Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 11

Bất tri bất giác mặt trời đã về Tây, phải tới khuya Thẩm Phú Sơn mới về đến nhà.

Anh nấu cháo cho cô, lại xào ít đồ ăn, hâm nóng mấy cái màn thầu.

Tôn Văn Tĩnh vừa ăn cơm vừa nhìn anh, cảm thấy nếu cuộc sống ngày sau nếu là như thế này thì cũng có thể được đi…

Thẩm Phú Sơn thấy cô thất thần, không nhịn được chọt một câu: “Ăn một bữa cơm em cũng có thể miên man suy nghĩ được, tôi phục em rồi.”

Đồ ăn cũng đã đút tận miệng lại chẳng thấy cô há mồm, vừa nhìn đã thấy ánh mắt cô dại ra rồi, không biết đang nghĩ cái gì nữa!

Tôn Văn Tĩnh nhìn hắn, muốn thử cùng anh ở chung xem sao.

Không cầu phu thê ân ái, chỉ cầu một đời này anh không đi lại con đường từng đi năm xưa, xem như là cô đền bù cho anh vậy.

Tuy rằng hết thảy nguyên nhân gây ra đều đến từ chính Thẩm Phú Sơn, nhưng Tôn Văn Tĩnh quả thật cũng có trách nhiệm rất lớn trong đó.

Chỉ có thể nói là một cây làm chẳng nên non thôi.

Sau khi ăn xong Thẩm Phú Sơn lại đổi thuốc cho cô. Tôn Văn Tĩnh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lần này không hô to gọi nhỏ nữa.

Thẩm Phú Sơn thấy cô đã ngoan hơn một chút rồi, thế là lại bắt đầu mở miệng gợi đòn: “Vợ à, có phải là em bị mị lực của chồng em chinh phục rồi đúng không?”

Tôn Văn Tĩnh thật sự chưa từng gặp người nào da mặt dày như Thẩm Phú Sơn hết.

“Tôi nhổ vào, anh có thể giữ chút thể diện cho mình được không?”

Thẩm Phú Sơn hì hì cười: “Cần thể diện mà làm gì? Tôi cần em là đủ rồi.”

Biết mình không nói lại anh, Tôn Văn Tĩnh quyết định câm miệng.

Thẩm Phú Sơn nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, lại tiếp tục cà rỡn: “Vợ à, tôi kể em nghe, hôm nay có một người phụ nữ rất không biết xấu hổ, một hai đòi phải làm giày rách cho tôi. Nhưng chồng em rất đứng đắn, mở miệng là từ chối cô ta ngay và luôn. Em không biết cô ta khóc lóc thảm thiết thương tâm thế nào đâu, người ta còn nói, không cầu danh phận…”

Có người sợ anh, dĩ nhiên cũng sẽ có người nịnh bợ anh rồi.

Tôn Văn Tĩnh trợn trắng mắt: “Na, thật là làm khó cho anh.”

Thẩm Phú Sơn vẻ mặt đắc ý: “Tôi chính là người đã có vợ, sao có làm loạn với loại giày rách như cô ta được, nếu không chính là tác phong sinh hoạt có vấn đề rồi, sau này sao làm gương cho con mình đây?”

Lại còn nghĩ rất xa nữa chứ.

Tôn Văn Tĩnh trừng mắt nhìn anh một cái, đổi lấy là anh cười hắc hắc không ngừng.

Thẩm Phú Sơn vỗ trán mình một cái, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống dưới đất, không lâu sau đã xách theo một tay nải quay lại.

Anh lên huyện thành, dùng rất nhiều tiền mua cho Tôn Văn Tĩnh mấy bộ quần áo, giày dép thời thượng. Trong số đó thế mà còn có cả quần tam giác nữa chứ.

Tôn Văn Tĩnh nhìn này mấy món đồ này, trong lòng lại có chút hụt hẫng.

Thẩm Phú Sơn thao thao bất tuyệt: “Vợ, em thích không?”

Tôn Văn Tĩnh nhìn anh, hơn nửa ngày mới ừ một tiếng.

Thẩm Phú Sơn cười: “Tôi định mua cho em mấy bộ quần áo mùa thu, nhưng đến hơn một tháng nữa mới có hàng lận. Đến lúc đó, em mặc ra ngoài, bảo đảm sẽ khiến mấy người phụ nữ khác nhìn muốn mù mắt chó luôn…”

Tôn Văn Tĩnh bị anh chọc cười, Thẩm Phú Sơn nhìn cô đến ngu si cả người, lẩm bẩm: “Vợ à, em đẹp thật đấy.”

Mới nói một câu đã làm Tôn Văn Tĩnh thu lại ý cười, anh nhìn vẫn chưa đã thèm, lại chép chép miệng mấy cái.

Tôn Văn Tĩnh quả thật là lớn lên rất xinh đẹp, bằng không Thẩm Phú Sơn đã chẳng bỏ ra đến tận 5000 đồng tiền cưới cô về nhà. Thẩm Phú Sơn nhấp nhấp miệng: “Em cũng thật không biết phép tắc, cũng chỉ có tôi là có thể tạm chấp nhận em thôi. Chứ đổi thành các lão gia nhà khác, sợ là đã sớm xử em rồi.”

Tôn Văn Tĩnh hừ hừ, Thẩm Phú Sơn lại liếʍ liếʍ môi: “Vợ à, em để tôi hôn một cái được không?”

“Biến!!”

Thẩm Phú Sơn bĩu môi: “Không cho hôn thì thôi. Dù sao cũng còn cả đời, tôi lại không tin không hôn được cái miệng kia của em.”

Tôn Văn Tĩnh hết chỗ nói rồi, cảm thấy anh ta quá phiền đi.