Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 1

Vào mùa xuân tháng ba, cảnh tượng dào dạt sức sống đồng loạt ở vườn hoa sau nhà.

Cây cỏ hoa lá khắp nơi đều trổ mầm non, nụ hoa chớm nở, cây gạo được trồng nhiều năm vươn thẳng đến tầng ba, trên cành nở đầy những bông hoa màu đỏ cam khổng lồ và lộng lẫy.

Cửa sổ tầng ba vừa mở, Ôn Ninh đã ngồi bên cửa sổ với giá vẽ tranh được bày trước mặt, cô cầm cọ vẽ trong tay cẩn thận phác họa hình dạng của những cánh hoa trên giấy vẽ.

Bàn tay cầm bút mềm mại như không xương, làn da nõn nà, nước da trên mu bàn tay sáng đến độ ngay cả mạch máu và đường gân cũng rõ ràng. Ngón tay cô thon dài, đầu ngón tay hết sức nhỏ, phía cuối móng tay được cắt tỉa xinh đẹp và sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là tay của người đẹp.

Điện thoại bên cạnh vang lên, nhắc nhở có tin nhắn mới, Ôn Ninh không hề bị lay động, tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh.

Từ nhỏ cô đã học vẽ, động tác thành thạo, đầu bút lông trôi chảy, rất nhanh, cảnh xuân dào dạt ngoài cửa sổ đã được cô di chuyển thành công trên trang giấy vẽ.

Nhìn chằm chằm tác phẩm hội họa mình mới vừa hoàn thành và đánh giá trong chốc lát, khóe môi Ôn Ninh khẽ nhếch lên vừa lòng, bên mép hiện lên hai lúm đồng tiền cân xứng và sâu.

Lúc này, cô mới đặt khay pha màu và cọ vẽ trong tay xuống rồi đưa tay cầm lấy điện thoại click mở lên xem.

Trợ lý gửi tin nhắn cho cô: 【 Chị Ôn ơi, ăn cơm thôi. 】

Đôi mi cong khẽ vỗ nhẹ, Ôn Ninh đơn giản trả lời chữ “ừ” rồi thả điện thoại xuống, cởi tạp dề trên người rồi đứng dậy vòng qua giá vẽ đến bên cửa sổ và đóng cửa sổ lại.

Mùa xuân nhiều mưa, đặc biệt là ở Nam Thành, thi thoảng trời sẽ đổ một trận mưa xuống.

Sau khi cô đóng cửa sổ lại thì xoay người lấy lại điện thoại của mình và rời khỏi phòng vẽ.

Đây là một ngôi nhà hiện đại nhỏ ba tầng, sau khi tốt nghiệp ra trường, cô thuê chung một chỗ với đàn chị cùng trường, hai người mỗi người một tầng và dùng làm phòng làm việc riêng.

Tầng một còn lại là khu vực công cộng.

Hai người còn mời một trợ lý riêng cho mình để phụ trách việc mua sắm bình thường, các công việc hàng ngày như đặt bữa ăn, đặt vé…

Hôm nay đàn chị không có ở đây, gần đây chị ấy đang chuẩn bị cho một buổi triển lãm tranh nên thường xuyên ra ngoài.

Ôn Ninh đi dọc theo cầu thang, xuyên qua tầng hai, lập tức đi xuống tầng một.

Lúc này, chỉ có hai người trợ lý đang cùng nhau chuẩn bị cho bữa tối hôm nay ở tầng một.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, trợ lý quay đầu nhìn về phía cửa rồi mỉm cười: “Chị Ôn, đêm nay tự chúng ta làm pizza, còn có trà sữa nữa.”

Mùi thức ăn phảng phất trong không khí, Ôn Ninh vừa đi về phía hai người vừa cười nhẹ: “Nếu tiếp tục như vậy, tụi em đều có thể ra bên ngoài mở tiệm rồi.”

Trên thực tế, họ vốn được cho một khoản chi tiêu hàng tháng để đặt thức ăn bên ngoài trước nhưng hai cô bé này rất chịu khó, chẳng phải thời điểm bận rộn cũng sẽ nghiên cứu tự mình ra tay nấu thức ăn.

Nghe cô trêu ghẹo, hai cô bé cũng hùa theo cô nói giỡn, “Vậy chị Ôn đầu tư không ạ?”

Hai năm trước, Ôn Ninh lấy chồng bước chân vào nhà họ Hạ – một trong hai gia tộc lớn nhất ở Nam Thành, hơn nữa còn kết hôn với cháu đích tôn của dòng họ Hạ, người thừa kế gia tộc Hạ Chi Châu, mà cô chỉ là con gái của quản gia trong gia tộc này. Sự chênh lệch thân phận của hai người khác nhau một trời một vực khiến cuộc hôn nhân này thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người. Các nhà truyền thông lớn tranh nhau đưa tin, hot search đều liên tục được đăng tải trong nhiều ngày, nhóm cư dân mạng thảo luận không ngừng, độ hot vẫn không ngừng tăng cao.

Hai người trợ lý này năm đó tuy rằng còn đang đi học nhưng cũng may đã nhìn thấy tin tức ấy trên hot search, cho nên mặc dù tính tình của Ôn Ninh dịu dàng và khiêm tốn nhưng hai người trợ lý cũng biết cô không chỉ là một hoạ sĩ nhỏ ít tên tuổi mà còn là mợ chủ của nhà họ Hạ, là người giàu có.

À không, chính xác ra là người siêu giàu.

Trêu chọc tiền bạc với người có tiền cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Ôn Ninh cười rửa tay ở vòi nước bên cạnh các cô ấy, dịu dàng hào phóng đáp rằng: “Có thể chứ.”

Ba người cười nói, loay hoay chuẩn bị xong món ăn, sau đó cùng nhau ngồi xuống vây quanh chiếc bàn dài, bắt đầu thưởng thức bữa tối tự tay mình làm.

Hai cô trợ lý này đều là là những cô gái vừa tốt nghiệp đại học, hoạt bát rộng rãi, tụm vào nhau luôn có những chủ để nói không hết.

“Dương Ảnh về nước, nghe nói sau đó cũng chuẩn bị mở triển lãm tranh, không biết có trùng thời gian với chị Nam Hi hay không nữa.”

“Ặc, nếu trùng thời gian, chị ấy và chị Nam Hi đều vẽ tranh sơn dầu, đến lúc đó mọi người sẽ không tránh khỏi việc so sánh giữa hai người.”

“Đúng vậy, hơn nữa tui đã xem một vài tác phẩm của chị ấy, cảm thấy phong cách khá giống với chị Nam Hi, đến lúc đó hai người…… Một hồi chém gϊếŧ là không tránh được.”

“Chị Ôn.” Lúc này, Tinh Tinh – trợ lý của Ôn Ninh quay đầu, cắn pizza ậm ờ hỏi cô, “Chị nghĩ tác phẩm nào của họ sẽ được mọi người yêu thích hơn một chút ạ?”

Ôn Ninh cắn ống hút như là hơi thất thần, nghe thấy trợ lý hỏi mình thì mới từ từ ngẩng đầu, “Em vừa mới nói ai về nước?”

“……”

Cung phản xạ hôm nay của chị Ôn hơi dài đó nha.

Hai cô bé trợ lý liếc nhau và đáp: “Dương Ảnh.”

“Là người đã ở nước ngoài hai năm và có chút danh tiếng.” Một trợ lý khác tên là Hỏa Hỏa bổ sung.

“Các em biết được từ đâu?” Ôn Ninh không khỏi tò mò hỏi.

Tinh Tinh: “Là tài khoản chính thức của Hiệp hội Mỹ thuật Hoa Kỳ.”

Nghe vậy, Ôn Ninh lập tức cầm lấy điện thoại trong tầm tay, click mở WeChat tìm tài khoản chính thức rồi ấn vào.

Trang bìa bài đăng mới nhất là ảnh chụp của Dương Ảnh.

Dương Ảnh không chỉ là một họa sĩ có tiếng mà còn là cô hai nhà họ Dương, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, nước da trắng trẻo xinh xắn.

Nếu nói Ôn Ninh hờ hững như cúc thì Dương Ảnh càng như là đóa mẫu đơn phú quý, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.

Tựa như điều này cũng được định trước, Hạ Chi Châu sẽ chỉ thích một người trong số họ.

Ôn Ninh nhìn ảnh chụp của cô ta, chần chờ một chút nhưng vẫn nhấn vào.

Bên trong ngoài phần giới thiệu cá nhân của Dương Ảnh thì còn kèm thêm một số bức tranh mà cô ta đã triển lãm ở nước ngoài và một số danh hiệu mà cô ta đạt được, có vẻ như hai năm qua cô ta ở nước ngoài phát triển không tệ.

Nhưng sau đó người ta đề cập rằng cô ta sẽ ở lại trong nước để phát triển trong tương lai.

Là nguyên nhân gì khiến cô ta tình nguyện vứt bỏ thành tựu có được ở nước ngoài để trở về?

Mang theo nghi ngờ như vậy, Ôn Ninh tiếp tục trượt màn hình xuống, cho đến khi ánh mắt dừng ở một dòng chữ: vì một người đặc biệt.

Người đặc biệt này……

Là chỉ Hạ Chi Châu sao?

Nhớ năm đó, hai nhà Hạ Dương cố ý liên hôn, nếu không phải Hạ Chi Châu uống say, ngoài ý muốn đã xảy ra quan hệ với Ôn Ninh, mà anh lại cưới cô vì gánh vác trách nhiệm với cô thì Dương Ảnh có khả năng cực lớn lấy Hạ Chi Châu, trở thành bà Hạ của anh.

Nếu chỉ cân nhắc về lợi hại liên hôn cũng thôi đi nhưng Dương Ảnh vẫn là bạn cùng cấp ba với Hạ Chi Châu. Năm đó Ôn Ninh tận mắt chứng kiến cô ta tích cực chủ động theo đuổi anh trong một khoảng thời gian dài.

Sau đó cuộc liên hôn thất bại, Dương Ảnh thu dọn đồ đạc và chạy sang Pháp một ngày trước khi Ôn Ninh và Hạ Chi Châu kết hôn.

Lúc ban đầu nói rằng đi để chữa lành vết thương nhưng sau đó cũng ở lại đấy để tiếp tục đào tạo chuyên sâu.

Nghĩ đến cô ta mấy năm nay, chỉ e là không cam lòng.

**

Sau khi ăn cơm tối xong, Ôn Ninh lại lên lầu lấy đồ, sau đó chuẩn bị về nhà.

Bên cạnh ngôi nhà kiểu Tây là một bãi đậu xe nhỏ mà họ đã cải tạo vào năm ngoái, có năm chỗ đậu, ba chỗ trống, hai chỗ đậu, trong đó có chiếc BMW màu trắng của Ôn Ninh.

Cô móc chìa khóa xe ra từ trong túi xách rồi đi về phía xe của mình.

Mở khóa xe xong, cô kéo cửa khom lưng ngồi vào, thuần thục khởi động xe lái xe rời đi.

Hạ Chi Châu gần đây đều đang đi công tác ở nơi khác, cô trở về cũng chỉ có một mình, không có chuyện gì quan trọng cho nên cô điều khiển xe rất chậm, trên xe phát nhạc nhẹ không lời.

Đèn đường cao ngất và hàng cây xanh hai bên lùi lại một cách ngay ngắn trật tự, vài hạt mưa bụi tinh mịn rơi trên kính chắn gió mỏng như tơ. Cô bật cần gạt nước rồi lại mở cửa sổ để mưa phùn thổi vào phả vào tóc và trên mặt, cô cảm nhận được hơi thở nồng nàn của đêm xuân.

Về đến nhà không nhanh không chậm, Ôn Ninh lái xe vòng qua hồ phun nước trước cửa nửa vòng rồi lái xe vào ga ra, sau đó trực tiếp đi thang máy lên tầng hai.

Căn biệt thự này là phòng tân hôn của cô và Hạ Chi Châu, sau khi kết hôn hai người vẫn luôn ở nơi này.

Vào phòng ngủ tắm rửa một cái, Ôn Ninh bọc khăn tắm đi ra ngoài.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng vặn khóa cửa, cô ngừng bước, vô thức theo nguồn âm thanh nhìn về phía cửa phòng.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn kéo cà vạt bước vào, những ngón tay với những đốt ngón tay rõ ràng, vừa ngước mắt lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau.

Động tác cởi cà vạt của Hạ Chi Châu ngừng lại, trong giây lát, đôi mắt anh dời xuống không tự chủ được.

Theo ánh mắt biến hóa của anh, Ôn Ninh mới phản ứng lại, trên người mình bây giờ chỉ bọc một cái khăn tắm đơn giản, khó khăn lắm mới che đi những bộ phận trọng yếu, da thịt trắng như tuyết gần như lộ ra hết.

Cô nhanh chóng lấy tay ấn chiếc khăn lên ngực, ngón chân cũng bởi vì khẩn trương nên cuộn tròn lên trong tiềm thức.

“Anh, sao anh trở lại rồi?”

Một tuần trước, Hạ Chi Châu lên đường đi công tác khắp đất nước. Lúc Ôn Ninh giúp anh thu dọn hành lý đã từng hỏi khi nào anh trở về.

Theo câu trả lời mà anh đưa ra lúc đó thì phải hai ngày nữa mới đúng.

Về chuyện của anh, Ôn Ninh chưa bao giờ nhớ lầm.

Mà nếu Ôn Ninh biết anh đột nhiên trở về thì cũng sẽ không tùy tiện quấn mình trong một chiếc khăn tắm như vậy và bước ra.

Hạ Chi Châu thấy cô hơi ngượng ngùng nên lễ phép và kiềm chế thu tầm mắt lại, tiện tay ném điện thoại trong tay lên sô pha ở một bên, dường như tùy tiện đáp rằng: “Trước thời hạn.”

“Anh ăn cơm chưa?” Sau khi anh dời mắt, Ôn Ninh thả lỏng một chút, “Em đi làm chút đồ ăn cho anh nhé?”

“Không cần đâu.” Hạ Chi Châu giơ tay kéo chiếc cà vạt đang đeo trên cổ xuống, hơi ngẩng cổ lên, vừa cởi cúc áo sơ mi trên cùng vừa tiến lại gần cô.

Nhìn dáng vẻ là muốn tắm rửa.

“Em đi lấy áo ngủ cho anh.” tầm mắt của Ôn Ninh quét qua cổ áo dần dần hé rộng ra của anh, mặt cô hơi nóng nên xoay người sang chỗ khác, mặt đỏ tim đập đi về phía phòng để quần áo.

Hạ Chi Châu đi tới cửa phòng tắm thì tạm dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang cô một cái.

Anh có một người vợ dịu dàng quan tâm.

“Cảm ơn em.”

Anh cũng khách khí đáp lại, đầu ngón tay đi xuống cởi bỏ chiếc cúc áo cuối cùng.

Anh vừa cởϊ áσ sơmi từ trên người ra, vừa cất bước vào phòng tắm để lộ ra tấm lưng cường tráng, vai rộng eo thon nhìn không sót thứ gì.

Sau khi Ôn Ninh vào phòng để quần áo thì cầm áo ngủ phủ thêm cho mình, sau đó cũng cầm một bộ cho Hạ Chi Châu.

Sau khi bước ra khỏi phòng để quần áo, cô mơ hồ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng rung.

Cô nhìn thoáng qua sô pha và tủ đầu giường.

“Anh có điện thoại.” Cô nhắc nhở chồng mình.

Trong tiếng nước ào ào, cô nghe thấy giọng bình tĩnh của Hạ Chi Châu, “Em giúp anh bắt máy.”

“Dạ.”

Ôn Ninh dạo bước qua, cầm điện thoại di động lên, cũng không biết là ai gọi tới mà phía trên chỉ có một chuỗi dãy số, không có ghi chú.

“Alo?” Cô đặt nó bên tai.

Chờ được… đầu bên kia là sự im lặng.

“Xin chào?”

Đầu kia vẫn không đáp lại như cũ, Ôn Ninh nhíu mày, cảm giác cú điện thoại này hình như bị cúp rồi.

Cô lấy điện thoại từ bên tai xuống rồi xác nhận một cái, quả nhiên.

Có hơi không thể hiểu được, Ôn Ninh lắc đầu, buông điện thoại rồi ôm áo ngủ xoay người đi vào phòng tắm.

Nhưng xoay người chưa đi được vài bước, cô lại đột nhiên dừng bước. Trong lòng uổng phí dâng lên một dự cảm nào đó, cô đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm chú dế đã im ắng trên sô pha kia.

Cô cũng không biết vì sao lại vào lúc này đột nhiên nhớ tới người kia.

Người kia về nước, phỏng vấn còn cố ý nhắc tới “người đặc biệt”, mà Hạ Chi Châu lại đột nhiên rút ngắn chuyến đi công tác trở về sớm, hơn nữa bây giờ có một cú điện thoại không có ghi chú như vậy, đối phương nghe thấy giọng cô còn cúp điện thoại.

Tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?

“Ninh Ninh.”

Cô đang nghĩ đến xuất thần thì bỗng nhiên nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng chồng mình gọi, cô chợt lấy lại tinh thần, vội vàng đưa áo ngủ qua cho anh trước.

Đi tới cửa, cô giơ tay đang định gõ cửa thì cánh cửa trước mắt đột nhiên bị Hạ Chi Châu đẩy ra từ trái sang phải.

Cơ thể cường tráng của anh thoáng chốc xuất hiện ở trước mắt, không manh áo che thân còn mang theo một tí bọt nước không lau khô.

Hình ảnh xịt máu mũi khiến gương mặt của Ôn Ninh lập tức ửng hồng, cô ngượng ngùng quay mặt đi rồi đưa quần áo trong tay qua đó.

Hạ Chi Châu cầm chiếc khăn lông khô trong tay, cúi đầu lau mái tóc ướt sũng, ngẫu nhiên có hai giọt nước vừa lúc bắn tung tóe lên trên cổ tay cô vươn lại đây.

Đáng lẽ là lạnh nhưng cố tình như là đốm lửa nhỏ, bỏng cháy da thịt cô. Ngón tay nắm lấy áo ngủ của Ôn Ninh không khỏi siết chặt.

Hạ Chi Châu vừa cụp mắt lau tóc vừa nắm chặt áo ngủ của mình, “Ai gọi đến vậy em?”