Ngựa Hoang

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Ngự cười hì hì, nâng tay khoác lên vai Sầm Văn Thanh, Sầm Văn Thanh cúi xuống, sau đó hướng về phía cậu ta làm mặt quỷ.

Tɧẩʍ ɖυ lui từng bước ra bên cạnh, thầm nghĩ cách xa hai quỷ trẻ trâu này một chút.

Đi vào văn phòng, mới phát hiện có rất nhiều người đang đứng.

Thấy bọn họ, Triệu Đồng Sinh lập tức mở miệng: " Lục Tiêu các em lại đây. "

Vừa thấy bọn họ, sắc mặt Trần Lâm liền thay đổi, người phụ nữ trung niên đứng cạnh cậu ta đột nhiên lớn tiếng nói: " Chính là mấy đứa này, bọn nó có chứng cứ không, ăn nói bậy bạ nói xấu Trần Lâm nhà chúng ta, không lấy được chứng cứ, hôm nay ai trong chúng ta cũng đừng hòng được sống tốt! "

Cô gái nhỏ đối diện ngồi cách không xa đang che mặt khóc, mẹ cô gái này cũng khóc, mắt đỏ bừng.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn thoáng qua, trong lòng có chút khó chịu.

Giáo viên phụ trách dẫn đầu, vẻ mặt khó coi nhìn về phía Lục Tiêu: " Lưu Viện nói giữa trưa hôm nay là các em giúp em ấy? "

Lục Tiêu nhìn về phía Trần Lâm, cậu chưa kịp mở miệng, Trương Ngự cười nhạo một tiếng, nói: " Dám làm không dám nhận, quá vô sỉ. "

Giáo viên phụ trách nghe vậy liền quát lớn: " Nói linh tinh, các em có hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này không! "

Sầm Văn Thanh nâng tay vỗ vai Trương Ngự, ý bảo cậu ta im miệng, tự mình lên tiếng nói: " Bọn em chính là nhân chứng, còn muốn chứng cứ gì nữa ạ, vả lại một nữ sinh như Lưu Viện sao có thể ăn nói lung, cho nên các người còn muốn chứng cứ gì nữa? "

Lúc Sầm Văn Thanh nói chuyện, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.

" Nói cả buổi mấy người vẫn không hề có chứng cứ, không có chứng cứ mà đi hất nước bẩn lên người chúng tôi. Chúng tôi cũng không nhận đấy, chủ nhiệm Trương thầy nên biết tính nghiêm trọng của vấn đề này, truyền ra ngoài Trần Lâm của chúng ta sao làm người được? "

" Mấy người không làm người được, vậy mấy người nói xem Lưu Viện của chúng tôi về sau làm người như nào! "

Mẹ Lưu Viện đứng lên, vành mắt đỏ ửng trừng mắt nhìn người phụ nữ ở đối diện.

Nhưng rõ ràng khí thế của mẹ Lưu Viện không được như mẹ của Trần Lâm.

Bỗng chốc trong văn phòng tràn ngập tiếng cãi nhau của hai người phụ nữ.

Giáo viên chủ nhiệm cực lực ngăn lại, nhưng căn bản không ai nghe ông.

Triệu Đồng Sinh nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ, đưa cho cô một bài thi: " Đây là bài thi của em ở cơ sở cũ, chủ nhiệm lớp cũ của em đến đây thuận tiện mang đến. "

Tɧẩʍ ɖυ không ngờ thầy tìm cô là vì việc này, cầm lấy: " Cảm ơn thầy. "

" Không cần khách sáo, em về đi, chuyện bên này em không cần lo. "

Tɧẩʍ ɖυ quả thật cũng không có năng lực quản chuyện này, ngay khi cô muốn đi, chợt nghe Lục Tiêu từ nãy không nói gì lên tiếng: " Báo cảnh sát đi. "

Ba chữ đơn giản, lại giống như tiếng sét phá vỡ đáy hồ phẳng lặng.

Hai người phụ nữ tranh cãi lập tức yên tĩnh lại, cùng nhìn về phía Lục Tiêu, ngay cả giáo viên phụ trách cũng nhìn về phía cậu.

Lục Tiêu thẳng lưng, vẻ mặt vẫn như trước có chút lười biếng mở miệng: " Tôi có chứng cứ, nhưng tôi chỉ giao cho cảnh sát. "

Đây là tiếng sét thứ hai Lục Tiêu ném xuống.

Trần Lâm đột nhiên mở miệng, trên mặt đều là sự kích động: " Sao cậu lại có thể có, không thể nào! "

Giáo viên phụ trách cũng phản ứng lại: " Em có chứng cứ, sao không lấy ra ngay giờ? "

Lục Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Lâm đang kích động một cái: " Em chỉ giao cho cảnh sát. "

" Có ý gì, Lục Tiêu ngay cả giáo viên em cũng không tin? "

Giáo viên phụ trách bất ngờ nhìn về phía Lục Tiêu.

Lục Tiêu thu cảm xúc trên mặt lại: " Thầy báo cảnh sát đi. "

Giáo viên phụ trách trầm mặc, chuyện này nếu báo cảnh sát, tỷ lệ học sinh vào Nhất Trung sẽ không như mong đợi nữa, chuyện báo cảnh sát này không phải chỉ mình ông muốn là được.

Ông hiện tại cũng hiểu, Lục Tiêu vì sao không đem chứng cứ lấy ra cho ông.

Lúc này Trương Ngự lại lên tiếng: " Thầy báo cảnh sát đi, thầy còn do dự gì nữa ạ. Loại chuyện này vốn nên báo cảnh sát, dì dì nói xem, Lưu Viện đã dám đứng ra rồi, thì chúng ta còn sợ gì không báo? "

Bị Trương Ngự gọi như vậy, trong lòng mẹ Lưu Viện vốn còn chút do dự, bây giờ trực tiếp suy nghĩ, dù sao hiện tại đã ầm ĩ rồi. Trường học đều đã biết, giải quyết trong văn phòng không bằng trực tiếp báo cảnh sát, để tên đầu nhận mức án nặng.

" Tôi đồng ý báo cảnh sát, chuyện này phải báo cảnh sát. "

" Không thể báo cảnh sát! " Mẹ Trần Lâm đột nhiên mở miệng, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt bối rối " Các vu cáo hãm hại chúng ta, còn muốn báo cảnh sát, là muốn hủy hoại chúng ta đúng không? "

" Người trong sạch sẽ không phải sợ. Nếu thật sự Trần Lâm không làm gì thì dì không cần lo như vậy đâu ạ, càng nên hy vọng cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng. "

Sầm Văn Thanh cười ha hả nói, chỉ thấy sắc mặt Trần Lâm càng ngày càng tái nhợt.

Cậu ta cúi đầu miệng than thở: " Không thể nào, sao lại có chứng cứ, tôi không tin, cậu khẳng định gạt tôi. "

Lục Tiêu khẽ cười một tiếng: " Cậu cho là tìm người dùng tiền mua ảnh chụp của cậu rất khó tìm sao? "

Cậu nói xong nhìn về phía giáo viên phụ trách: " Thầy, hiện tại thầy còn lo lắng không ạ? "

Vẻ mặt thầy phụ trách đã có chút khó coi, không đợi ông mở miệng, mẹ Lưu Viện đã lấy diện thoại ra gọi điện.

Việc đã đến nước này, giáo viên chủ nhiệm biết không có đường sống quay về.

Cảnh sát rất nhanh đã tới, sau đó đưa toàn bộ bọn họ đi điều tra.

Tɧẩʍ ɖυ trở về lớp, Diệp Hoan lập tức đi đến nhỏ giọng hỏi: " Thế nào, rốt cuộc xử lý như nào? "

Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu: " Không rõ lắm, cảnh sát đến đây, phỏng chừng về sau trường học cũng không được can thiệp. "

" Báo cảnh sát? " Diệp Hoan kinh ngạc nói " Trường học vậy mà lại báo cảnh sát? "

" Không phải trường học, là mẹ của nữ sinh kia. "

" Mẹ Lưu Viện à, vậy cũng bình thường thôi. Chuyện như vậy xảy ra, nếu không bắt Trầm Lâm lại, thật sự không thể hết giận được, dù thế nào cũng phải lưu hồ sơ vụ án của cậu ta. "

Tɧẩʍ ɖυ cũng hiểu lúc Lục Tiêu nói ba chữ " báo cánh sát đi " là hành động không sai.

* 3 chữ "报警吧 "

Bởi vì loại chuyện như này nên cả tiết tự học buổi tối Triệu Đồng Sinh cũng không quay lại vì có liên quan cả đến ba người Lục Tiêu, mãi cho đến khi tan học.

Lúc Tɧẩʍ ɖυ chờ xe buýt, thấy ba người Lục Tiêu đi xuống xe cảnh sát, cậu dẫn đầu. Trên mặt Trương Ngự và Sầm Văn Thanh đều mang theo ý cười, rõ ràng là mọi chuyện trong chuyến đi này đều tốt.

Nhưng Lục Tiêu vẫn như cũ, vẫn là bộ dáng lười nhác đó. Không hiểu sao cậu có thể nhạy bén như vậy, lập tức chống lại ánh mắt của cô

Tɧẩʍ ɖυ bị hoảng sợ, lúc thu hồi tầm mắt cũng là lúc xe buýt tới.

Triệu Đồng Sinh là người cuối cùng xuống xe, quay đầu nói với Lục Tiêu bọn họ: " Không còn sớm, các em cũng chạy nhanh trở về đi, đừng đi lang thang, hôm nay đủ việc tốt rồi. "

Nâng tay vỗ bả vai Lục Tiêu, Triệu Đồng Sinh cười vui vẻ đi vào trường.

Trương Ngự cười hì hì một cái: " Vừa rồi ở cục cảnh sát thấy vẻ mặt Lão Trương nhìn anh Lục lấy chứng cứ ra, quả thật rất phấn khích! "

Lục Tiêu thu hồi tầm mắt: " Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa. "

Trương Ngự không rõ nên hỏi: " Vì sao không nhắc tới? "

Sầm Văn Thanh vỗ bả vai cậu ta: " Mày nói xem, đây có phải chuyện hay ho gì đâu. Để Lưu Viện có đủ dũng khí nói ra đâu có đơn giản, mày còn muốn lấy chuyện này ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy à, vạch vết sẹo của người ta ra à. Với lại lão Trương còn phải lo lắng nhiều hơn, chờ khi hiệu trưởng đi công tác về, phỏng chừng thầy ấy bị phạt cũng không nhẹ đâu. "

Trương Ngự hiểu được: " Vẫn là anh Lục lo lắng chu toàn. "

Lục Tiêu liếc nhìn cậu ta: " Đi thôi. "

Sầm Văn Thanh nhìn quanh đường: " Anh không trở về lấy cặp à? "

Lục Tiêu vẫy tay, xoay người rời đi.

Trương Ngự nói nhỏ một tiếng: " Mày nghĩ anh Lục là ai hả, cặp sách là cái gì, là mây bay! "

Lúc Tɧẩʍ ɖυ về đến nhà, mẹ Thẩm đã chuẩn bị xong cơm cho cô rồi: " Thế nào, hôm nay ở trường học tốt chứ? "

Tɧẩʍ ɖυ từ trước đến nay là người chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: " Rất tốt ạ, mẹ yên tâm đi. "

" Mẹ biết con không muốn mẹ lo lắng, nhưng nếu thực sự gặp chuyện gì, con nhất định phải nói với mẹ. "

" Dạ, con sẽ mà mẹ. "

" Đúng rồi, hôm nay phu nhân nói ngày sinh nhật của thiếu gia vào Trung thu, mẹ đang nghĩ nên chuẩn bị bánh ngọt như nào, mẹ nghĩ ra vài cái rồi, chút nữa con giúp mẹ chọn nhé? "

" Dạ, sinh nhật của thiếu gia vào Trung thu ạ? "

" Đúng vậy, ngày một nhà đoàn viên. Thật tốt, chúng ta tới nơi này lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng gặp thiếu gia, không biết vì sao cậu ấy không ở nhà. "

" Có thể cậu ở ấy sống ở ngoài ạ. "

" Có lẽ vậy, con trai không thích sống ở nhà cũng bình thường. "

..................

Lục Tiêu bá một tiếng mở cửa cuốn ra, nhìn thấy Hoắc Hoài An ngồi xổm trước xe máy, ném mỳ và lạp xưởng trong tay cho anh ấy.

Hoắc Hoài An mặc áo ba lỗ chữ 工* màu đen nhìn về phía cậu: " Sao hôm nay về muộn vậy? "Sau khi Lục Tiêu đi vào liền kéo cửa cuốn xuống, sau đó cởϊ áσ khoác đồng phục ra, ngồi xuống ghế: " Có chút việc, còn chưa sửa xong? "

Hoắc Hoài An lại phải ngồi xuống đất hoàn toàn, nhặt gọi mì ăn liền Lục Tiêu đưa lên, xé ra: " Sắp, cậu hôm nay có chuyện gì thế, nhìn không vui lắm? "

Lục Tiêu nhìn anh ấy: " Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi không vui? "

Hoắc Hoài An chỉ vào hai mắt mình, khoa tay múa chân một chút.

Lục Tiêu quay người, xem thường nói: " Anh nhiều lời. "

Hoặc Hoài An cười đứng lên, đi lấy nước ấm nấu mì: " Cậu hôm nay tìm đám người Trình Lão Lục làm gì? "

" Vì dân trừ hại. " Lục Tiêu vừa nói vừa cởi đồ ra.

Hoắc Hoài An xoay người dựa vào bàn, ăn mì rồi hỏi: " Khuyên tai cậu mua đợt trước, cho anh mượn đi. "

" Để làm gì, anh lại đi đâu chơi? " Lục Tiêu đang chuẩn bị đi tắm quay lại nhìn Hoắc Hoài An, trong mắt lộ ra sự cảnh giác.

Hoắc Hoài An cũng không ngẩng đầu lên: " Cậu đừng quản. "

Lục Tiêu lắc đầu: " Tùy anh. "

Hoắc Hoài An cười một tiếng: " Đúng rồi, sinh nhật cậu vào Trung thu, dì nhỏ nhất định bắt cậu về, muốn đi không? Kết thông gia với Triệu Gia cũng không tồi, anh gặp qua Triệu Hân Nhị rồi, ngoại cũng không tệ, không cân nhắc hả? "

" Không. "

Giọng của Lục Tiêu từ trong phòng tắm truyền ra, có vẻ có chút rầu rĩ.

Nhưng Hoắc Hoài An nghe thấy sự dứt khoát trong giọng cậu: " Vì sao, cậu hiện tại không thích ai, thử cân nhắc một chút xem, nhỡ đâu hai người lại hợp thì sao? "

Lục Tiêu nghe được lời của Hoắc Hoài An, không hiểu sao lại nghĩ tới khuôn mặt của Tɧẩʍ ɖυ, cùng hương đào ngọt nhàn nhạt.

Cậu hơi muốn ăn đào.

Hoắc Hoài An nhìn cậu từ phòng tắm đi ra, tóc cũng chưa lau khô, ướt sũng: " Cậu làm gì vậy, không sợ cảm lạnh à? "

" Tôi muốn ăn đào, ở đâu bán đào nhỉ? "

Hoắc Hoài An đang giữ hộp mì ăn liền sửng sốt: " Cậu ăn gì cơ, đào? Cậu điên rồi, không phải cậu bị dị ứng với đào à? "

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Tiêu: Nhìn đồ nhớ người, anh thì biết cái gì đâu chứ!

Editor: phía dưới tác giả cảm ơn những người đã vote, tưới dung dịch dinh dưỡng ( kiểu giúp sách phát triển hơn ý) nếu mình không edit nhé.