụi, đu đưa ở dưới mặt trời tỏa ra ánh sáng trong suốt.

*vòng phỉ thúy:"Làm sao ngày hôm nay lại về sớm như vậy?"

Ánh mắt của thiếu niên rơi vào chuỗi Phật châu trên tay nàng hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng cười nói: "Đại công chúa hôm nay hoà ly, Nam An Hầu vội vã đi cầu hôn, bởi vậy để ta trở về sớm."

Hắn đem chén thuốc đút từng ngụm cho Đường Uyển uống, Đường Uyển nghe lời này không khỏi cong mắt cười nói: "Lát nữa gọi người chuẩn bị một phần hạ lễ cho Đại công chúa đi, chúc mừng nàng cuối cùng cũng hòa ly."

Trên đời này còn chưa từng nghe nói hòa ly là một sự kiện vui mừng, thiếu niên anh tuấn trên mặt không nhịn được lộ ra một chút ý cười, thấy Đường Uyển đem chén thuốc uống hết ngay cả giữa mày đều không nhăn, liền nhẹ nói, "Mẫu thân hôm nay tâm tình thật tốt."

"Đúng vậy a. Nghĩ đến một số việc lúc trước". Đường Uyển tự mình nghĩ đến chuyện năm đó, không nhịn được hăng hái nói với nhi tử: "Cũng không biết làm sao bây giờ ta luôn nghĩ đến nhung chuyện xưa, cũng nghĩ đến dáng vẻ năm đó ta gả vào Vương phủ."

Mặt mày nàng hướng tới mang theo vài phần nhu hòa, co lại một chút ở trên nhuyễn tháp, thoạt nhìn có một chút ngây thơ sung sướиɠ.

Nhưng mà đáy mắt thiếu niên lại sinh ra mấy phần bi thống.

Hắn quay đầu cố gắng đem nước mắt nhịn xuống, lúc này mới quay đầu lại cười nói, "Nhi tử lại luôn nghĩ đến thời điểm năm đó mẫu phi nắm tay nhi tử về Vương phủ." Nụ cười của hắn mang theo vài phần hoài niệm, ánh mắt nhìn về phía Đường Uyển tràn đầy cảm kích cùng quấn quýt, rõ ràng nhìn hắn so với Đường Uyển trầm ổn nghiêm túc hơn nhiều, làm cho Đường Uyển nhìn càng giống như tiểu cô nương ngây thơ, thế nhưng hắn đối với Đường Uyển luôn luôn tràn đầy lưu luyến cùng kính trọng.

Đường Uyển nhìn thiếu niên chưa thoát khỏi ngây thơ trước mắt, đưa tay lên sờ gương mặt của hắn.

"Ta cũng nhớ kỹ." Nàng nhu hòa nói.

Nàng thật ra là người vô năng, nhất quyết chỉ có thể phụ thuộc vào người bên cạnh để sinh sống.

Đứa nhỏ này ở bên cạnh nàng, kỳ thật cũng không được sống yên vui sung sướиɠ, ngược lại vẫn luôn quan tâm chiếu cố nàng.

Lúc nhi tử còn nhỏ, Đường Uyển dựa vào Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương sống qua ngày.

Nhi tử trưởng thành, cuộc sống nàng liền bắt đầu dựa vào hắn.

Chính hắn mang gánh nặng là nàng trên lưng, nhưng chưa bao giờ than vãn điều gì, từ từ trở thành ông cụ non.

"Mẫu phi..." Thiếu niên giật giật khóe miệng, lại cúi đầu nói: " Nam An Hầu nói... Quảng Lăng hầu lại từ chối một mối hôn sự. Quảng Lăng Hầu đại nhân hắn đối với người... Hắn đã chờ mẫu phi nhiều năm như vậy..."

"Nam An Hầu nói cái gì?" Thanh âm của con trai yếu ớt, Đường Uyển nghe không rõ, liền tò mò hỏi.

"Không có gì." Thiếu niên cười lắc đầu nhẹ giọng nói.

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến ồn ào náo động, Đường Uyển khẽ nhíu mày, đã thấy thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy, đáy mắt lộ ra mấy phần tức giận.

"Bên ngoài chính là ai?" Đường Uyển gặp hắn tức giận, liền tò mò hỏi.

"Không phải người quan trọng." Thế nhưng bên ngoài truyền tới thanh âm một nam nhân năn nỉ còn có kêu gào.

"Uyển Uyển! Uyển Uyển!"

Xưng hô thế này làm cho ánh mắt Đường Uyển không khỏi sinh ra mấy phần hoảng hốt.

Xưng hô thế này lúc cuối đời của nàng còn chưa có ai từng gọi.

Gọi danh tự nàng như vậy, nửa đời trước không hề vui vẻ của nàng chỉ có một người mà thôi.

"Bên ngoài chính là Nhị hoàng tử?" Đường Uyển gặp con trai đã tức giận đến toàn thân phát run, nhưng chính mình lại không tức giận.

"Hắn dám quấy nhiễu mẫu phi tĩnh dưỡng!"

"Đuổi hắn đi thôi." Nghe từng tiếng mang theo kêu gọi thút thít, Đường Uyển nửa phần đều không xúc động, nàng chẳng qua là cảm thấy có chút lạnh...

Ánh nắng ấm áp như vậy, nàng chậm rãi nắm thật chặt tấm chăn mỏng trên thân, cảm thấy mình có chút buồn ngủ, hàm hồ nói nói: "Ngươi không cần để ý hắn. Đối với hắn... Ta chỉ thấy năm ấy may mắn không gả cho hắn."

Nàng cười vươn tay đối với nhi tử, trông thấy thiếu niên anh tuấn trầm mặt ngồi ở bên cạnh nàng, liền lộ ra nụ cười muốn hắn cao hứng chút, "Không cần để ý hắn, hắn thì tính là cái gì? May mắn năm đó hắn từ hôn ta, một năm kia ta may mắn gả cho phụ vương ngươi." Coi như chỉ là nàng gả với linh vị của Thanh Bình Quận vương, coi như nàng vào cửa liền làm quả phụ, thế nhưng nàng lại nghĩ, những năm cuối đời nàng gả cho Thanh Bình Quận vương, dường như luôn luôn cười.

Thế nhưng nửa đời trước có Nhị hoàng tử, nàng lại luôn thương tâm.

Cao thấp thấy rõ.

Nàng lười gặp một người dưng có ý đồ thương tổn tới mình, chẳng qua là cảm thấy mình buồn ngủ, lại cảm giác tay của nhi tử trong lòng bàn tay mình đặc biệt ấm áp.

Nàng rủ mắt xuống, lại nhịn không được cong mắt nở nụ cười, nhi tử có cảm giác trong lòng, tuổi nhỏ anh tuấn trên mặt tràn đầy nước mắt, chậm rãi quỳ gối bên cạnh mình, nàng nghẹn ngào thấp giọng nói, "ta gả cho phụ vương ngươi, chưa hề hối hận, vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc."

Đúng vậy a.

Ngay thời điểm mình chán nản hốt hoảng nhất gả cho linh vị của hắn, nửa đời nhận ân huệ của hắn phù hộ, vẫn luôn rất cảm kích hắn.

Hắn cứu giúp nàng.

Nàng khó khăn chuyển động Phật châu trong tay.

"Nửa đời của ta vì phụ vương ngươi mà tin Phật, chỉ cầu nếu có đời sau, phù hộ phụ vương của ngươi bình an trôi chảy, cả đời khỏe mạnh." Tay cầm Phật châu chậm rãi rủ xuống bên trên nhuyễn tháp, Đường Uyển thật sự cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng lại không nhịn được thì thào căn dặn thiếu niên, "Ngươi phải sống tốt hiếu thuận Thái hậu nương nương, đi trong quân Nam An Hầu rèn luyện thật tốt, chớ đánh mất uy danh phụ vương ngươi."

Cả đời này của nàng, từng đáng thương, từng hèn mọn, cũng từng phong quang, từng hiển hách.

Thế nhưng thời điểm cuối cùng, tất cả ký ức cả đời nàng đều đã trôi đi, chỉ còn lại một chút tiếc nuối và không cam lòng.

Thần phật phù hộ, nếu như có kiếp sau, có thể để hắn sống lâu trăm tuổi, bình an vui vẻ cả đời thì tốt.

Chuỗi châu rơi xuống đất, vang nhỏ một tiếng, phân tán bốn phía.

Lời của Editor:

❀┊ Chương đầu gần 3k chữ làm tui thấy sốc quá chừng, còn cả chặng đường dài nữa (╥_╥) Mong mn sẽ ủng hộ nhà mình ♡

❀┊ Nhiều chỗ có xưng hô cổ đại mình sẽ để nguyên, tại dịch sát nghĩa tiếng Việt câu văn sẽ ko được hay, chỗ nào khó hiểu mn để lại cmt cho mình hoặc mình sẽ chú thích nghĩa ở dưới nha