Dịch: LapTran
------
Ngoài biệt thự, một chiếc xe nhanh chóng bay đi.
Trên đường, trong xe hai gã đội viên chung quy không nhịn được.
Có một người mở miệng hỏi: “Đội trưởng, vì sao đưa cho hắn một danh ngạch quý giá của cao giáo Thanh Bắc?”
“Đúng vậy, mỗi năm đại đội chúng ta chỉ đạt được một cái danh ngạch đề cử, cứ cho ra ngoài như vậy có phải lãng phí hay không?”
Một người khác cũng nói.
Trong xe, Võ Cương im lặng không nói, nhìn phong cảnh ngoài xe, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hồi lâu hắn mới nhẹ giọng nói: “Danh ngạch đề cử vốn dĩ chính là chuẩn bị cho một ít nhân tài đặc thù, tiểu tử Mộc Phàm này không giống bình thường.”
“Ta nhìn người luôn luôn rất chuẩn, sẽ không sai, đưa danh ngạch này cho hắn, nói không chừng tương lai có thể mang cho chúng ta niềm vui lớn hơn nữa đây.”
Hai gã đội viên vừa nghe cười khổ không thôi.
Một người nói thầm: “Hắn có cái gì không giống bình thường, còn không phải là một tiểu tử ẩn giấu thực lực của mình, hiện tại còn bị trường học khai trừ.”
“Đúng rồi, căn bản chính là lãng phí.”
Hai gã đội viên không hiểu vì sao Võ Cương cho Mộc Phàm một danh ngạch đề cử.
Phải biết rằng, trong nhóm cao đẳng tu chân ở khu thứ tám, cao giáo Thanh Bắc xưa nay xếp hạng đệ nhất, chiếm vị trí đầu bảng trên trăm năm, muốn tiến vào rất khó, khảo hạch là một yếu tố, còn có một yếu tố khác.
Đó chính là cần phải có thiên phú cực cao mới được, nếu không thì ngươi chỉ có thể tiến vào cao trung bình thường.
Là cao đẳng tu chân đứng đầu bảng, cao giáo Thanh Bắc cũng có tiếng tăm ở mấy khu khác.
“Không cần phải nói, rửa mắt mong chờ là được.”
Thật ra Võ Cương tràn đầy tự tin, không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mộc Phàm liền cảm giác toàn thân tiểu tử này tràn ngập tự tin.
Đúng là sự tự tin này khiến Võ Cương không tiếc lấy ra một danh ngạch cao giáo Thanh Bắc cho hắn, nếu thật sự thông qua khảo hạch tiến vào Thanh Bắc.
Đối với Võ Cương hắn mà nói là một chuyện tốt, đầu tư nha, luôn phải có rủi ro, dù Mộc Phàm thất bại cũng không tổn thất gì nhiều.
........
Lúc này, ở một nơi khác.
Mộc gia, tập đoàn dược Mộc thị, trên tầng cao nhất.
Một nam tử trung niên đang đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
“Gần đây Lạc gia có động tĩnh gì?”
Nam tử trung niên chậm rãi mở miệng dò hỏi một câu.
Chỉ thấy một tên quản gia đứng phía sau trả lời: “Lão gia, gần đây Lạc rất náo nhiệt, đang mượn sức một ít Luyện đan sư từ các cao đẳng tu chân, ký hợp đồng với không ít người có thiên phú luyện dược.”
Nam tử trung niên nghe xong hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Xem ra lão đông tây Lạc Nguyên sắp có động tác, bên chúng ta tiến triển ra sao?”
“Lão gia... Chúng ta chỉ ký hợp đồng với mấy học đồ luyện dược, thậm chí không tính là Luyện đan sư.”
Quản gia khẩn trương báo cáo, cúi đầu.
Nam tử trung niên bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm quản gia, hắn chính là gia chủ hiện tại của Mộc gia, lão.già của Mộc Phàm, Mộc Hùng.
Mộc Hùng không biểu tình nhìn hắn, hồi lâu mới hừ lạnh nói: “Một đám phế vật, chỉ ký hợp đồng với mấy cái học đồ luyện dược có lợi ích gì?”
“Mộc gia muốn Luyện đan sư, Luyện đan sư thật sự.”
Mộc Hùng tức giận, quản gia sợ tới mức cúi đầu không dám hé răng.
Sau một hồi, quản gia mới dám mở miệng giải thích: “Lão gia, tất cả Luyện đan sư khu thứ tám đều bị Ngô gia cùng các nơi khác khống chế, còn có một ít nhậm chức ở các trường học lớn.”
“Còn những cái học đồ luyện dược, Luyện đan sư sơ cấp đều khó có được, Mộc gia chúng ta chỉ ký hợp đồng với mười mấy học đồ luyện dược, đang đàm phán cùng hai cái Luyện đan sư sơ cấp.”
Mộc Hùng đã bình tĩnh trở lại, nói: “Ngươi biết, Ngô gia chính là thương gia cung ứng đan dược cho khu thứ tám, hầu như lũng đoạn toàn bộ thị trường khu thứ tám.”
“Mặc kệ là Mộc gia, hay Lạc gia, đều muốn phá cục diện này, phân một chén canh.”
“Cho nên Mộc gia cần có Luyện đan sư, nếu không, dù có vô số dược liệu, cũng chỉ là đưa hàng cho người ta.”
“Mặc kệ các ngươi dùng cái giá gì, ít nhất mang về cho ta mười cái Luyện đan sư, nếu không, các ngươi không cần báo cáo, nghe rõ sao?”
Mộc Hùng vô cùng cường thế, yêu cầu ký hợp đồng ít nhất mười cái Luyện đan sư.
“Dạ, lão gia!”
Quản gia muốn khóc, cái trán đổ mồ hôi, mười tên Luyện đan sư, đi nơi nào tìm đây?
Ở toàn bộ khu thứ tám, học đồ luyện dược có tới mấy vạn, nhưng Luyện đan sư chỉ có hơn một ngàn người, Luyện đan sư trung cấp hơn trăm người, ngoại trừ nhậm chức ở các trường học lớn, các hội nhóm ở khu thứ tám, còn có Ngô gia khống chế.
Số Luyện đan sư còn lại ít đến đáng thương, hoàn toàn có thể xem như tuyệt chủng.
Càng không đề cập tới Luyện đan sư cao cấp còn thưa thớt hơn nữa, toàn bộ khu thứ tám chỉ có mười mấy Luyện đan sư cao cấp, địa vị được tôn sùng, còn trên cao cấp, khu thứ tám chỉ có một người.
Đó chính là Luyện đan sư đệ nhất khu thứ tám, Phó hiệu trưởng cao giáo Thanh Bắc.
Có thể thấy được Luyện đan sư khan hiếm thế nào, không phải ai cũng có thể trở thành Luyện đan sư.
“Đúng rồi, Mộc Hiên gần đây ra sao?” Mộc Hùng đột nhiên hỏi.
Quản gia lập tức nở nụ cười, nói: “Lão gia, sáng nay thiếu gia Mộc Hiên vừa mới đột phá Tôi thể cửu trọng viên mãn, trải qua chín lần linh khí tôi thể, sắp tiến vào cao đẳng tu chân học tập.”
“Rất tốt!” Vẻ mặt Mộc Hùng vui mừng gật gật đầu.
Ngay sau đó nhớ tới điều gì, lạnh nhạt hỏi: “Nói coi, gần đây cái đồ không nên thân kiaây đang làm gì?”
“Lão gia, ta đang muốn báo cáo với ngài, Phàm thiếu gia...” Quản gia muốn nói lại thôi.
Mộc Hùng bất mãn hừ một tiếng: “Nói đi, có phải tên kia lại gây ra tai họa gì hay không?”
Quản gia chần chờ nói: “Lão gia, Mộc Phàm bị trường học trừ rồi.”
“Hừ, thứ không nên thân, khai trừ thì khai trừ.” Mộc Hùng hừ lạnh, hoàn toàn không để bụng.
Chỉ thấy quản gia hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Lão gia, nghe nói Mộc Phàm thiếu gia thấy việc nghĩa hăng hái làm, trợ giúp đội chấp pháp bắt giữ một tên đào phạm.”
“A?” Mộc Hùng kinh ngạc, khinh thường nói: “Ngươi nghe tin tức này từ đâu, một phế vật Tôi thể quyền cũng không nhập môn mà thấy việc nghĩa hăng hái làm?”
“Lão gia, còn có một chuyện, ở khu quy hoạch, một căn cứ gieo trồng dược liệu của chúng ta bị tập kích, tổn thất lớn.”
Quản gia nói đến việc này, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Căn cứ gieo trồng bị tập kích, sao lại thế này?” Mộc Hùng mày nhíu hỏi.
Chỉ nghe quản gia nói: “Bước đầu điều tra, là bên trong có người sơ sẩy, dẫn tới không đóng cửa vào căn cứ, khiến rất nhiều dị thú chui vào, dược liệu bên trong bị ăn hết, tổn thất rất lớn.”
Mộc Hùng nghe xong nhìn chằm chằm quản gia, mắt lóe sát khí, như một đầu sư tử ngủ say đột nhiên thức tỉnh.
“Nói, các ngươi làm cái gì, có phải lâu rồi ta không gϊếŧ người hay không, các ngươi cho rằng ta biến thành một đầu mèo bệnh, dễ lừa gạt?” Mộc Hùng gằn từng chữ, quản gia sợ hãi, lập tức quỳ xuống.
“Lão gia bớt giận.”
Đối với Mộc Hùng, nỗi sợ hãi của quản gia đã thấm vào cốt tủy, lập tức giải thích: “Ta đã phái người đi dò xét, có rất nhiều điểm kỳ quặc.”
“Lão gia, ta hoài nghi là liên quan đến Lạc gia, dù sao hai nhà cũng cạnh tranh kịch liệt.”
Nghe quản gia giải thích, sát ý trên người Mộc Hùng dần tắt.
“Lạc gia? Hẳn là lão thất phu Lạc Nguyên sẽ không làm như vậy, có lẽ là người khác?”
Mộc Hùng hừ lạnh.
Hắn lạnh giọng nói: “Phái người điều tra rõ, ta hoài nghi sau lưng có độc thủ lớn hơn muốn đối phó Mộc gia chúng ta, mục đích chính là căn cứ gieo trồng dược liệu.”
“Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức tự mình đi điều tra.”
Quản gia như được đại xá, lập tức lui ra ngoài.
“Mưa gió sắp đến nha.”
Trên tầng cao nhất chỉ còn lại mình Mộc Hùng, hắn yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ cá