Trong đám người, một thanh niên chậm rãi đi ra, tự tin thong dong.
Hắn chính là Triệu Tuyên, thiên tài nhà nghèo mới nổi ở khu thứ tám, đã trải qua mười một lần linh khí tôi thể.
Đối với Triệu Tuyên này, rất nhiều người cũng không biết, bởi vì thời gian hắn quật khởi rất ngắn, một thiên tài vừa mới ngoi đầu lên gần đây.
Ban đầu Triệu Tuyên chỉ là một người rất bình thường, nhưng không biết vì sao tu vi lại tiến bộ vượt bậc, thậm chí trải qua mười một lần linh khí tôi thể.
Lần này liền nổi danh, đưa tới sự chú ý tự khắp nơi, mới có danh ngạch đề cử khảo hạch lần này.
“Ta muốn khiêu chiến nàng!”
Triệu Tuyên vừa lên tới, chỉ vào một trong ba nữ tử trên đài, Thanh Trĩ.
Dáng người nàng nhỏ xinh, nhìn qua có vẻ rất dễ khi dễ.
Lời này vừa ra, lập tức đưa tới vô số tiếng ồn ào.
“Vô sỉ.”
“Một đại nam nhân, thế mà khiêu chiến một nữ hài?”
“Quá mất mặt.”
“Chính là, cùng Mộc Phàm phế...”
Có người đang nói, lại không dám nói tiếp.
Vốn dĩ muốn nói Mộc Phàm phế vật, nhưng tưởng tượng đến biểu hiện cường đại vừa rồi của đối phương, một đám tức khắc yên lặng.
Bọn họ đã không dám lại nói bậy về Mộc Phàm, thậm chí có một chút kính sợ.
Kẻ yếu, tùy ý nói gì cũng được, nhưng đối với cường giả, tự nhiên không dám nói lung tung.
Huống chi Mộc Phàm vừa mới biểu hiện ra sức chiến đấu cường đại, có thể nói là chấn động mọi người, còn ai dám nói hắn là phế vật, tìm chết sao?
Nhưng đối tượng Triệu Tuyên lựa chọn khảo hạch rất ngoài ý muốn, là nữ tử trông nhỏ xinh nhất trên đài.
Tuổi của nàng cũng cỡ một vài học sinh trung học dưới đài, nhưng thật sự là nhân viên khảo hạch Thanh Bắc cao giáo lần này.
“Đám hỗn đản này, thế mà không ai lựa chọn chúng ta?”
Ba Lang có chút bất mãn, căm tức nhìn Triệu Tuyên.
Mộc Phàm vừa rồi không nói, hiện tại lại ra tới một cái Triệu Tuyên, hơn nữa trực tiếp khiêu chiến nữ giám khảo, làm cho bọn họ không còn mặt mũi a.
Nhưng Tra Lý Tư nói có thể khiêu chiến bất kỳ ai trong bọn họ bao gồm bốn nữ tử kia.
“Vậy bắt đầu đi.”
Tra Lý Tư nhìn Thanh Trĩ, gật gật đầu đồng ý thỉnh cầu khiêu chiến của đối phương.
Vừa dứt lời, liền thấy Triệu Tuyên xoay người nhảy lên lôi đài, nhẹ nhàng rơi xuống đất, toàn bộ động tác sạch sẽ nhanh nhẹn, vô cùng soái.
Mà Thanh Trĩ không rên một tiếng đi ra, đứng ở trên lôi đài.
Tra Lý Tư gật gật đầu với mấy người khác, bắt đầu thành lập một cái kết giới nguyên lực.
“Các ngươi cũng bắt đầu đi.”
Tra Lý Tư nói với Ba Lang cùng mấy người khác.
Tại chỗ này thiết lập mấy cái kết giới, bên trong mỗi kết giới có một vị giám khảo.
“Tất cả người tham dự khảo hạch năm nay, theo thứ tự đi lên khảo hạch, thời gian có hạn, nếu qua thời gian coi như bỏ quyền.”
Tra Lý Tư vừa nói xong, phía dưới ồ lên.
Các nam sinh sơ tam ngồi không yên, ánh mắt sôi nổi đảo qua, từng người lựa chọn nhân viên khảo hạch, bắt đầu tuần tự đi lên.
“Tiểu tử ngươi, thật xằng bậy.”
Lúc này, Mộc Phàm về tới lớp, lập tức nghênh đón tiếng chửi của Lâm Cảnh Phong.
Mộc Phàm xấu hổ gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào, không có biện pháp nha, vì tiền thôi, hắn thật sự quá nghèo.
“Nhưng tiểu tử ngươi làm không tệ.” Lâm Cảnh Phong chuyển trọng, niềm nở khen hắn.
Hắn vỗ vỗ vai Mộc Phàm cười nói: “Tiểu tử tốt lắm, thế mà có thực lực cường đại như vậy, hơn nữa chiêu cuối cùng ngươi thi triển chắc là Bát cực quyền Cứu cực đi?”
“Ngươi thành thật nói cho ta, có phải đã tu luyện Bát cực quyền tới lĩnh vực Cứu cực rồi hay không?” Lâm Cảnh Phong ngạc nhiên hỏi Mộc Phàm.
Các đồng học chung quanh tràn ngập kinh sợ nhìn hắn, cảm thấy khó tin, giống như mới lần đầu tiên quen biết Mộc Phàm.
Rất nhiều đồng học đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Mộc Phàm, không ai dám nói chuyện.
“Lão sư nói rất đúng, Tôi thể quyền, Bát cực quyền ta đều tu luyện đến Cứu cực.” Mộc Phàm dứt khoát thừa nhận.
Dù sao đều bị nhìn thấy rồi, có gì để giấu giếm nữa, trực tiếp thừa nhận tốt hơn.
“Không thể tưởng tượng.” Lâm Cảnh Phong kinh ngạc cảm thán nhìn Mộc Phàm.
Khi thật sự nghe hắn thừa nhận vẫn cảm thấy chấn động, lĩnh vực Cứu cực.
Hắn cũng chưa từng tu luyện võ kỹ quyền pháp đến Cứu cực, quả thực không dám nghĩ, cảnh giới chỉ tồn tại trên lý luận thế mà thật sự tồn tại.
Cái này làm cho nội tâm Lâm Cảnh Phong dâng trào lửa nóng, chính mình có nên tìm tòi ảo diệu của lĩnh vực Cứu cực hay không?
Không chỉ là hắn, không ít đồng học trong ban đều dùng đôi hai mắt nóng rực, trong đó có Tiêu Văn, nhìn Mộc Phàm một cách chăm chú.
“Huyền bí của lĩnh vực Cứu cực là lực lượng nối thẳng tông sư sao?”
Tiêu Văn lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng ngời, như đã ra một quyết định nào đó.
Nhưng hắn cũng không để ý những chuyện này, hiện tại trong lòng đều nghĩ đến chuyện khi nào mới có thể bắt được mớ tiền thưởng kia.
Một trăm vạn nha.
Tuy rằng không tính là quá nhiều nhưng ít ra có thể giúp hắn phát triển không ít.
Trong lòng đã bắt đầu suy xét tác dụng của một trăm vạn này, còn chuyện những người khác khảo hạch, hắn không có chú ý.
“Tra Lý Tư, lại gặp mặt!”
Đang lúc nghĩ ngợi thì có một giọng nói làm hắn bừng tỉnh.
Giương mắt nhìn lên mới phát hiện quan chủ khảo Tra Lý Tư đã đi tới trước mặt từ bao giờ, đang chào hỏi Lâm Cảnh Phong.
“Cảnh Phong, lần này ngươi nên trở về." Tra Lý Tư cười nói.
Lâm Cảnh Phong mỉm cười, nhìn Mộc Phàm gật gật đầu: “Đúng vậy, cần phải trở về, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, không cần lưu lại nơi này.”
“Rất tốt, ta và ngươi lại có thể kề vai chiến đấu.” Tra Lý Tư có vẻ rất vui mừng.
Hiển nhiên hai người biết nhau, làm Mộc Phàm cùng các đồng học khác kinh ngạc không thôi, ngay cả vị hiệu trưởng mới kia cũng âm thầm kinh hãi.
Trách không được Lâm Cảnh Phong có thể không coi ai ra gì như vậy, cả hiệu trưởng như hắn đều không đặt vào trong mắt, thì ra là có một tầng quan hệ này.
Hắn vốn chính là một đạo sư thuộc Thanh Bắc cao giáo, không biết vì sao tự nguyện xuống nhị trung dạy học, không thể nào hiểu nổi.
“Mộc Phàm, ngươi rất không tồi.” Tra Lý Tư chuyển dời ánh mắt dừng ở trên người Mộc Phàm.
Hắn tán thưởng nói: “Biểu hiện của ngươi khiến toàn trường choáng ngợp, ta có thể chắc chắn với ngươi, khảo hạch lần này ngươi thông qua.”
“Hứa hẹn với ngươi ta cũng sẽ thực hiện, đưa số thẻ cho ta, một trăm vạn, cá nhân ta khen thưởng cho ngươi.”
Tra Lý Tư cười nói, biểu hiện rất hào phóng, thật ra trong lòng đau muốn chết, đây chính là tiền thưởng một năm của hắn a.
Hắn thầm mắng chính mình miệng tiện, thế mà mở miệng hứa hẹn, đây là hậu quả khi nói lung tung.
“Đa tạ quan chủ khảo.” Mộc Phàm vui mừng.
Tiền tới tay, một trăm vạn.
Đưa số thẻ cho Tra Lý Tư, hắn trực tiếp chuyển một trăm vạn qua.
Leng keng!
“Thẻ vàng ngân hàng tu chân nhận...100 vạn.”
Tiếng tin nhắn di động truyền đến, Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng tới tay.
“Được, khảo hạch tiếp theo còn có ba ngày, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, có thể không tham gia khảo hạch tiếp theo.”
Tra Lý Tư nói xong liền muốn xoay người rời đi.
Mộc Phàm suy nghĩ, chủ động hỏi: “Quan chủ khảo, ta muốn tham gia khảo hạch kế tiếp.”
Lời vừa nói ra, Tra Lý Tư thiếu chút nữa loạng choạng.
Hắn đen mặt hỏi: “Tiểu tử, nói cho ngươi biết, khảo hạch kế tiếp không có bất kỳ một phân tiền thưởng nào, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi, làm Mộc Phàm xấu hổ, hình như mình trở thành một gia hoả thích tiền như mạng trong mắt người ta.
Mộc Phàm lắc đầu thở dài nói: “Đúng vậy, lão sư ngươi không hiểu, ta nghèo đến sợ hãi a.”
“....” Lâm Cảnh Phong hết chỗ nói rồi.
Hắn âm thầm trợn mắt, trong lòng thấp giọng mắng, ngươi nghèo? Ngươi là người thừa kế Mộc gia, tuy rằng bị tước đoạt thân phận người thừa kế, nhưng ngươi không cần mỗi ngày đều nói chính mình nghèo khổ đi.
“Lâm lão sư, trận chiến vừa rồi ta bị chút vết thương, ta đi về nghỉ ngơi trước.”
“Cúi chào lão sư!”
Mộc Phàm nói xong chạy nhanh như chớp, không có chờ lâu, bởi vì hiện trường vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, một đám nam sinh đều hận không thể nhai nuốt hắn.
Không có biện pháp a, đả thương nữ thần Nặc Á của các nam sinh, Mộc Phàm khiến cho vô số nam sinh xúc động phẫn nộ, không chạy nhanh còn chờ mấy nam sinh đang phẫn nộ này bùng nổ sao.