Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 13

Tôn Văn Tĩnh thở dài, Thẩm Phú Sơn vẻ mặt tự giễu: “Em biết không? Những thân thích của tôi thấy tôi phất lên thì hết một đám lại đến một đám chạy đến liếʍ đít nịnh bợ tôi. Mẹ nó vậy mà không nghĩ năm đó họ đã làm cái gì?”

Không biết nên nói gì cho phải để an ủi anh, Tôn Văn Tĩnh trầm mặc.

Thẩm Phú Sơn trở người, ánh mắt nhìn về phía cô.

“Mà này, sau này em phải để tâm đề phòng một chút đấy, đặc biệt là đối với người nhà mẹ đẻ kia của em. Đừng để người ta ngọt ngào mấy câu là em liền tha thứ cho bọn họ. Ngày đó, khi em bị ba mẹ mình trói gô cả người đưa tới đây, em không biết lúc ấy bộ dạng em thảm thế nào đâu, cả người là một thân bùn đất…”

Tôn Văn Tĩnh cắn môi không nói.

Thẩm Phú Sơn thở dài: “Tôi nói với em, không phải là vì tôi muốn châm ngòi ly gián mà là vì cả nhà em trừ em ra chẳng có ai ra gì cả. Nhất là ba mẹ em, thật sự không phải người, đưa tiền liền bán em đi, người nhà như vậy có hay không cũng thế còn gì? Yên ổn cùng sống với tôi, thể diện trong ngoài thì chồng em đều sẽ tìm về đủ cho em…”

Tôn Văn Tĩnh nhìn anh: “Câm miệng đi, anh đừng nói nhiều.”

Thẩm Phú Sơn thế mà ngậm miệng thật, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lát sau Tôn Văn Tĩnh nói: “Tôi muốn đi tiểu.”

Không nín được nữa rồi.

Thẩm Phú Sơn làm mặt dữ: “Tôi tưởng em có muốn đi tiểu cũng nhịn về lại được cơ đấy, ra là vẫn còn muốn đi tiểu ha!”

Tên này sao cứ há mồm nói chuyện là làm người ta ghét thế nhỉ!

Tôn Văn Tĩnh trừng anh, Thẩm Phú Sơn cũng không thèm để ý: “Tới đây, chồng mang em đi tiểu.”

Thẩm Phú Sơn nói lời này là muốn trêu cô thôi, ai ngờ thế mà Tôn Văn Tĩnh lại ừ một tiếng.

Cho rằng mình xuất hiện ảo giác, Thẩm Phú Sơn chớp chớp mắt: “Tôi muốn đem em đi tiểu?”

Tôn Văn Tĩnh cũng đâu có điếc, đương nhiên là nghe được, sở dĩ cô đồng ý là vì ngại tiểu trên giường, làm bẩn đệm giường.

Đệm giường mà lại bẩn nữa, bọn họ sẽ phải cùng ngủ trong một cái ổ chăn mất.

Thẩm Phú Sơn tức thì liền vui vẻ, anh chà xát hai tay, có chút hưng phấn: “Vợ à, em cứ thế là được rồi, chúng ta là vợ chồng, có gì mà phải ngượng ngùng!”

Tôn Văn Tĩnh ngoảnh mặt sang một bên, Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc, đưa tay xốc chăn lên.

Không để anh có thời gian nhìn thêm vài lần, cô nói: “Anh nhanh lên, tôi không nín được.”

Thẩm Phú Sơn ồ một tiếng, nhẹ nhàng ôm cô lên, hai tay duỗi xuống dưới đùi cô.

Hơi ngứa, Tôn Văn Tĩnh cắn chặt môi.

Ôm cô xuống khỏi giường, Thẩm Phú Sơn bảo cô tiểu trên nền đất luôn nhưng Tôn Văn Tĩnh không chịu. Trời mùa hè, không khí trong phòng rất oi bức, nếu cô tiểu xuống nền đất thì chẳng mấy chốc cả phòng sẽ ngập mùi khai mất.

Thẩm Phú Sơn ngoài miệng thì chê cô nhiều chuyện nhưng vẫn ôm cô đi ra ngoài phòng. Có một thùng đựng nướ© ŧıểυ đặt bên ngoài, là chuyên dùng để đi ngoài ban đêm.

“Đã đúng chỗ chưa?”

Tôn Văn Tĩnh cúi đầu nhìn thử: “Óai, qua trái một chút.”

Thẩm Phú Sơn nhích một chút, lại trật.

“Không được, mau qua phải một chút.”

Thẩm Phú Sơn cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô: “Bà nội của tôi ơi, em mau tiểu lẹ đi, đừng dày vò tôi nữa. Mẹ nó dươиɠ ѵậŧ tôi đã nghẹn đến sắp phát nổ rồi…”

Mặt Tôn Văn Tĩnh vốn đã hồng, nghe anh nói thì khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn, trong một thoáng cô không nín lại, thế là nướ© ŧıểυ ào ào phóng ra.

Nghe âm thanh đi tiểu của cô, Thẩm Phú Sơn miệng khô lưỡi đắng, không khỏi đưa mắt nhìn xuống.

Chặc, chả thấy được gì sất, chỉ có thể thấy được mỗi hai cái đùi cùng hai gót chân nhỏ của cô thôi.