*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Chi Châu chủ động quan tâm đến chuyện của cô, Ôn Ninh có thể nói là được cưng chiều mà lo sợ, hơn nữa mấy ngày không gặp anh, khỏi phải nói có bao nhiêu nhớ anh nên muốn nhân cơ hội trò chuyện nhiều thêm vài câu với anh.
Cô khẽ cắn khóe môi, vội vàng nhắn lại cho anh: 【 Chỉ là trước đó em chưa từng chụp nên có hơi xấu hổ. 】
Lời này của cô ngược lại cũng không chỉ là vì tìm đề tài mới cố ý nói như vậy, lúc chụp ảnh còn phải có một vài động tác ôm ấp với người mẫu nam cộng sự đặc biệt, nhưng cô từ nhỏ đến lớn ngoại trừ người nhà thì chỉ từng ôm một người khác phái là Hạ Chi Châu. Trời sinh tính cách của cô thiên về bảo thủ và sẽ đặc biệt không được tự nhiên khi tiếp xúc thân thể với những người đàn ông khác.
Cô cũng chỉ đơn giản là chia sẻ với anh cảm giác của cô về việc chụp ảnh, nhưng có lẽ Hạ Chi Châu lầm tưởng cô đang phàn nàn với anh thì phải? Đột nhiên trả lời một câu: 【 Vậy đừng chụp. 】
Ôn Ninh: “……”
Cô thật sự cũng không có ý đó.
Cô cắn môi, giải thích: 【 Em có thể khắc phục. 】
Hạ Chi Châu: 【 Không cần thiết khó xử bản thân. 】
Anh đang yêu thương cô sao? Ôn Ninh cắn môi, trong lòng ngọt ra mật nhưng……
Cô ngẩng đầu nhìn Giản Sơ đang giao lưu với nhϊếp ảnh gia nên nghiêm mặt mấy phần trả lời: 【Em đã đồng ý với Giản Sơ. 】
Hạ Chi Châu: 【 Anh có thể giúp em tìm cho cô ấy người mẫu nữ một lần nữa. 】
Ôn Ninh:……
Cô chần chờ mới nói: 【 Vẫn là đừng đi. 】
Chủ yếu, cô còn muốn Giản Sơ giúp thiết kế âu phục một tay, hai người họ đã nói xong. Nhưng bộ âu phục đó là để tặng cho anh vào ngày kỉ niệm, Ôn Ninh dự định trước tiên sẽ giữ bí mật, sau đó sẽ cho anh một bất ngờ.
Thấy cô kiên trì muốn chụp, sắc mặt của Hạ Chi Châu trở nên âm u, tiện tay ném điện thoại lên trên bàn.
Điện thoại va chạm trên mặt bàn phát ra một tiếng giòn vang, toàn bộ nhân viên tham dự hội nghị nhất trí quay đầu nhìn về phía anh.
Hạ Chi Châu ngồi ở ghế chủ tịch:……
Có một sự đình trệ ngay lập tức trong không khí.
“Nhìn cái gì?” Ánh mắt nghiêm túc của Hạ Chi Châu đảo qua mọi người, “Nghiêm túc mở họp.”
Mọi người bị cơn giận của anh làm cho khϊếp sợ, sôi nổi vùi đầu xuống, chỉ là không thể tránh khỏi âm thầm chửi thầm, cũng không biết là ai không nghiêm túc.
Mà cũng lạ, từ trước đến nay tổng giám đốc Hạ chuyên chú nghiêm túc, hôm nay sao lại chơi điện thoại ở hội nghị? Cũng không biết trong điện thoại có cái gì, coi bộ khiến anh tức giận không nhẹ.
**
Sau khi chụp ảnh mấy ngày, không ngừng thay đổi cách trang điểm và thay đổi địa điểm, Ôn Ninh mới phát hiện người mẫu cũng là việc tốn thể lực, tay chân mệt mỏi đau nhức mỗi một ngày.
Nhưng cũng may sau khi chụp xong bộ sưu tập thì có thể tạm thời hạ màn trước, buổi tối Ôn Ninh kết thúc công việc về đến nhà, chuẩn bị tắm rửa thả lỏng một chút.
Cô đẩy phòng ngủ chính ra rồi đi vào, đến phòng tắm trước mở nước ấm vào trong bồn tắm, sau đó đốt hương hoa cỏ mình thích.
Kế tiếp, cô đến phòng để quần áo lấy áo ngủ lại đây, mùi hương hoa cỏ sau khi được cô đốt đã nhanh chóng phát huy, hương nụ hoa và quả bông xanh biếc thoang thoảng.
Nước trong bồn tắm cũng gần đầy, cô tắt van nước ấm, cởϊ qυầи áo bằng tay chân đau nhức, chậm rãi di chuyển ngồi vào bồn tắm bên kia.
Cô chìm xuống, ngoại trừ đầu ở bên ngoài ra thì gần như cả người đều được ngâm trong dòng nước ấm áp, mỗi một lỗ chân lông đều được thả lỏng mở ra, trong không khí quanh quẩn mùi hương yêu thích, hương được điều phối nhẹ nhàng mang theo hương trái cây thoang thoảng, giống vị dưa hấu mùa hạ, nhẹ nhàng khoan khoái mà không ngán.
Quá thoải mái, thế cho nên Ôn Ninh không cẩn thận ngửa ra sau dựa vào bên bồn tắm ngủ thϊếp đi.
Đột nhiên bị ai đó vớt ra khỏi nước, cô mở mắt ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy được góc nghiêng trên gương mặt anh và đường quai hàm rõ ràng.
Ôn Ninh lập tức tỉnh táo, hai tay lập tức vòng qua ngực mình chặn lại.
Đều do cô mấy ngày này bận rộn nên quên mất, quên hôm nay anh sẽ kết thúc chuyến công tác và trở về.
Cảm giác được người trong l*иg ngực nhúc nhích một chút, Hạ Chi Châu cụp mắt nhìn cô.
Thấy cô thẹn thùng cuộn tròn thành một cục, ôm hai cánh tay che chắn người hết mức có thể, anh cười khẽ, ánh nến hương cỏ hoa lay động trong mắt anh, giọng nói trầm thấp độc đáo của anh lúc này nghe có vẻ lạnh lùng khó gần và gợi cảm, “Cản cái gì? Cũng không phải chưa thấy nó bao giờ.”
Vừa dứt lời, rất nhiều hình ảnh đối xử chân thành với nhau lập tức hiện lên trong đầu, Ôn Ninh lập tức cảm thấy thẹn đến mức cả người đỏ au như là tôm luộc.
Cô chẳng biết đặt ánh mắt vào đâu, hoảng loạn đổi tới đổi lui.
Bên cạnh bồn rửa mặt có một chiếc khăn tắm, Hạ Chi Châu đặt cô lên bên trên rồi kéo chiếc khăn bên cạnh chuẩn bị lau khô cho cô.
Ôn Ninh nóng bừng cả mặt nên đoạt lấy khăn lông trong tay anh che lại ngực, “Em tự làm.”
Nói xong, cô trượt xuống khỏi bồn rửa mặt, túm lấy áo ngủ của mình và bước ra ngoài.
Hạ Chi Châu thấy cô thật sự thẹn thùng nên cũng không tiếp tục kiên trì nữa, anh cong môi cười một cái, giơ tay nới lỏng cà vạt của mình, khẽ ngẩng cổ lên cởi cúc áo sơ mi trên cùng rồi xoay người đi đến vòi sen trong phòng tắm.
Ôn Ninh lau sạch nước trên người, phủ thêm áo choàng tắm vào rồi tự rót cho mình một ly nước đun sôi để nguội ở phòng khách bên ngoài. Sau khi mình uống xong thì cô lại lấy một ly cho Hạ Chi Châu, sau đó đặt lên trên tủ đầu giường.
“Ninh Ninh.” Trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng Hạ Chi Châu kêu cô.
“Dạ?” Ôn Ninh quay đầu, nhìn về phía phòng tắm bên kia.
Qua lớp kính mờ, có thể thấy dáng người cao lớn mờ mờ ảo ảo và hình dáng đại khái của anh.
Ôn Ninh mím môi dưới, tim đập nhanh.
“Giúp anh lấy áo ngủ.” Hạ Chi Châu khách khí xin cô giúp đỡ.
“Vâng.” Ôn Ninh đỏ mắt tía tai dời ánh mắt sang chỗ khác rồi bước nhanh đi vào phòng để quần áo.
Cô cầm áo ngủ ra cho anh rồi đứng gõ cửa ở phòng tắm.
Trong tiếng nước ào ào, có thể nghe thấy được Hạ Chi Châu nói rõ ràng: “Em vào đi.”
Ôn Ninh chần chờ một chút, mặt đỏ tim đập nhanh đẩy cửa ra.
Cô ngượng ngùng nhìn thẳng vào anh, sau khi bước vào thì vùi đầu, bước từng bước nhỏ đặt áo choàng tắm lên giá bên kia.
Hạ Chi Châu giơ tay tắt nước rồi kéo khăn tắm qua, vừa lau mái tóc ướt vừa quay đầu nhìn chằm chằm cô không chút nào che giấu, “Lấy lại đây.”
Giọng nói anh đứng đắn, hoàn toàn như đang ra lệnh cho cô, Ôn Ninh cảm thấy bản thân lúc này tuyệt đối không thể sợ, không thể nghĩ nhiều, vì thế cô căng da đầu cầm lấy chiếc áo ngủ mới vừa buông xuống.
Cô cúi đầu từ đầu đến cuối, đi đến trước mặt anh nhìn chân anh, cô mới dừng lại rồi vươn tay đưa chiếc áo ngủ trong tay qua.
Đột nhiên, cổ tay truyền đến xúc cảm ấm áp, cô nheo mắt, ngẩng đầu, đột nhiên không kịp chuẩn bị va vào ánh mắt cười đùa của Hạ Chi Châu.
Ôn Ninh ý thức được bản thân bị lừa nhưng mà đã không còn kịp rồi, Hạ Chi Châu túm cổ tay của cô kéo cô vào l*иg ngực, cô không có dấu hiệu nào bổ nhào vào trên người anh.
Ôn Ninh khẽ kêu một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Chi Châu đã đảo ngược vị trí của hai người lại ấn nhẹ cô vào bức tường phía sau.
Trên môi anh nở một nụ cười như có như không, ngước cằm cô và nâng mặt cô lên, “Đêm nay ở đây nhé?”
Tóc mái còn chưa lau khô hẳn, rối bù rũ xuống trước trán, thỉnh thoảng lại nhiễu xuống vài giọt nước trên mặt Ôn Ninh.
Trong không khí tràn ngập hơi nóng ẩm ướt với mùi thơm của dầu gội và sữa tắm giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Ôn Ninh mới một chút mà chân đã mềm, ngửa đầu nhìn anh, hơi thở cũng theo nhịp tim không khống chế được dồn dập lên.
Hai người còn chưa từng nếm thử ở chỗ này, khuôn mặt Ôn Ninh trở nên đỏ bừng và nói rằng: “Cũng được.”
Dù sao đối với cô, ở đâu không quan trọng, quan trọng là anh.
“Ngoan lắm.” Nụ cười trên môi Hạ Chi Châu sâu hơn, anh cúi đầu xuống đồng thời hôn lên môi cô, những ngón tay thon dài của anh kéo dây buộc quanh eo chiếc áo choàng tắm của cô xuống.
Sau vài ngày vắng bóng, Hạ Chi Châu đặc biệt phấn khởi, phòng tắm vòi sen, cạnh bồn tắm, bồn rửa tay, nơi nơi đều nếm thử một lần không biết mệt mỏi.
Có vẻ như sau khi thử trong phòng để quần áo lần trước, anh đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới ấy nhỉ?
Chỉ là tương đối bất hạnh, ngày hôm sau Ôn Ninh thức dậy thì phát hiện trên eo, trên đùi và chỗ cằm của mình đều hiện ra những vết hằn rõ ràng.
Trước giờ anh rất chú ý, không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Dấu vết trên eo và trên đùi rất dễ xử lý, dù sao mặc quần áo vào thì chẳng nhìn thấy, nhưng trên cằm thì có tí xấu hổ. Ôn Ninh rửa mặt xong thì soi gương phủ thêm một lớp phấn nền rất dày mới miễn cưỡng che những dấu vết đó lại. Cô bước xuống từ trên lầu, vừa lúc nhìn thấy em trai của mình bước vào từ bên ngoài.
“Ôn Nhiên?” Cô nhìn cậu có vẻ hơi kỳ quái.
“Chị.” Ôn Nhiên ngẩng đầu rồi cười nói, “Hôm nay em chính thức bắt đầu đến công tu nhà họ Hạ làm việc.”
Công ty thực tập mà Ôn Nhiên tìm kiếm đúng là công ty bất động sản nhà họ Hạ thuộc tập đoàn nhà họ Hạ.
Trong thời gian học đại học Ôn Nhiên học chuyên ngành kiến trúc. Vào Tết Âm Lịch năm nay, Ôn Ninh đã đưa chồng đến chúc Tết ba, trong bữa tiệc nói về việc học của em trai, Hạ Chi Châu làm anh rể đã chủ động đề nghị cậu ấy đến công ty bất động sản nhà họ Hạ.
Nhà họ Ôn và nhà họ Hạ kết thành thông gia, vốn là trèo cao, bên ngoài luôn có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, muốn tìm chút sai lầm tới tùy ý công kích. Người nhà họ Ôn thật ra không thích nhận “ sự chăm sóc đặc biệt” của nhà họ Hạ bên kia cho lắm.
Cũng không phải là giả thanh cao, chỉ là không muốn chứng thực như bên ngoài truyền lại “Ôn Ninh kết hôn với Hạ Chi Châu là vì ham chút thứ gì đó”, không muốn để Ôn Ninh không dám ngẩng đầu ở nhà họ Hạ bên kia.
Nhưng công ty bất động sản nhà họ Hạ thuộc về công ty số một số hai ở trong nước, ở trong nghề có địa vị vô cùng quan trọng, quả thật có lợi cho sự phát triển sự nghiệp sau này của Ôn Nhiên. Hơn nữa nếu cậu không vào công ty nhà họ Hạ, vậy chỉ có thể đến làm việc ở công ty đối thủ của nhà Hạ, đây chẳng những bất lợi với gia đình hài hoà mà cũng dễ dàng rước họa vào thân.
Cuối cùng cân nhắc xong, Ôn Nhiên vẫn lựa chọn gia nhập công ty nhà họ Hạ.
Nhưng Ôn Nhiên cũng không vào trực tiếp thông qua quan hệ của anh rể, thay vào đó cậu tự mình đưa bản lý lịch, bắt đầu làm trợ lý từ tầng chót nhất.
Chuyện này Ôn Ninh có biết đến nhưng cô chỉ khó hiểu là vì sao cậu không trực tiếp đến công ty, ngược lại còn muốn đến nhà cô và Hạ Chi Châu một chuyến.
“Anh rể nói tìm em có chút việc nên em tới đây.” Ôn Nhiên nhìn về phía anh rể ở nhà ăn, cậu cũng không biết tại sao anh rể lại gọi mình qua.
Ôn Ninh nghe vậy cũng nhìn về phía Hạ Chi Châu, Hạ Chi Châu ngồi ở vị trí đưa lưng về phía cô, buông ly sữa bò trong tay mới vừa uống được hai hớp rồi nói: “Lại đây ăn bữa sáng trước đã, lát nữa hẵng nói.”
“Em chào anh rể.” Ôn Nhiên đi qua kéo chiếc ghế đối diện anh rồi ngồi xuống, Ôn Ninh thì đã ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.
Sau khi ăn xong, Hạ Chi Châu lên lầu một chuyến rồi sau đó dẫn cậu em vợ đi về phía gara.
Ôn Nhiên nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh và cười hỏi: “Anh rể, anh muốn nói chuyện gì với em?”
Hạ Chi Châu dẫn cậu đến bên một chiếc Porsche màu trắng rồi đưa chìa khóa xe trong tay cho cậu, “Chiếc xe này sau này thuộc về em.”
Phong thái hào phóng của anh tựa như không phải là tặng xe mà chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.
Đương nhiên, lấy xuất thân của Hạ Chi Châu mà nói thì một chiếc xe trị giá hàng triệu quả thật chẳng là gì cả nhưng đối với Ôn Nhiên còn đang học đại học mà nói thì đây quá quý giá.
Thế cho nên Ôn Nhiên đều ngây người, cho rằng bản thân nghe lầm, “Anh rể……”
“Đi làm tan tầm tiện hơn một chút.” Hạ Chi Châu nói rồi trực tiếp nhét chìa khóa xe vào trong tay của cậu.
Chìa khóa xe rơi trong tay, Ôn Nhiên cuối cùng mới có chút cảm giác chân thật.
“Nhưng cái này……” Ôn Nhiên cụp mắt nhìn chiếc chìa khoá xe trong tay hơi chần chờ, “Không tốt lắm đâu?”
Cậu thích xe nhưng cậu cũng hiểu không thể nhận quá nhiều ân huệ của nhà họ Hạ, khiến chị gái ở nhà chồng khó làm người, bị người ta xoi mói.
Vì thế, cậu giơ tay muốn trả chìa khóa xe lại.
Mà Hạ Chi Châu lúc này đã đút tay vào trong túi quần tây, “Có cái gì không tốt? Đưa cho em quà nhậm chức, đừng nghĩ quá nhiều.”
Phong thái của anh khá tùy ý, nếu Ôn Nhiên tiếp tục chối từ nữa thì ngược lại giống như xấu hổ làm ra vẻ ta đây.
“Vậy……” Ôn Nhiên do dự, rút chiếc chìa khoá xe trong tay về, “Cảm ơn anh rể.”
**
Mấy ngày liền không đến phòng làm việc nên hôm nay Ôn Ninh qua đó, lúc đi qua lầu một thì thấy chị Nam Hi ở bên trong, còn có Nam Cẩn – người phụ trách công việc liên quan đến triển lãm tranh của chị ấy.
Nam Cẩn là người phụ trách nổi tiếng bảng vàng, anh ấy cũng đã lên kế hoạch cho các cuộc triển lãm trước đây của chị ấy, mỗi lần đều đạt được thành công lớn.
Thật ra danh tiếng của Nam Hi khi chị ấy mới ra mắt cũng không mời nổi Nam Cẩn giúp chị ấy làm, nhưng Nam Cẩn vẫn là anh họ của chị ấy cho nên trong đó cũng có yếu tố tình thân.
Ôn Ninh quẹo vào chào hỏi, Nam Hi cười hỏi, “Có muốn uống một ly cà phê không?”
“Không ạ.” Ôn Ninh xoay người lên lầu, “Mọi người từ từ nói chuyện.”
Nam Cẩn tựa vào bàn nước, không biến sắc nhìn cô chăm chú, nhìn theo cô rời đi.
Cô thường ăn mặc giản dị và rộng thùng thình, dùng chiếc trâm cài bằng gỗ quấn mái tóc lỏng lẻo lên, vẻ lười biếng và ngông cuồng mà chỉ những người phụ nữ giàu có mới có.
Mấy năm trước mọi người còn đang học đại học, Nam Cẩn đã quen biết cô, nhưng mấy năm nay gặp được cô thì cô thực sự ngày càng trở nên thành thục của phụ nữ trưởng thành.
Nam Hi pha cà phê rồi đẩy một ly đến trước mặt Nam Cẩn, phát hiện anh ấy quay đầu nhìn chằm chằm cầu thang kia đến xuất thần thì gõ ngón tay lên bàn, “Đừng nhìn.”
Nam Cẩn quay đầu lại, cô ấy cười một cái, “Có chủ.”
Nếu nói Ôn Ninh kết hôn với người bình thường còn chưa tính, nhưng cô lại lấy Thái tử nhà họ Hạ mọi thứ đều xuất sắc bất luận về chiều cao, ngoại hình hay gia cảnh. Người phụ nữ như vậy làm sao cũng không tới phiên người đàn ông khác nhớ thương.
Nam Cẩn biết ý của em họ mình nên bất đắc dĩ cười khổ, cụp mắt bưng ly cà phê trước mặt lên rồi im lặng không nói nhấm nháp một ngụm.
Ôn Ninh lên đến lầu 3 thì nhận được tin nhắn của em trai mình gửi đến:
【Anh rể tặng xe cho em. 】
【Cái chiếc lái ra khỏi gara nhà chị vào hôm nay. 】
Lúc trước Ôn Ninh đã nghĩ đến chuyện tặng Ôn Nhiên xe, nhưng dù sao cô cũng đang trong tình cảnh xấu hổ ở nhà họ Hạ, sợ nói cô đào tiền nhà họ Hạ đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, cho nên do dự có nên chờ cậu tốt nghiệp rồi tặng hay không. Không ngờ ngược lại là Hạ Chi Châu bên kia tặng trước.
Ôn Ninh đi đến trước cửa phòng vẽ tranh, tạm dừng bước rồi cúi đầu trả lời: 【 Cố gắng làm việc, đừng làm mất mặt anh rể. 】
Ôn Nhiên: 【Nhất định! 】
Bỏ qua một bên việc có yêu hay không, Hạ Chi Châu thật sự có thể được xem như là một người chồng hoàn mỹ không chê vào đâu được, sau khi kết hôn anh và cô sống một cuộc sống tôn trọng nhau như khách, đối đãi với người nhà của cô cũng coi như săn sóc.
Cho nên Ôn Ninh suy nghĩ một lúc, buổi chiều cô đến phòng bếp lầu một, tự mình làm một ít bánh Palmier và bánh tart trứng, sau đó mang đến Hạ thị.Bánh Palmier
Tập đoàn nhà họ Hạ sở hữu một tòa nhà văn phòng độc lập tọa lạc tại khu trung tâm của Nam Thành, là một trong những tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố.
Ôn Ninh hiếm khi lại đây, sau khi đăng ký ở quầy lễ tân thì cầm thẻ thông hành tạm thời rồi mới quẹt thẻ vào thang máy.
Nhiều công ty trực thuộc tập đoàn đặt trụ sở chính tại đây, cô đến công ty bất động sản nhà họ Hạ trước tìm được em trai mình rồi đưa cho cậu hai hộp bánh tart trứng, bảo cậu chia một chút cho đồng nghiệp, sau đó lại đi thang máy lên văn phòng tổng giám đốc.
Cô bước ra khỏi thang máy và đi về phía văn phòng tổng giám đốc, khi thư ký quầy lễ tân nhìn thấy cô thì đứng lên với sắc mặt hơi cổ quái, “Bà, bà Hạ.”
Vừa mới nhận thẻ thông hành ở lầu một, lễ tân có gọi điện lên thông báo, thư ký biết rõ cô sẽ đi lên, vì sao lại có phản ứng như vậy?
Ôn Ninh cảm thấy hơi kỳ quái, gật đầu, “Anh ấy đang bận sao? Bây giờ tôi……”
Cô chưa kịp nói hết câu hỏi của mình thì phòng làm việc bên trong đột nhiên được mở ra, cô theo tiếng nhìn lại, Dương Ảnh mang giày cao gót, lắc eo nhỏ bước ra từ bên trong.
Ánh mắt Ôn Ninh cứng lại, Dương Ảnh thấy cô thì nhướng mày, rất có mấy phần đắc ý, “Tôi nên nói là trùng hợp hay nên nói là không khéo nhỉ?”
Cô ta nói chuyện ngầm có thâm ý, còn vén tóc một cách quyến rũ không thể chối từ, cười như không cười lắc eo nhỏ đi ngang qua cô.
Trong không khí, mùi nước hoa nồng nặc của người phụ nữ tản ra khiến Ôn Ninh ngửi thấy choáng váng.
“Cô……” Tình cảnh này, thư ký đều cảm giác hít thở không thông, giơ tay ra hiệu vào trong văn phòng rồi căng da đầu nói: “Mời.”
Ôn Ninh cầm chặt món tráng miệng đang xách theo, như thường lệ cất bước đi vào trong.
Cửa mở ra, sau khi cô đi vào thì thư ký thật cẩn thận giúp cô đóng cửa lại từ phía sau.
Hạ Chi Châu ngồi ở khu vực tiếp khách, uống một ngụm trà rồi ngước mắt nhìn về phía cô.
“Làm sao vậy?” Cô rất ít khi đến công ty tìm anh, hôm nay đột nhiên đến, anh khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Làm cho anh chút bánh Palmier.” Ôn Ninh nói với gương mặt không cảm xúc rồi nhìn đến đồ ngọt trước mặt anh, “Nhưng em nghĩ, chỉ e là anh không có hứng thú.”
Lần đầu tiên cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu gai góc này, Hạ Chi Châu theo ánh mắt cô nhìn về món tráng miệng mà Dương Ảnh đưa trên bàn trà.