Ngựa Hoang

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rùa cá sấu bị mọc rêu xanh có lẽ là do thói quen cho ăn, nhìn thấy người mang đồ ăn lại đây, vậy mà lại giống như chó nhỏ đứng lên, sau đó dùng hai chân trước cọ xát vào thủy tinh.

Cọ vào thủy tinh tạo tiếng lộp cộp? Lộp cộp? Là tiếng vang.

Lông xanh trên lưng là màu xanh lá mạ, nhìn qua giống như rong biển.

Sự bất ngờ lúc đầu biến mất, Tɧẩʍ ɖυ trở nên tò mò.

Cô không ngờ người thừa kế Lục gia lại nuôi con rùa cá sấu như thú cưng.

Cô đến gần, rùa cá sấu Mao Mao nằm sấp xuống, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen nhìn cô.

Miệng rộng hé ra.

Tɧẩʍ ɖυ đưa tay gõ vào bình thủy tinh: " Mao Mao, em là Mao Mao sao? "

Rùa cá sấu dùng móng gõ vào bình thủy tinh, cũng không biết là giục cô nhanh cho ăn đi hay là đáp lại lời hỏi thăm của cô.

Tɧẩʍ ɖυ cắt táo trên đĩa rồi ném vào, rùa cá sấu ngửa đầu há mồm, răng rắc răng rắc ăn, một miếng lại một miếng, nhìn rất hung ác.

Tɧẩʍ ɖυ từng xem qua video về rùa cá sấu, biết loài động vật này dường như có lực cắt rất mạnh.

Cho nên cô cũng không dám đưa tay ra chạm, chỉ vứt thịt vào nhìn nó ăn. Chờ đến khi đĩa thịt và hoa quả hết sạch, cô mới rời đi.

Mẹ Thẩm nhìn thấy cô quay về: " Cho ăn xong rồi? "

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu: " Con không ngờ là rùa cá sấu. "

Mẹ Thẩm cười nói: " Lúc đầu nghe bọn họ nói nuôi rùa cá sấu làm thú cưng mẹ cũng rất ngạc nhiên, nhưng mẹ nghe nói rùa cá sấu có rêu xanh rất đắt và hiếm, thuộc nhóm đồ quý. Người trẻ tuổi thích nuôi thú cưng độc đáo cũng bình thường mà. "

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy kiểu này cũng quá độc đáo, cô không thấy rùa cá sấu đẹp chỗ nào.

Nhưng bởi vì con rùa cá sấu này, cô lại càng tò mò hơn về vị Lục thiếu gia này.

Người thừa kế Lục gia có cách sở thích độc đáo như vậy, sẽ không để style Kill Matt chứ?*style Kill Matt

" Bên này không cần người hỗ trợ nữa, ngày mai khai giảng rồi, con nhanh đi chuẩn bị một chút đi. "

" Con đã chuẩn bị tốt rồi mẹ, con giúp mẹ nhào bột nhé, không phải cổ tay mẹ bị đau sao ạ? "

Mẹ Thẩm biết Tɧẩʍ ɖυ thương bà, nhưng lại nghĩ đến Tɧẩʍ ɖυ mãi mới có được ngày nghỉ, lại phải ở cùng bà trong bếp: " Có máy nhào bột mà, con đi nghỉ đi, hiện tại con vừa phải học lại còn thêm nữa đã đủ mệt rồi. Con đi nghỉ hoặc đọc sách đi, à đúng rồi, không phải con mất điện thoại rồi sao. Mẹ cho tiền, con đi mua cái mới đi, cái kia vốn cũ cũng nên thay rồi. "

" Không cần đâu mẹ, dùng điện thoại cũ của mẹ là được, con cũng không làm gì nhiều, gọi điện thoại là tốt rồi ạ. "

" Cái đó của người già, con dùng không hợp, nghe mẹ đi mua cái mới. "

" Mẹ không cần đưa đâu ạ, con vẫn còn tiền lương lúc làm thêm, đủ mua một cái, giữa trưa ngày mai còn dành chút thời gian đi mua ạ. "

" Con đừng quên đấy, mua điện thoại xong gọi cho mẹ. "

" Biết rồi ạ. "

*

Cơ sở mới và cũ của Nam Thành Nhất Trung ở hai nơi khác nhau, ở trong phạm vị nhất định, cũng phân chia khu vực.

Cơ sở mới được thành lập ở nội thành mới, nên cơ sở cũ không thể sánh với được.

Phần lớn người giàu đều chọn học ở đó.

Bởi vậy Nam Thành Nhất Trung được gọi là trường cấp 3 dành cho quý tộc.

Tɧẩʍ ɖυ có thể được chuyển từ khu cũ sang khu mới là bởi thành tích của cô rất tốt.

Hiệu trưởng bởi vì muốn xóa tan khoảng cách giữa hai cơ sở, nên cố ý đưa một số học sinh xuất sắc từ cơ sở cũ sang cơ sở mới.

Tɧẩʍ ɖυ từ xe buýt xuống, nhìn khuôn viên xây theo kiến trúc Châu Âu trước mắt, khác hẳn so với khuôn viên cũ.

Trong lúc nhất thời làm cô cảm thấy có chút xa lạ.

Nhìn ven đường có không ít xe sang đỗ, tốp năm tốp ba học sinh vui đùa đi vào trường.

Tɧẩʍ ɖυ mím môi dưới đứng trước cổng trường lớn, hình như có đội trực để kiểm tra, cô đi đến hỏi: " Xin hỏi tòa nhà dạy học ở đâu vậy? "

" Tòa nhà dạy học? " Nam sinh đang đứng nói chuyện với bạn quay đầu lại nhìn cô như thấy vật quý " Bạn là học sinh chuyển trường sao, đi về phía trước, chỗ rẽ thứ nhất chính là tòa nhà dạy học. "

Tɧẩʍ ɖυ nhìn theo hướng cậu ta chỉ, gật đầu nói cảm ơn với đối phương.

Chờ khi cô rời đi, cậu ta đứng tại chỗ nói: " Sao anh Lục còn chưa tới, lại ngủ quên à? "

" Chưa đến giờ vào lớp, anh Lục sẽ không đến đâu, mày kiên nhẫn đứng ca đầu tiên giúp anh ấy đi. "

" Lão Triệu muốn tao nói cũng là điều thừa thãi thôi, anh Lục sao có thể vì đội trực mà không đến muộn nữa chứ, giờ thì hay rồi, xem ra việc trực này lại giao hết cho tao rồi. "

" Thôi được rồi, sắp xếp giúp mày, cũng không để mày phải chịu trách nhiệm, huống chi tao còn muốn về với mày, trở về mua coca cho tao. "

" Mày chỉ biết coca cola, nhìn bụng bản thân xem. "

Nói xong, cậu ta liền đưa tay vỗ bụng người bên cạnh.

Nam sinh bị vỗ bụng không kịp phản bác, liền thấy một nam sinh đội mũ lưỡi trai ngược vóc dáng cao đi tới, nâng tay khoát lên vai bọn họ: " Sớm, Trương Ngự Sầm Văn Thanh. "

Đôi mắt nam sinh hẹp dài, dưới đôi mắt có nốt ruồi màu đỏ càng khiến khuôn mặt tuấn tú của cậu trở nên mê người.

" Anh Lục, sao hôm nay tới sớm vậy? " Tay áo của Sầm Văn Thanh có đính phù hiệu trên tay áo của đội trực, vẻ mặt bất ngờ nhìn cậu, giống như phát hiện ra đại lục mới.

Lục Tiêu buông tay, nhìn thời gian: " Sớm gì, sắp vào lớp rồi. "

Được cậu nhắc nhở, Trương Ngự và Sầm Văn Thanh mới nhận ra chỉ còn ba bọn họ ở cổng trường.

" Tiết đầu hôm này là của lão Triệu, còn không chạy nhanh. " Trương Ngự nói xong liền vác bụng chạy về phía trước hai bước, kết quả phát hiện hai người đằng sau lại bình tĩnh đi " Hai người không sợ lão Triệu giảng đạo lý sao? "

Sầm Văn Thanh hơi nâng cánh tay mình lên, cho cậu ta thấy được phù hiệu đỏ của đội trực: " Tao là người của đội trực mày quên à, anh Lục sao lại quan tâm chuyện này chứ, chỉ có mày cần nhanh một chút thôi. "

Khóe miệng Trương Ngự cong lên: " Mày, tên nham hiểm này. "

Sau khi nghe những lời này, cậu ta tăng tốc đi về phía tòa nhà dạy học.

Tɧẩʍ ɖυ tìm được văn phòng quản lý, báo cáo tình huống của bản thân, theo hướng dẫn của giáo viên phụ trách xuống lớp 11-1.

Khi đến mới biết chủ nhiệm lớp 11-1 chưa tới, giáo viên phụ trách quay đầu nói với cô: " Em ở đây chờ một chút, thầy Triệu đã biết về tình hình của em. Thầy ấy đến em cứ trực tiếp báo tên là được. "

Giáo viên phụ trách chuẩn bị rời đi sau khi nói xong, nhìn qua rất vội vàng.

Tɧẩʍ ɖυ nghe vậy định gật đầu nói bản thân đã rõ, ai ngờ lại thấy giáo viên phụ trách đột nhiên ngẩng cổ, mặt trợn tròn, giống như ác long gào thét: " Trương Ngự em xem đã là mấy giờ rồi, sao không đợi buổi tối tan học rồi hãng đến? "

Tɧẩʍ ɖυ bị giọng nói của thầy làm sợ, quay đầu ra xem, chỉ thấy một nam sinh mập mạp lưng đeo cặp đi tới.

Nhận ra đó là người đứng cùng với người trực vừa rồi.

Tɧẩʍ ɖυ chớp mắt, sau đó nhìn thấy hai nam sinh bước ra khỏi cầu thang.

Một người trong đó chính là người trực ban chỉ cô vị trí tòa nhà dạy học, người còn lại thì cô chưa từng gặp qua.

Giáo viên phụ trách thấy hai người đi đến, lập tức nhướn mày lên.

" Sầm Văn Thanh, Lục Tiêu, tốt, hai cậu cá hôi tôm thối đi cùng nhau, đúng không? "

" Chủ nhiệm Trương hiểu nhầm rồi, hiểu lầm rồi, em là người trực sao đỏ mà. " Sầm Văn Thanh cười nhe răng, tiến lên trước mặt giáo viên phụ trách, túm phù hiệu đỏ trên tay áo, giáo viên phụ trách cúi cổ xuống, liếc nhìn tay áo của cậu ta " Vậy cậu còn đứng đây xem náo nhiệt cùng bọn họ làm gì, nhanh vào lớp! "

* Một nhà lãnh đạo phụ trách các công việc hàng ngày của giáo dục và giảng dạy được thành lập ở hầu hết các trường tiểu học và trung học ở Trung Quốc, chịu trách nhiệm thực hiện các yêu cầu quản lý thường xuyên giảng dạy, đồng thời chịu trách nhiệm trực tiếp và báo cáo với hiệu trưởng.( theo baike.baidu) - đây là nhiệm vụ của thầy Trương nên mình sẽ để là giáo viên phụ trách nhé.

" Ôi chao, thật ngại mà. " Vẻ mặt Sầm Văn Thanh bỉ ổi, bộ dáng cười hề hề.

Giáo viên phụ trách tức giận đá cậu ta một cái: " Còn không vào đi. "

Sầm Văn Thanh cười né tránh, nâng mắt nhìn Lục Tiêu.

Lục Tiêu liếc cậu ta một cái, Sầm Văn Thanh sờ sờ cái mũi, xoay người đi vào. Khi đi ngang qua người Tɧẩʍ ɖυ, cậu ta trợn to mắt lên: " Ơ, cậu......"

" Ơ ơ gì, nhanh vào lớp. "

Giao viên phụ trách không cho cậu ta cơ hội mở miệng, giống như sư tử Hà Đông hét bắt cậu ta đi vào.

Sau đó quay đầu nhìn về phía hai người còn lại: " Lục Tiêu lần thứ mấy rồi, cậu nhìn mũ đồng phục của mình xem, cậu có thể ngoan ngoãn mặc đồ mang mũ cận thẩn không, nghĩ xem như vậy có đẹp trai không? "

Dáng người nam sinh cao gầy, ngũ quan rõ ràng, đồng phục màu đen sẫm càng tôn lên vai rộng, eo thon chân dài.

Đồng phục bị cậu tùy ý xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ gầy trắng, mang theo vài phần tự do thoải mái.

Phải nói rằng cậu đẹp trai, quả thật rất đẹp trai.

Lục Tiêu đứng ở đó, tầm mắt không khỏi hướng về phía Tɧẩʍ ɖυ đứng cạnh cửa sổ, trong mắt phượng hẹp dài mang theo chút kinh ngạc.

" Nhìn cái gì, đây là thái độ của em hả Lục Tiêu! "

" Thưa thầy, bọn em đi muộn là có lý do ạ. " Trương Ngự ở bên xen vào nói " Buổi sáng lúc em và anh Lục tới trường, thấy một bà cụ đang qua đường, hai bọn em cảm thấy đáng thương nên liền..... "

" Bịa, tiếp tục bịa đi, thầy thấy cậu Trương Ngự có tố chất làm nhà văn được rồi đấy, vậy hôm nay cậu trở về viết 3000 chữ cho tôi, xem cậu dắt bà cụ qua đường như nào, nhanh đi vào viết! "

Trương Ngự lập tức ngừng nói, chán nản đi vào, chẳng qua vừa đi vào liền đυ.ng phải chủ nhiệm lớp - Triệu Đồng Sinh.

Cậu ta lập tức cứng đờ lại, sau đó nhanh chóng đi vào lớp học.

Triệu Đồng Sinh làm chủ nhiệm lớp 1, hơn 40 tuổi, đeo kính đen phong nhã lịch sự, rất ôn hòa với người khác, chưa từng mắng chửi người, nhưng rất thích giảng đạo lý.

Thầy thấy Tɧẩʍ ɖυ đứng cạnh cửa sổ, cười nói: " Bạn học, em là Tɧẩʍ ɖυ đúng chứ? "

Không ngờ thầy nhận ra, Thẩm Dụ vội vàng nói: " Là em ạ. "

" Ừm.. Được rồi, em chờ thầy một chút, thầy xử lý chuyện bên này đã. "

" Dạ thầy. "

Triệu Đồng Sinh dịu dàng cười với cô, xoay người đi về phía giáo viên phụ trách: " Chủ nhiệm Trương xin bớt giận, sao Lục Tiêu em không nói với chủ nhiệm sáng em bị đau bụng đã xin phép thầy rồi? "

Khóe môi Lục Tiêu cong lên: " Đang định nói thì thầy đến. "

Giáo viên phụ trách rõ ràng không tin lời này, quay đầu nhìn về phía Triệu Đồng Sinh: " Thầy Trương, sao thầy vẫn bênh cậu ta như vậy, Lục Tiêu cũng không phải lần một lần hai. "

" Chủ nhiệm Trương tôi biết, tôi sẽ nói với em ấy, tôi tin tưởng em ấy sẽ không tái phạm lần nữa, bạn học Lục Tiêu vẫn rất nghe lời. "

Vẻ mặt giáo viên phụ trách nhìn thầy ấy như gặp quỷ, Lục Tiêu nghe lời?

Lục Tiêu đã bao giờ làm theo quy định đâu?

Tay chỉ chỉ Triệu Đồng Sinh, giáo viên phụ trách vô cùng tức giận, quay đầu rời đi.

Chờ người đi, Triệu Đồng Sinh đẩy kính mắt: " Hôm nay sao lại đi muộn? "

Lục Tiêu nhìn thầy, thờ ơ nói: " Đau bụng. "

Triệu Đồng Sinh cười vỗ nhẹ bả vai cậu: " Lần sau không được viện cớ này nữa, đi vào thôi. "

Tɧẩʍ ɖυ đứng trước cửa sổ nhìn nam sinh cao gầy đi tới, mắt phượng hẹp dài dừng trên người cô, lướt nhẹ qua cô, khóe môi khẽ cong lên không thấy rõ được, phát ra tiếng cười khẽ: " Heh! "

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tɧẩʍ ɖυ: Tên · thần · kinh ở đâu tới!

Cầu sưu tầm ~~~~~ để lại cmt nhận lì xì ~~~~~ cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn và tưới dung dịch dinh dưỡng lúc 2022-04-11 19:38:07~2022-04-12 18:58:38.

Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã ném lưu đạn: Quyển Nhĩ, Xá Dư, Tiểu Khả Ái: 1 cái.

Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã ném mìn: Trúc Mã Thanh Mai rượu: 2 cái.

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ chế, tui sẽ tiếp tục cố gắng!