Bác sĩ và hộ lý tới kiểm tra phòng, hỏi cô là gì của Thẩm Phú Sơn, Tôn Văn Tĩnh do do dự dự nói mình là người nhà của anh.
Tôn Văn Tĩnh đi cùng với bác sĩ đến văn phòng của ông. Bác sĩ dặn dò cô phải cẩn thận chăm sóc anh, còn nói anh mất máu quá nhiều, cần phải bồi dưỡng, bổ máu từ từ…
Từ văn phòng của bác sĩ đi ra, tâm tình Tôn Văn Tĩnh thật sự rất phức tạp.
Mới vừa về lại đến cửa phòng bệnh, cô đã thấy trong phòng có bảy tám người đang quỳ dưới đất. Mỗi người họ đều tỏ vẻ ăn năn vô cùng, Tôn Văn Tĩnh dừng bước.
“Cả nhóm bọn mày đều cút cho tao, ông đây không muốn thấy mặt bọn mày…”
Bên nào cũng đều sai cả, chuyện này một cây làm chẳng nên non.
Mấy người kia cúi đầu không nói, Nhị Oa mở miệng khuyên nhủ: “Đại ca, bọn nó cũng không phải cố ý, thôi thì anh tha thứ cho bọn nó đi!”
Có mấy người đang quỳ cũng phụ họa theo, thái độ nhận lỗi thật sự rất thành khẩn.
Thẩm Phú Sơn hừ hừ: “Bọn mày cứ chờ đấy cho tao, xem tao sẽ xử lý bọn mày thế nào!”
Người có tiếng tàn nhẫn như anh, tuy rằng không phải do bọn họ đánh, nhưng lại là bởi vì bọn họ mà bị thương, hại anh không thể thân thiết với cô vợ nhỏ nhà mình. Món nợ này anh đều ghi hết lên đầu đám anh em của mình rồi.
Ánh mắt Nhị Oa tùy ý đảo qua, lại thấy được Tôn Văn Tĩnh đang đứng ngay cửa.
“Đại ca, tém tém lại chút, chị dâu đang ở cửa nhìn kia kìa!”
Thẩm Phú Sơn nhìn qua, liếc mắt một cái đã thấy cô đứng đó rồi, anh mím môi, không hé răng.
Tôn Văn Tĩnh đi vào phòng, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người đang quỳ.
“Để bọn họ ra ngoài đi, đây là bệnh viện, có chuyện gì về rồi giải quyết sau.”
Thẩm Phú Sơn ừ một tiếng, Nhị Oa liền tới đá hết bọn họ ra khỏi phòng.
“Có còn đau nữa không?”
Thẩm Phú Sơn nhe răng: “Vẫn còn đau lắm, vợ ơi, em thổi thổi giúp tôi với.”
Đều đã thành cái dạng này rồi mà còn không đứng đắn nổi, Tôn Văn Tĩnh xem như mở mang tâm mắt một phen.
“Câm miệng.”
Thẩm Phú Sơn cười cười: “Vợ, em có phải là đã chờ tôi cả một đêm không?”
Tôn Văn Tĩnh còn lâu mới thừa nhận! Cô kiên quyết nói là mình nằm xuống liền ngủ mất đất.
Thẩm Phú Sơn lại vạch trần cô: “Mắt em hồng chẳng khác gì con thỏ rồi, còn mạnh miệng với tôi?”
Tôn Văn Tĩnh trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhanh câm miệng cho tôi, đừng bịa chuyện, không là tôi giận đấy.”
Biết cô sẽ không đi, lại đang ở bệnh viện, Thẩm Phú Sơn cũng không ở trêu cô nữa. Y tá tới đổi băng gạc cho anh, lúc này Tôn Văn Tĩnh mới thấy, anh bị thương rất nghiêm trọng. Mười mấy miệng vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, thoạt nhìn có chút hết hồn.
“Anh ngủ một giấc, tôi tìm xem có chỗ nào có thể làm chút canh bổ máu cho anh không.”
Thẩm Phú Sơn ừ một tiếng, Nhị Oa mở miệng: “Đại ca, để chị dâu qua nhà Đại Bảo đi, đều là người một nhà cả mà.”
“Cũng được, mày đưa chị dâu mày qua đi, tiện đường mua mấy nguyên liệu nấu ăn cô ấy cần luôn.”
Nhị Oa dẫn Tôn Văn Tĩnh về nhà Đại Bảo, trên đường đi thuận tiện mua ít đồ ăn.
Nhà Đại Bảo ở một cái ngõ nhỏ cách bệnh viện không xa, trong nhà nhân khẩu cũng đơn giản, chỉ có ba người, đứa con đã hơn hai tuổi.
Vợ anh ta tên là Đường Bình, lớn hơn Tôn Văn Tĩnh mấy tuổi, là người nhiệt tình, giúp cô rửa rửa dọn dọn cả buổi.
Hai người xưng hô bằng tên của nhau, Tôn Văn Tĩnh không quen việc bọn họ cứ đóng miệng mở miệng đều gọi mình là chị dâu chút nào.
Đường Bình nhìn canh gan heo cô nấu, cười khanh khách nói: “Đại ca có em chăm sóc như vậy, chẳng mấy ngày là có thể sinh long hoạt hổ thôi.”
Tôn Văn Tĩnh cười cười, Đường Bình nhìn nhìn cô: “Tiểu Tĩnh, chị hỏi em chút chuyện nhé?”
“Chị hỏi đi.”
Đường Bình quay đầu lại kiểm tra, thấy Nhị Oa ở trong nhà chính, mới hạ giọng nói: “Bọn họ đều nói phương diện kia của đại ca không được, anh ấy rốt cuộc có được hay không thế?”