【 Ý của em không phải thế này. 】
Không nghĩ tới anh sẽ lầm tưởng cô đang vòi tiền anh, Ôn Ninh không thể không giải thích rõ ràng với anh.
【 Em chỉ muốn đi giúp Giản Sơ một chút. 】
Trong giây lát, Hạ Chi Châu trả lời: 【Nếu em muốn đi, vậy thì đi thôi. 】
Cô vốn dĩ muốn thông báo cho anh, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của anh nhưng nể tình anh chủ động hào phóng mở miệng đưa thêm 300.000 tiền tiêu vặt cho cô, trong lòng Ôn Ninh đêm nay không thoải nái bởi vì sự tồn tại của Dương Ảnh lại lấy được chút xíu thư giản.
Có lẽ, Dương Ảnh biết được Hạ Chi Châu phải đi công tác trong bữa tiệc tối hôm qua, có lẽ là biết được thông qua anh trai của cô ta, chưa chắc là vẫn luôn giữ liên lạc với Hạ Chi Châu.
Chuyện không có chứng cứ trực tiếp, cô vẫn không nên định tội Hạ Chi Châu trước.
Ôn Ninh tự an ủi mình như vậy, khóe miệng lại nhếch lên, lúm đồng tiền hiện ra: 【 Cảm ơn. 】
Tuy rằng mới tách ra một ngày nhưng thật sự Ôn Ninh đã rất nhớ chồng mình nhưng nghĩ đến Hạ Chi Châu đi công tác ở bên ngoài, bận rộn một ngày lại sợ quấy rầy đến anh nghỉ ngơi, cuối cùng cô nhìn màn hình do dự một hồi, chỉ nhắn cho anh một câu “Ngủ ngon”.
Sau khi tắt đèn, Ôn Ninh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Chỉ trách ban ngày chỉ lo ngủ bù, ngủ quá nhiều dẫn tới buổi tối mất ngủ.
Cô ôm chiếc gối đầu của Hạ Chi Châu vào trong ngực, hấp thụ hơi thở anh để lại trên đó, tưởng tượng đến cảnh cô đang ôm anh, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường, cô đột nhiên nhớ lại một sự kiện, vì thế, cô đưa tay bật đèn ngủ lên, xoay người mở ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường bên cạnh.
Trong ngăn kéo có bảy tám chiếc bật lửa, còn có một quyển vở thật dày, có bìa da màu nâu đỏ trông rất cổ điển, cầm trong tay lại rất có cảm xúc, bên cạnh còn kẹp một cây bút chì màu sắc rực rỡ.
Ôn Ninh lấu vở và bút ra, cô tựa vào đầu giường mở vở ra, lật đến trang ghi chép lần trước.
Đây là quyển nhật ký vẽ tranh của cô, bắt đầu từ lần đầu mới yêu thích thích Hạ Chi Châu, cô đều viết tất cả tâm trạng, suy nghĩ và trải nghiệm có liên quan đến anh ở mặt trên, dù sao việc yêu thầm này không thể nói nhiều qua miệng, bản thân chỉ có thể lén ghi chép.
Cho nên đây cũng có thể gọi là nhật ký yêu thầm của cô.
Khi còn nhỏ, ba ngoài ý muốn lật đến quyển nhật ký này của cô mới biết được tâm sự thiếu nữ của cô, khuyên cô nhân lúc còn sớm bỏ đi suy nghĩ với Hạ Chi Châu.
“Sắp đến kỷ niệm hai năm ngày cưới, năm nay đưa quà gì cho anh trai mới tốt đây ta?”
Ôn Ninh viết một đoạn như vậy trên trang giấy trắng mới tinh, cô chống cằm, đung đưa đôi chân trắng muốt trên không trung và suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này.
Năm trước vào ngày kỉ niệm 1 năm kết hôn của hai người, cô và Hạ Chi Châu đưa quà cho đối phương, năm nay lại sắp đến rồi, cô phải chuẩn bị trước.
Suy tư một lúc lâu, Ôn Ninh vẽ một người đàn ông mặc âu phục, bên cạnh vẽ đóa hoa nhài nhỏ xuống dưới câu hỏi, sau đó lại giơ tay lấy điện thoại bên cạnh rồi chụp trực tiếp bức tranh vẽ hoàn chỉnh.
**
Hai ngày sau, Ôn Ninh và Giản Sơ hẹn nhau đến phòng làm việc ký hợp đồng người mẫu.
Giản Sơ đưa hợp đồng cho cô, cô thuận tay giở ra, không vội ký mà cười hỏi: “Tớ có thể thay khoản thù lao bên trên thành thứ khác được không?”
“Cái gì?” Tay Giản Sơ đưa bút cho cô bị khựng lại, hơi ngờ vực ngước mắt nhìn cô.
“Muốn mời nhà thiết kế lớn Giản của chúng ta thiết kế một bộ âu phục nam giúp tớ.” Ôn Ninh cười nói.
Giản Sơ cười nhìn cô, hỏi một cách mập mờ: “Đặt riêng cho tổng giám đốc Hạ nhà cậu à?”
“Ừa.” Ôn Ninh cười gật đầu.
“Được nè, theo ý cậu.” Giản Sơ lấy hợp đồng về, “Nhưng cậu cứ đối xử tốt với ổng như vậy, cẩn thận chiều hư ổng đó.”
Ôn Ninh hơi hơi mỉm cười, “Cuối tháng này là kỷ niệm hai năm ngày cưới của bọn tớ.”
Đương nhiên, thật ra cô cũng còn một tâm tư nho nhỏ, cảm thấy chỉ cần cô đảm nhiệm đủ tốt chức trách làm vợ, cũng đủ quan tâm Hạ Chi Châu thì hẳn là anh sẽ không nhẫn tâm làm ra chuyện phản bội cô.
Hôn nhân cũng cần để tâm kinh doanh, cô không cần phải gặp gió sẽ có mưa(*), cho một số người cơ hội thừa lúc vắng mà vào.
(*)见风就是雨: Ý là vừa nghe được một chút tiếng gió, coi như trời sắp mưa. Hình dung nghe được một chút tiếng gió đã cố gắng hùa theo thổi phồng.
Thật ra lúc trước Giản Sơ đã từng tham gia hôn lễ của hai người, chiếc váy cưới mà Ôn Ninh mặc khi đó vẫn là do cô ấy thiết kế nhưng người bình thường sẽ không cố ý đi nhớ ngày kỷ niệm của người khác, nghe cô nói như vậy, Giản Sơ mới nhớ tới: “À, một món quà kỷ niệm tròn năm, điều đó nên có.”
Ôn Ninh cười lấy điện thoại ra khỏi túi xách, “Tớ gửi ảnh mẫu cho cậu.”
Cô gửi qua, Giản Sơ bên kia lập tức kiểm tra và xem ngay.
Ôn Ninh gửi lại số đo của Hạ Chi Châu cho cô ấy, vừa gửi vừa giải thích: “Đóa hoa nhài bên cạnh thêu lên vị trí cổ áo.”
Giản Sơ phóng to hình ảnh nghiêm túc xem rồi cười nói: “Cậu yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ cho cậu.”
Hai người đàm phán xong xuôi, thời gian cũng không còn sớm nên Giản Sơ nói muốn mời cô ăn cơm.
Bởi vì buổi chiều Giản Sơ còn có việc bận cho nên chọn một nhà hàng Tây gần tòa nhà văn phòng.
Sau khi vào cửa, ánh mắt hững hờ của Ôn Ninh tùy ý lướt qua, vừa lúc phát hiện Dương Ảnh cũng ở đấy.
Người dẫn chỗ vừa lúc còn dẫn cô và Giản Sơ vào chỗ trống bên phía cô ta.
Lúc đến gần, Dương Ảnh đột nhiên ngước mắt, cũng vừa vặn nhìn thấy cô.
Tầm mắt hai người giao nhau, Ôn Ninh yên lặng dời ánh mắt, người dẫn chỗ dừng lại ở một vị trí bên cửa sổ, đối diện xéo với Dương Ảnh.
Ôn Ninh kéo ghế ra ngồi xuống, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc phập phồng nào.
Dương Ảnh cong môi cười khẽ rồi thu tầm mắt, cầm lấy điện thoại của mình trên bàn rồi bước ra ngoài gọi một cú điện thoại.
Người phục vụ đưa thực đơn, Ôn Ninh vén sợi tóc rủ xuống lên bên tai, yên tĩnh lật xem, đột nhiên nghe thấy một tiếng “A Châu ~” ngọt ngào
Cô ngừng lật thực đơn thì nghe thấy người phụ nữ kia tiếp tục nói…
“Chừng nào thì cậu trở về dạ?”
Ôn Ninh không khỏi nắm chặt tay, Giản Sơ nhấm miếng nước chanh, nhíu đôi mày xoay người nhìn sang.
“Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?” ánh mắt nhẹ tênh của Dương Ảnh rơi về phía bọn cô, móng tay nạm đá kim cương đắc ý gõ lên mặt bàn, lộ ra mấy phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Ôn chuyện không được ư?”
“Này!” Giản Sơ nhịn không nổi nữa nên cao giọng gọi một tiếng.
Dương Ảnh quay đầu lại, đơn giản nói lời tạm biệt với người ở đầu dây bên kia, lấy điện thoại bên xuống rồi nhướng mày hỏi với thái độ kiêu ngạo: “Cô kêu tôi?”
“Không phải kêu cô thì kêu ai?” Giản Sơ cười lạnh một tiếng, “Con khốn!”
“Cái gì?” Dương Ảnh không ngờ cô ấy sẽ không nể mặt trắng ra như vậy, đột nhiên đứng lên khỏi chỗ, “Cô gọi ai là con khốn hả?”
“Nơi này trừ cô ra thì còn có ai khốn nạn như vậy?” Lòng Giản Sơ đầy căm phẫn, hai tay chống cằm cằm khinh bỉ cô ta, “Người ta cũng đã kết hôn rồi, còn không ngừng sáp lại gần người ta làm gì?”
“Kết hôn thì đã làm sao?” Dương Ảnh không phục, nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Ôn Ninh thì nói chắc như đinh đóng cột, “Kết hôn cũng còn có thể ly hôn!”.
“Cô nói cái gì?!” Giản Sơ theo Lương Cảnh Hành kia ngang ngược đã nhiều năm, tính tình cũng theo anh ấy, không sợ trời không sợ đất, vớ lấy cốc nước trên bàn định đập cô ta.
Dương Ảnh thấy tình thế không ổn thì nhanh chóng vớt túi xách chạy ra ngoài.
Động tĩnh ầm ĩ lớn như vậy, không ít người trong nhà hàng nhìn qua, khó tránh khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ. Ôn Ninh kéo Giản Sơ qua, “Được rồi, cô ta chạy rồi, thôi bỏ đi.”
“Tức chết tớ mà.” Giản Sơ buồn bực khó tiêu, nhìn chằm chằm Ôn Ninh bùn nhão không trát được tường, “Con nhỏ đó thấy cậu tốt tình nên mới dám kiêu ngạo như vậy.”
Ôn Ninh cười khổ, xét về gia cảnh thì cô không bằng Dương Ảnh, cho dù là địa vị của cô ở trong lòng chồng thì chỉ e cũng không bằng Dương Ảnh, cô lấy cái gì để kiên cường?
Ôn Ninh không lên tiếng trái lại cảm kích Giản Sơ ra mặt vì cô nên đẩy cốc nước trên bàn cho cô ấy, “Uống nước nè, xin bớt giận.”
Dương Ảnh bị dáng vẻ của Giản Sơ dọa đi nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có mấy phần không phục, nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi nhà hàng thì vừa lúc chạm mặt Giang Văn đến dùng cơm với cô ta.
“Này?” Giang Văn thấy cô ta vùi đầu đi nhanh ra ngoài thì tay kéo cánh tay cô ta, “Sao lại đi rồi?”
Dương Ảnh quay đầu tủi thân lườm cô ta một cái, “Nhìn cái miệng ghê gớm kia của cô ta, tức chết đi được.”
Cô ta? Giang Văn quay đầu nhìn thoáng qua bên trong, ánh mắt đảo qua trên người Ôn Ninh và Giản Sơ rồi xoay người đuổi kịp Dương Ảnh bước nhanh ra ngoài, “Cậu nói Giản Sơ à?”
Ôn Ninh có khí chất dịu dàng, ngay cả nói chuyện cũng dùng lời nói nhỏ nhẹ, “cái miệng ghê gớm kia” trong miệng Dương Ảnh nhất định không phải ám chỉ Ôn Ninh.
“Cậu biết cô ta à?” Dương Ảnh vừa bước nhanh rời đi vừa quay đầu hỏi cô ta.
Giang Văn cười lạnh một tiếng, giọng điệu cũng trở nên ghen ghét, “Người phụ nữ kia sớm bị Lương Cảnh Hành chiều hư, nhưng không giống Ôn Ninh dễ bắt nạt như vậy, cậu tốt nhất vẫn bớt trêu chọc cô ta đi.”
**
Hai người trong nhà hàng gọi món bò bít tết, Ôn Ninh cụp mắt thong thả ung dung cắt.
Nhưng thất thần cô chỉ lo cắt bò bít tết, một miếng cũng quên ăn.
Giản Sơ quan sát trạng thái của cô rồi dùng con dao đang cắt bò bít tết gõ xuống đĩa đồ ăn của cô.
Với một tiếng ting tang trong trẻo, cô tựa như lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn cô bạn thân ở đối diện.
“Cô ta cố ý.” Giản Sơ nhìn chằm chằm cô nói, “Cố ý ở trước mặt cậu khiến cậu ghê tởm. Nếu cậu mất hứng vì cô ta, vậy cậu đã bị cô ta chiếm thế rồi.”
Ôn Ninh thu hồi tầm mắt, xiên miếng bò bít tết đã được cắt đưa vào trong miệng, “Tớ biết.”
Người đàn ông ưu tú luôn rất quý hiếm, không có Dương Ảnh thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác. Lúc trước cô lựa chọn kết hôn với Hạ Chi Châu thì đã sớm đoán trước được loại tình huống này rồi và cũng đã chuẩn bị tâm lý tương ứng.
Dù sao khi còn nhỏ, người theo đuổi Hạ Chi Châu cũng rất nhiều, cô không cảm thấy kinh ngạc.
Với cô mà nói, phụ nữ bên ngoài giở trò gì thật ra cũng không quan trọng lắm, quan trọng là Hạ Chi Châu, chỉ cần Hạ Chi Châu không vượt rào, như vậy đoạn hôn nhân này còn có thể tiếp tục.
Chỉ là bây giờ, cô càng thêm không xác định được thái độ của Hạ Chi Châu với Dương Ảnh là gì, như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ không khống chế được bị ảnh hưởng.
Suy cho cùng, chuyện Hạ Chi Châu bình thường thật sự giữ liên lạc với Dương Ảnh đã là sự thật.
Ký hợp đồng xong vào trưa hôm đó, Ôn Ninh bắt đầu công việc quay chụp.
Ngày đầu tiên chụp nội cảnh, ở studio, Ôn Ninh đã được một chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp giúp trang điểm, mặc một chiếc váy xường xám do Giản Sơ thiết kế, đứng dưới ống kính giống như những quý cô khuê các bước ra từ phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc.
Đoan trang, xinh đẹp nho nhã.
Còn có hai bộ phong cách sεメy, sau khi cô thay trang phục, chuyên gia trang điểm đã giúp cô trang điểm đậm rực rỡ hơn một chút và đặc biệt phối hợp với người mẫu nam.
“Gần một chút gần một chút.” Nhϊếp ảnh gia khiêng máy chuyên nghiệp, vừa bắt trọn hình ảnh vừa chỉ huy tạo hình của hai người, “Hai người dựa sát một chút, ánh mắt của người mẫu nữ……”
Bởi vì lần đầu tiên quay chụp, Giản Sơ không quá yên tâm nên tự mình đưa cô lại đây, thuận tiện nhìn xem hiệu quả ngay tại chỗ.
Cô ấy xem khá là vừa lòng, đứng bên ngoài máy ảnh liên tiếp dùng điện thoại âm thầm chụp vài tấm.
Cô ấy thuận tay đăng lên vòng bạn bè, khen ngợi trang phục do mình thiết kế, đồng thời khen ngợi vẻ đẹp của cô bạn thân:
【 Đồ đẹp xứng với người đẹp. 】
Đính kèm với chín hình ảnh tại trường quay.
Hai ngày trước, Hạ Di tham gia một sự kiện thời trang thì quen biết Giản Sơ, hơn nữa cả hai đã trao đổi thông tin liên lạc một cách thân thiện.
Giản Sơ đăng vòng bạn bè chưa được bao lâu thì Hạ Di đã thấy được.
Cô ấy đã gửi một ảnh chụp màn hình cho anh trai của mình, hét to không công bằng:
“Vì sao chị dâu có thể đi làm người mẫu còn em thì không thể vào giới giải trí?”
Lần trước cô ấy có đi tham gia sự kiện thời trang ấy, sau đó bị trong nhà biết được, đêm đó bị mẹ bắt về nhà nhốt lại, toàn bộ video tin tức liên quan đến cô ấy trên mạng đều bị xóa hoàn toàn.
Lúc này Hạ Chi Châu đang mở họp ở nơi khác, Hạ Di gửi voice chat đến, anh lười nhấn vào nên thuận tay ấn vào tấm ảnh kia nhìn thoáng qua.
Vốn dĩ chỉ là không chút để ý liếc mắt một cái, khi nhìn thấy rõ hình ảnh trên đó là chụp ai thì anh không khỏi cầm điện thoại lên xem và chạm vào màn hình để phóng to.
Những tấm ảnh trước là ảnh một mình Ôn Ninh, đẹp đến độ khiến đôi mắt người ta sáng ngời, mãi cho đến khi nhìn thấy hai tấm ở đằng sau thì mày Hạ Chi Châu không khỏi nhíu lại.
Trong ảnh, người mẫu nam mặc quân phục vòng tay qua eo Ôn Ninh còn cầm súng trong tay. Súng giữ cằm cô, tư thế mập mờ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mà Ôn Ninh khẽ nâng cái cần cổ trắng nõn như thiên nga kiêu hãnh, đôi mắt long lanh điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta.
Ngẫm lại ngày bình thường thì rụt rè thẹn thùng, bà Hạ lạnh nhạt đoan trang, giờ phút này lại liên tục ở trạng thái quyến rũ trước mặt người đàn ông khác.
Tấm ảnh tiếp theo càng quá mức hơn, Ôn Ninh mặc xường xám ngồi ở trên đùi người mẫu nam, đôi chân thon dài và trắng nõn của cô lộ ra sau thiết kế xẻ tà bên hông, cô còn thân mật ôm cổ người mẫu nam, liếc mắt đưa tình dối diện thâm tình với đối phương.
Tư thế kia!
Ánh mắt kia!
Anh đặc biệt nhớ tới đêm trước khi đi công tác, Ôn Ninh mặc một chiếc váy ngủ nửa xuyên thấu với thiết kế xẻ cao như vậy khiến anh vô cùng phấn khởi, cuối cùng thậm chí ngay cả một người tỉnh táo tự kiềm chế như anh đều bùng lên du͙© vọиɠ xé bỏ chiếc váy.
Lúc này, Hạ Chi Châu nhìn chằm chằm vào đôi chân thon thả xinh đẹp của cô, hàng lông mày càng nhíu càng chặt. Anh click mở WeChat của Ôn Ninh, đặc biệt bất mãn gửi tin nhắn đến cô:
【 Chơi vui không? 】
Ôn Ninh liên tiếp chụp mấy set, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi giữa giờ.
Cô bước ra khỏi khung ảnh, Giản Sơ đưa nước và điện thoại di động cho cô, “Hình như cậu có tin nhắn đến, mới vừa rồi tớ cảm thấy nó rung lên
“Ừm, cảm ơn.” Ôn Ninh giơ tay nhận lấy, uống hớp nước khoáng rồi cụp mắt click mở di động.
Nhìn thấy tin nhắn Hạ Chi Châu gửi cho cô, một giây sau cô mới phản ứng lại, hơi có chút buồn bực làm sao mà anh biết được cô đang chụp ảnh??
Buồn bực thì quy về buồn bực, cho tới bây giờ cô luôn trả lời tin nhắn của anh chỉ trong vài giây, cô nhanh chóng trả lời: 【 Chơi vui. 】