Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 9: Có thể chứ

Tính tình của Ôn Ninh từ trước đến nay đều nhã nhặn, nhưng giờ phút này cảm xúc lại đột nhiên kích động, bên trong xe tối om, Hạ Chi Châu thậm chí còn lờ mờ thấy được ánh nước trong mắt cô?

“Ý anh cũng không phải thế kia, chúng ta……” Hạ Chi Châu giơ tay chạm vào khóe mắt cô, muốn xác nhận xem có phải cô thật sự khóc hay không.

Nhưng còn chưa chạm tới cô thì đã bị Ôn Ninh đột nhiên giơ tay ngăn cản.

“Không cần miễn cưỡng như vậy!”

Đừng khiến người vợ như cô đây cưỡng ép anh, mà người làm chồng như anh đây dường như không thể không phối hợp.

“Em nói không sinh!”

Đứa trẻ không được chờ mong sinh ra cũng chịu tội, cô quá rõ ràng mùi vị không được yêu nên không muốn con mình cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Ôn Ninh nói xong thì quay mặt sang cửa sổ xe, lấy cái ót đối diện với Hạ Chi Châu, “Cũng phiền anh nói rõ ràng với mẹ anh.”

Dù sao từ lúc bắt đầu là bản thân Hạ Chi Châu không muốn sinh, mà không phải cô, miễn cho sau này lại tới gây sự với cô, trách cứ cô không phải.

“Đương nhiên.” Hạ Chi Châu giơ tay sờ đầu cô, “Anh sẽ nói rõ ràng với mẹ.”

**

Đêm dài, anh lái xe vào gara riêng.

Vừa dừng lại, Ôn Ninh đã đẩy cửa xuống xe trước.

Cũng không đợi chờ Hạ Chi Châu.

Động tác đẩy cửa của Hạ Chi Châu khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Ôn Ninh đã đứng trên mặt đất, trở tay đóng sầm cửa lại.

Trước đêm nay, cô vĩnh viễn đều dịu dàng như nước, vui vẻ hòa nhã trước mặt anh, thái độ như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, mặc cho ai bị người lớn quở trách cũng khó tránh khỏi sẽ cáu kỉnh, Hạ Chi Châu có thể hiểu nên đẩy cửa xuống xe.

Sau khi Ôn Ninh trở lại phòng thì cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm để tắm rửa, mới vừa cởϊ qυầи áo trên người xuống thì cửa phòng tắm đột nhiên bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.

Cô quay đầu, hai tay ôm ngực chắn mình theo bản năng, “Anh làm gì thế?”

Hạ Chi Châu cởi cúc áo sơmi ra, dần dần lộ ra vòm ngực rộng lớn đi về phía cô.

“Anh thấy tâm trạng của em không tốt.” Anh ném chiếc áo sơ mi tiện tay cởi tới trong rổ bên cạnh, nhìn chằm chằm cô, đôi chân dài rảo bước vào phòng tắm vòi sen.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, bóng dáng cao lớn của người đàn ông ngay lập tức khiến cả phòng tắm trở nên chật chội.

Cảm giác áp bách và hơi thở xâm lược quá mức mãnh liệt, Ôn Ninh lui nửa bước ra sau theo bản năng.

Hạ Chi Châu lại nắm cằm cô vào lúc này, nâng mặt cô lên, đồng thời ấn cô về phía trước, cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, đuôi mắt nhuốm mấy phần ý cười mà không phải cười, “Khiến em thoải mái một chút nhé?”

Mẹ chọc vợ anh không vui, vẫn để người chồng như anh tới dỗ.

Anh cúi đầu, hôn lấy cô.

Ôn Ninh tránh vài cái, lại nhanh chóng không biết cố gắng mềm nhũn người.

Nước ấm đúng lúc từ trên đầu xối xuống, tiếng nước hòa cùng tiếng va chạm, tiếng thở dốc, mập mờ vang lên vào ban đêm như một bản hòa âm trêu chọc lòng người.

Ngày kế, Ôn Ninh ngủ một giấc đến trời sáng choang.

Hạ Chi Châu đã sớm ra ngoài làm việc, cô lười biếng ngồi dậy từ trên giường, sau khi rửa mặt thì đi xuống lầu ăn chút gì rồi lái xe đến phòng làm việc của mình.

Khi lên lầu đi ngang qua phòng làm việc của đàn chị thì nghe thấy bên trong truyền đến giống như tiếng cãi vã.

Ôn Ninh quẹo qua chỗ rẽ, đang muốn bước lên bậc thang thì khựng lại.

Cô quay đầu lại, thấy cánh cửa kia khép hờ, suy nghĩ hai giây thì xoay người dời bước qua đó.

Cô vừa đẩy cửa ra theo khe cửa thì thấy Nam Hi đứng ở bên cửa sổ chống nạnh, trong tay cầm di động đang kích động nói chuyện điện thoại.

Trợ lý của chị ấy Lâm Hỏa ngồi trên ghế phía sau chị ấy, vùi đầu yên lặng lắng nghe.

“Làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi Lâm Hỏa.

Lâm Hỏa ngẩng đầu nhìn thấy cô, đang muốn nói chuyện, lúc này Nam Hi cũng quay đầu lại, cúp điện thoại rồi nói trước một bước: “Không có việc gì.”

Lâm Hỏa xoay người lại nhìn bà chủ của mình, Ôn Ninh thấy đàn chị không muốn nhiều lời thì cũng thức thời không hỏi nhiều nữa, nói câu không sao là tốt rồi, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại, xoay người đi lên lầu.

Cửa vừa đóng lại, Lâm Hỏa rất khó hiểu hỏi: “Chị Hi sao chị không nói với chị Ôn?”

Nam Hi nhíu mày lại, cúi đầu lật danh bạ, “Để chị xem còn có thể hay không rồi ngẫm lại biện pháp khác.”

Cô biết Ôn Ninh được gả vào nhà họ Hạ là đã trèo cao, vừa vào hào môn sâu như biển, không phải vạn bất đắc dĩ, cô ấy cũng không muốn làm phiền Ôn Ninh.

Đến giữa trưa, Ôn Ninh xuống lầu ăn cơm, thấy chỉ có trợ lý của mình thì thuận miệng quan tâm một câu: “Chị Hi và Hỏa Hỏa đều đi ra ngoài rồi à?”

Kiều Tinh gật đầu, “Đúng vậy ạ.”

“Hình như gặp phải chút rắc rối.”

Cô ấy vừa mở cơm hộp vừa nói, Ôn Ninh nhớ tới buổi sáng chị ấy gọi điện thoại kích động như vậy thì khẽ cau mày, “Rắc rối gì?”

“Nghe nói địa điểm tổ chức buổi triển lãm tranh dự định trước đó bị người ta đoạt.” Kiều Tinh đưa cho cô hộp cơm đặt trước mặt, “Em cũng nghe Hỏa Hỏa nói.”

Hai người ăn được một nửa thì đã thấy đàn chị dẫn theo trợ lý của chị ấy trở lại.

Ôn Ninh ăn sáng trễ nên giữa trưa không có cảm giác ngon miệng nên buông đôi đũa xuống, cầm lấy ly nước bên cạnh uống một hơi rồi hỏi: “Chuyện về địa điểm đã giải quyết rồi ạ?”

“Chưa.” Nam Hi kéo một cái ghế ra, nản lỏng ném chiếc túi trên tay lên trên.

Ôn Ninh lại nhấm nháp một hớp nước sôi để nguội và hỏi: “Chị đặt sân nào?”

Lâm Hỏa giao suất cơm tới, Nam Hi nhận lấy, “Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế.”

“Đã nói là hôm nay ký hợp đồng, kết quả chỉ còn một bước! Lại nói không ký cho chúng ta!” Nam Hi càng nói càng nổi giận, một tiếng tách tháo đôi đũa dùng một lần rồi ngước mắt nhìn về phía Ôn Ninh, “Cưng à, chuyện này, chỉ sợ vẫn phải xin em hỗ trợ.”

Điền sản nhà họ Hạ dưới trướng tập đoàn nhà họ Hạ là nhà phát triển bất động sản số một số hai trong nước, chuyên về xây dựng công cộng và các tòa nhà dân cư cao cấp, mà Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn nhà họ Hạ.

Nam Hi đã hỏi thăm rõ ràng vào buổi sáng, là một giám đốc điều hành của điền sản tập đoàn nhà họ Hạ bảo trung tâm triển lãm bên kia phá vỡ hợp đồng sắp đến thời gian và ký kết địa điểm mà cô ấy nhìn trúng với người khác. Cô ấy vừa mới qua đó là muốn tìm đối phương nói chuyện, kết quả đối phương trực tiếp đóng cửa không gặp.

Ồ, dù là giám đốc điều hành lớn cỡ nào, có thể có sức nặng bằng bà chủ nhà họ Hạ ư? Nếu đối phương muốn đua vòng quan hệ, như vậy cũng đừng trách cô ấy không khách khí.

Ôn Ninh hiểu biết tính tình của Nam Hi, kiêu ngạo không thích nhờ vả, nếu không buổi sáng cô hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy không đến mức giấu giếm cô, nói vậy giữa trưa đi ra ngoài cũng là nghĩ cách, nhưng thật sự đi không giải quyết được, lúc này mới mở lời với cô.

Lúc trước Ôn Ninh chuẩn bị mở phòng làm việc, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm, rất nhiều chỗ không hiểu đều cần Nam Hi chỉ bảo. Nam Hi làm đàn chị chẳng những không tiếc chỉ dạy, hơn nữa còn cung cấp cho cô rất nhiều tiện lợi, hiện tại tầng ba cô đang sử dụng là do Nam Hi cố ý đưa cho cô, vì cô đã giảm bớt không ít phiền toái, Ôn Ninh vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn cô ấy, vì thế nghĩ ngợi rồi đồng ý: “Em thử xem.”

Tuy nói Ôn Ninh là bà Hạ, nhưng trước đây, cô chưa từng can thiệp vào chuyện công việc của Hạ Chi Châu, cô cũng không xác định được chồng mình có thể đáp ứng hỗ trợ hay không, cho nên chỉ có thể dè dặt nói thử xem.

**

Cùng lúc đó, một nhà hàng cơm Tây nào đó gần tập đoàn nhà họ Hạ.

“Địa điểm đã được đặt trước rồi, em vừa nói muốn, cậu ấy đã phá lệ ký cho em.” Chu Vĩ mỉm cười cắt miếng bò bít tết trước mặt rồi ngước mắt nhìn người phụ nữ ở đối diện, “Xem ra em và A Châu……”

Hắn ta ra vẻ mập mờ dừng một chút, “Có hi vọng nhỉ?”

Dương Ảnh cũng cảm thấy như vậy, nhướng mày rất là tự hào, bưng champagne bên cạnh lên đưa về phía hắn ta, “Sáng mai anh đem hợp đồng chuẩn bị xong, em bớt thời giờ lại đây ký.”

“Không thành vấn đề.” Chu vĩ cười bưng ly rượu lên chạm vào với cô ta.

**

Buổi chiều, Ôn Ninh đã gửi tin nhắn cho Hạ Chi Châu, hỏi anh tối nay có về nhà ăn cơm hay không.

Vì tránh cho anh phản cảm, cô rất ít khi hỏi đến lịch trình của anh, Hạ Chi Châu có lẽ cũng cảm thấy kỳ quái nên trả lời một dấu chấm hỏi lại đây.

【 Muốn ăn gì? 】

Ôn Ninh cúi đầu trả lời.

【 Em làm. 】

Đã có chuyện muốn nhờ cậy anh, cô đương nhiên cũng muốn lấy ra thành ý.

Cho nên cô định tự tay nấu bữa tối cho anh.

Hạ Chi Châu: 【 Em quyết định là được. 】

Ôn Ninh: 【 Vâng. 】

Buông điện thoại xuống, Ôn Ninh đại khái nghĩ đến thực đơn cho tối nay, sau đó rời khỏi phòng làm việc trước, chuẩn bị đi siêu thị mua chút nguyên liệu cần cho nấu ăn trở về.

6 giờ chiều, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Hạ.

“Tổng giám đốc Hạ, 7 giờ, chúng ta có một cuộc hẹn với tổng giám đốc Tiêu của khoa học kỹ thuật Thế Long ở Quân Lâm Thiên Hạ.”

Hạ Chi Châu cầm lấy chìa khóa xe bên cạnh đi ra ngoài, thư ký bên cạnh đi theo phía sau anh nhắc nhở anh.

“Đêm nay không rảnh.” Hạ Chi Châu đút một tay vào túi, đi dọc hành lang dẫn đến thang máy, “Để Adam thay tôi đi.”

Adam là trợ lý đặc biệt của anh.

“Được.” Thư ký ôm máy tính bảng cúi người, khom người tiễn anh.

Hạ Chi Châu tự mình lái xe trở về, vào nhà đã nghe thấy phòng bếp bên kia truyền đến tiếng động.

Bước chân đi theo ánh mắt anh qua đó thì nhìn thấy hình ảnh Ôn Ninh đang bận rộn bên trong.

Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ ấn tượng của Hạ Chi Châu với cô phần lớn thời gian đều là: yên tĩnh, ngọt ngào.

Sau khi kết hôn thì càng ngày càng cảm thấy trên người cô thêm nét nữ tính quyến rũ hơn, cái từ dịu dàng như nước này tựa như tồn tại là bởi vì cô.

Hơn nữa trên người cô luôn có một loại khí chất độc đáo, giống như bây giờ, cô đang mặc quần áo bình thường rộng thùng thình, mái tóc dài của cô được buộc trong một chiếc trâm cài tóc retro, bên trong tính cách mang theo ưu nhã, rõ ràng đang ở trong phòng bếp vô cùng khói lửa nhưng hết lần này đến lần khác cô giống như một nàng tiên không dính khói lửa phàm tục.

Nàng tiên hẳn là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, Hạ Chi Châu cởi cúc áo sơmi ra rồi đến gần cô, “Giao cho dì giúp việc là được, sao luôn tự mình làm thế?”

Ôn Ninh quay đầu lại, thấy anh đã về thì nhoẻn miệng cười. “Vậy không giống.”

Dì làm là dì làm, cô làm là cô làm, ý nghĩa cũng khác nhau.

Thấy cô thích thú, Hạ Chi Châu cũng không khuyên cô nữa, kéo cao tay áo tiến vào rồi đến vòi nước rửa tay, “Anh có thể giúp gì không?”

“Không cần đâu, em sắp làm xong rồi.” Ôn Ninh mang bao tay lên, đi mở lò nướng, “Hay là anh đi chọn một chai rượu đi, nếu như đêm nay anh muốn uống rượu.”

Mùi thơm trong phòng bếp tràn ra dẫn dắt vị giác của con người, Hạ Chi Châu cười một cái, nghiêng đầu nhìn cô và đáp: “Được.”

Đêm đó, Ôn Ninh dụng tâm làm tám món một canh.

Toàn bộ đều được làm theo sở thích của Hạ Chi Châu, khẩu vị của anh trông cũng không tệ, mỗi món đều ăn không ít.

Ôn Ninh nhìn vui vẻ, thấy anh buông đũa xuống thì cười hỏi: “Còn hài lòng chứ?”

Hạ Chi Châu cười gật đầu, bưng ly rượu trong tay lên.

Ôn Ninh liếʍ môi, nhìn chằm chằm anh muốn nói lại thôi.

Dù sao cô chưa từng chủ động mở miệng xin anh bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên như vậy vẫn hơi khó có thể mở miệng.

Hạ Chi Châu lắc ly rượu trong tay, bỗng nhiên ý thức được gì đó, ngước mắt nhìn cô lại cụp mắt nhìn bữa tối thịnh soạn trước mặt.

Tuy nói bình thường thỉnh thoảng cô cũng sẽ tự mình xuống bếp vì anh, nhưng ngoại trừ một số ngày lễ đặc biệt thì rất hiếm khi làm được phong phú như vậy.

“Có phải em……” Hạ Chi Châu lại ngước mắt nhìn cô, hơi nheo mắt, “Có cái gì muốn nói với anh hay không?”

Ôn Ninh liếʍ môi, cũng cầm ly rượu trong tay lên đột nhiên nhấp một ngụm như là tự thêm can đảm cho bản thân.

“Chuyện đó……” Ôn Ninh bình tĩnh lại, thuật lại một lần nữa chuyện địa điểm triển lãm tranh của đàn chị bị cướp đi rồi hơi thấp thỏm nhìn anh, “Có thể chứ?”

Hạ Chi Châu nhíu mày, nghiêng đầu nhớ lại và xác nhận với cô, “Em xác định là phòng triển lãm ở tầng sáu của Trung tâʍ ɦội nghị và Triển lãm?”?”

Ôn Ninh thấy phản ứng của anh không đúng lắm, sợ anh phản cảm lại vội bổ sung thêm một câu: “Nếu anh cảm thấy khó xử, thì thôi ạ.”

Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện mọi người đều đang mong ly hôn, xem tốc độ này thực sự rất nhanh, tổng giám đốc Hạ, tự giải quyết cho tốt nha ~