Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 10: Tội Phạm Nguy Hiểm

Dịch: LapTran

-----

Ngoài biệt thự, một bóng đen lặng yên nhảy qua cửa sổ.

Động tác nhanh gọn nhẹ nhàng, gương mặt dữ tợn, má trái có một cái bớt màu xanh lá, một con mắt hoàn toàn mù, con mắt còn lại trông hung ác xảo trá.

Đây là một nhân vật nguy hiểm.

Trong tay hắn cầm theo một thanh chuỷ thủ còn dính máu, đi từng bước một hướng về phòng khách, con mắt tràn đầy sát khí.

Lúc này, Lăng Sa ở ngoài chờ mãi, đã có chút không kiên nhẫn.

“Đào phạm kia rốt cuộc trốn đi đâu vậy?”

Đang lúc nàng thì thầm thì đột nhiên liếc tới cửa sổ biệt thự, thấy một bóng đen lướt vào, lòng bỗng nhiên chấn động.

Hai mắt chăm chú, loáng thoáng thấy bóng đen cầm chủy thủ, trên mặt còn có một cái bớt màu xanh lá.

Một mắt, có bớt, đúng là đào phạm!

Phản ứng đầu tiên của Lăng Sa là khẳng định tên này chính là đào phạm vừa mới trốn thoát kia.

“Không tốt, tiểu tử kia gặp nguy hiểm!”

Nàng bỗng nhiên phản ứng, đào phạm tiến vào biệt thự, chẳng phải Mộc Phàm sẽ gặp nguy hiểm.

Hầu như không kịp suy nghĩ gì thêm, nàng lập tức vọt tới biệt thự.

........

Trong phòng khách, ngồi trên sô pha, sắc mặt Mộc Phàm không ngừng biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử một mắt lặng yên đi vào.

Nhìn thấy hắn, Mộc Phàm liền xác định đối phương chính là đào phạm mà đài phát thanh nhắc tới, cực kỳ nguy hiểm.

“Ngươi là ai, vì sao xâm nhập nhà của ta.” Mộc Phàm vẫn ngồi yên, biểu hiện bình tĩnh.

Thật ra trong lòng hắn cũng có chút hoảng hốt, bởi vì hắn không có kinh nghiện đánh đấm gì, dù hệ thống đã gia tăng thực lực.

Cho nên khi đối mặt với đào phạm hung ác này, trong lòng hơi hồi hộp.

Đây là chuyện rất thường tình.

“Hắc hắc, tiểu tử da thịt non mịn, lão tử bị nhốt suốt mười mấy năm, thật lâu chưa nếm mùi vị nữ nhân.”

Tên một mắt mở miệng, Mộc Phàm liền cảm thấy lạnh sống lưng, trán toát mồ hôi.

Mẹ nó, gặp phải một tên biếи ŧɦái.

Mộc Phàm thầm mắng, tiếp theo giận dữ, gia hỏa này coi mình thành cái gì, sơn dương đợi làm thịt sao?

Nghĩ vậy, Mộc Phàm ổm định tinh thần, hừ lạnh nói: “Nói thật cho ngươi biết, vừa mới có Chấp pháp giả đi ra từ nơi này, nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức lập tức chạy khỏi Khu thứ tám, không bao lâu nữa ngươi sẽ bị Chấp pháp giả bắt lấy.”

“Tiểu tử, không cần hù ta, lão tử là trùm dọa nạt.” Vẻ mặt hắn dữ tợn, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè.

Tên này không đánh răng bao lâu rồi, cách xa mà vẫn có thể ngửi được mùi thối.

Mộc Phàm bóp mũi chán ghét nói: “Ngươi bị nhốt ở hố phân à, sao cả người phát ra mùi tanh tưởi, hôi chết ta rồi.”

Lời này truyền vào trong tai tên một mắt, hắn tức khắc giận tím mặt, ánh mắt sắc lạnh.

“Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.”

Một mắt gầm nhẹ, thân thể nhoáng lên, nhanh chóng nhào về phía Mộc Phàm, giơ chủy thủ đâm vào cổ hắn.

Đối mặt với tên một mắt đột nhiên tập kích, Mộc Phàm có chút khẩn trương, nhưng vẫn theo bản năng dùng hết sức mình đánh ra một quyền.

Phanh!

“Dừng tay!”

Chỉ nghe một tiếng hét to, cửa biệt thự “Phanh” nổ tung, vô số mảnh vụn tựa như từng lưỡi dao sắc bén bay về phía Mộc Phàm cùng tên một mắt.

Nhìn thấy vậy, Mộc Phàm nhấc đệm sô pha che lại, tránh thoát một kiếp, đương nhiên, dù không che cũng sẽ không bị thương tổn chút nào, bởi vì Thanh đồng luyện thể thuật đã sớm khiến thân thể hắn không còn bình thường.

Tên một mắt căn bản không thể thu lực, hoàn toàn dùng thân thể chắn những mảnh gỗ vụn đánh vào.

Đinh...

Thân thể một mắt phát ra tiếng leng keng, có một tầng ánh sáng hiện lên trên da, thế mà chặn một viên đạn bắn tới, không tổn hao gì cả.

Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, nhìn tên một mắt không tổn hao gì đang tiếp tục đánh tới, Tôi thể bát trọng, thân thể trải qua tám lần linh khí tôi thể, kiên cố như sắt, quả nhiên đúng vậy.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người từ cửa bay tới, nháy mắt chắn trước mặt Mộc Phàm, một thanh chủy thủ cắt ngang qua, đúng lúc va chạm vào chủy thủ của tên một mắt.

Keng!

Chủy thủ va chạm một lần, hai người nhanh chóng lui về phía sau.

Tên một mắt kinh ngạc nhìn người tới.

“Chấp pháp giả?” Tên một mắt hơi hoảng loạn, nhanh chóng nhìn quanh.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh, bởi vì chỉ có mình Lăng Sa, không hề cảm ứng được bất kỳ hơi thở cường đại nào khác.

“Hắc hắc, không nghĩ tới thế mà có một cô bé, không tồi, thật xinh đẹp, dáng người rất quyến rũ, lão tử thích.”

Mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm Lăng Sa, nở nụ cười đầy dâʍ đãиɠ.

“Một mắt, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói, ngươi trốn không thoát đâu.” Lăng Sa liền nghiêm khắc cảnh cáo đối phương.

Một tay cầm súng, một tay cầm chủy thủ, nàng chuẩn bị tốt để chiến đấu, cảnh giác nhìn một mắt phía đối diện, trong lòng hơi bối rối.

Lần giao thủ vừa rồi khiến nàng biết tên đào phạm này căn bản không phải Tôi thể bát trọng đơn giản như trong tin tức, rất có khả năng là một cao thủ Tôi thể cửu trọng viên mãn.

Bởi vì chỉ có Tôi thể cửu trọng viên mãn mới có thể đỡ đạn, nhưng hình như hắn bị nội thương.

“Tôi thể bát trọng, cô bé, ngươi không tồi.” Một mắt liếʍ liếʍ vết máu trên chủy thủ, nhìn chằm chằm Lăng Sa.

Còn Mộc Phàm thì bị bỏ qua, một học sinh vị thành niên, có thể có năng lực gì, căn bản không cần để ý.

Mộc Phàm yên lặng câm nín, nhìn Lăng Sa, còn có gỗ vụn đầy sàn, cửa lớn biệt thự bị nàng đánh nát.

Nhìn xong, Mộc Phàm không biết nên khóc hay nên cười.

“Này, sao ngươi lại tới nữa, sao lần này lại đánh nát cửa lớn nhà ta, giá trị chế tạo hơn năm mươi vạn, ngươi nhớ bồi thường đó.”

Mộc Phàm nghiêm trang đứng sau Lăng Sa, mở miệng nói ra lời này.

Bầu không khí hiện vốn dĩ căng thẳng bỗng cứng lại, Lăng Sa và tên một mắt ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, tiểu tử này không sợ chết sao?

Đến lúc này mà còn nhớ thương tiền bạc?

Lăng Sa hận không thể đánh chết tiểu tử này, tức giận nói: “Đầu ngươi rỉ sét hả, ta tới cứu ngươi, ngươi còn có tâm tư nhớ thương cửa nhà?”

“Nhanh chạy trốn đi, đào phạm này có thể là võ giả Tôi thể cửu trọng viên mãn, rất nguy hiểm.” Lăng Sa sốt ruột nhỏ giọng nói.

Mộc Phàm nghe xong, trong lòng cũng cả kinh, rất bất ngờ, không nghĩ tới đào phạm không phải Tôi thể bát trọng, mà là Tôi thể cửu trọng viên mãn, trách không được có thể đỡ đạn.

“Hắc hắc, cô bé, bị ngươi nhìn ra rồi, vậy không cần thiết ẩn giấu nữa.”

Một mắt cười hắc hắc, đi từng bước một hướng tới hai người, trong mắt có sự khát máu, ánh mắt giống như đói khát làm Lăng Sa thầm kêu không ổn.

Hắn cười dữ tợn nói: “Đừng sợ, chút ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, mười mấy năm nay ta chưa gặp qua nữ nhân, hôm nay thật là may mắn.”

“Đi mau!”

Lăng Sa nghe xong vội vàng hét to, cầm súng bắn, đáng tiếc là tên một mắt tránh được, nhanh chóng nhào tới.

Mộc Phàm nhìn thấy thế này, trong lòng có chút cảm động, tuy Lăng Sa có chút không đáng tin nhưng ít ra còn giúp hắn tranh thủ thời gian chạy trốn.

“Muốn chạy, các ngươi đừng hòng chạy thoát.”

Một mắt cười dữ tợn xông tới, tản ra một hơi thở mạnh mẽ, đạp vỡ sàn nhà, thân thể tựa như một con bọ ngựa nhảy lên.

“Bát cực, Băng sơn quyền!”

Theo một tiếng quát lớn, tên một mắt thi triển võ kỹ cao cấp Bát cực quyền, nện một quyền về phía Lăng Sa, khí thế vô song, như núi băng nứt vỡ.