Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 48: Không thể chấp nhận được

Lương Chấp ngồi xuống, Mục Dư Tâm rót một ly trà cho cậu, hơn nữa còn hỏi: "Lương Chấp, đêm mai sẽ có bắn pháo hoa gần đây, anh có muốn đi xem không?"

Lương Chấp nghe vậy có chút động tâm, cậu đến đây là để du lịch, không có lý do gì lại nằm dài ở khách sạn.

Lương Chấp nhìn phía Thẩm Quyền, hỏi: "Thẩm ca có đi cùng không?"

Thẩm Quyền trả lời rất nhanh, hắn đứng dậy, nói: "Không đi được, hai đứa đi đi, chơi vui vẻ."

Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng, tốc độ nhanh đến mức Lương Chấp không kịp nói lời tạm biệt.

Thật là kỳ quái, sao Thẩm Quyền có thể thả cậu và Mục Dư Tâm cùng ở một chỗ, theo lý thuyết, anh ấy lẽ ra phải bám theo chứ.

Lương Chấp với kinh nghiệm yêu đương bằng không cố gắng suy nghĩ cẩn thận, cậu trăm triệu không ngờ rằng, nhờ Thẩm Quang Minh cố ý gây hiểu lầm, mà cậu lâm vào quan hệ tam giác kỳ quái.

Mục Dư Tâm chậm rãi uống trà, cô rất vừa lòng vì Thẩm Quyền biết điều.

Cô sẽ dùng các loại lý do để dẫn Lương Chấp tới chỗ đông người, như vậy sẽ làm cho đối phương không cảnh giác hay nghi ngờ, cũng tiện cho người trốn trong bóng tối ra tay.

Thẩm Quyền tìm được những bảo vệ đuổi gã đàn ông khỏi khách sạn ngày hôm qua, hỏi bọn họ đã đuổi tên đấy tới chỗ nào.

Các nhân viên bảo vệ tưởng Thẩm Quyền còn lo lắng tên đó sẽ lại đến khách sạn quấy rối, nên vỗ ngực cam đoan, nói: "Bọn tôi đánh một chút rồi quăng thằng đấy vào ngõ nhỏ bên cạnh, chắc chắn nó không dám đến nữa."

Thẩm Quyền hỏi vị trí cụ thể, sau đó nói: "Cám ơn."

Rồi Thẩm Quyền rời khách sạn.

Ngày đó, hắn quan sát gã đàn ông kia, bàn tay đối phương xù xì, ngăm đen, là loại người bán thể lực kiếm sống, bộ quần áo mặc trên người bị giặt đến phai màu, nhìn qua thấy tiền bạc quẫn bách.

Đối phương quấy rối thất bại sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định là ngồi rình Mục Dư Tâm ở quanh chỗ này, hơn nữa tên đấy sẽ không đi đặt phòng ở khách sạn khác.

Tại sao Thẩm Quyền khẳng định như vậy, bởi vì___

Lúc này, hắn rút một chiếc ví bề ngoài cũ nát từ trong túi ra, ném chuẩn xác vào một thùng rác khi đi ngang qua.

Khi hắn đánh bất tỉnh gã đàn ông, cũng đồng thời móc luôn ví của đối phương.

Thẩm Quyền đi vào ngõ nhỏ được bảo vệ chỉ, hắn phát hiện chỗ này là một chỗ thú vị.

Trong ngõ có mười người đàn ông đang ngồi xổm, nhìn quần áo bẩn thỉu cùng tóc tai rối bù, người khác dễ lầm tưởng bọn họ là "ăn xin".

Thẩm Quyền đứng ở đầu ngõ, che lại nguồn ánh sáng suy nhất chiếu vào, đám người đồng thời quay đầu nhìn, đánh giá Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền không chút do dự, tiêu sái đi vào, khi đi ngang qua một tên ăn xin, đối phương ngã xuống đất, ôm lấy ống quần Thẩm Quyền, nở nụ cười hèn mọn, nói: "Người tốt, xin cho tôi 100 tệ ăn cơm đi." (~ 400k VND)

Nếu Lương Chấp ở đây, chắc sẽ chửi tên ăn xin này không phải là ăn xin, mà là đòi nợ, xin tiền không chỉ xin nhiều, còn làm bộ đấy là điều đương nhiên.

Thẩm Quyền lại không nghĩ như vậy, dù sao với hắn mà nói, 100 và 1.000, hoặc là 10.000 đều không khác gì nhau. (~3tr4 và ~ 34tr VND)

"100 làm sao đủ, tôi có thể cho cậu 1.000." Thẩm Quyền cúi đầu nhìn tên ăn xin, ánh mắt thật bình thản.

Ngõ nhỏ im lặng như tờ, lời này của hắn giống như tảng đá ném mạnh vào mặt hồ yên ả, làm từng lớp sóng nổi lên.

Những tên ăn xin còn đang ngồi đấy, thấy gặp được cá lớn, đều đứng dậy chạy qua, chìa tay xin.

"Người tốt cho tôi tiền đi, đã mấy ngày không ăn gì."

"Già trẻ trong nhà đã đói mấy ngày rồi."

"Người tốt cả đời bình an."

Thẩm Quyền nâng tay lên, đám ăn xin không tự chủ được, bị khí thế của hắn ảnh hưởng, an tĩnh lại.

Ánh sáng chiếu sau lưng Thẩm Quyền, làm trên mặt hắn có bóng tối che lại, hắn mỉm cười, lộ ra hứng thú mơ hồ: "Chỉ cần giúp tôi một việc, có thể trả ngay 1.000 tệ."

Đáy mắt đám ăn xin lộ qua hưng phấn, tham lam.

"Nhưng mà ---" Thẩm Quyền giơ một ngón tay: “Chỉ có một suất."

Đám ăn xin liếc qua lẫn nhau, không biết là ai ra tay trước, đột nhiên đạp chân một người khác, ngay lúc tiếng hét cất lên, bọn họ vung nắm đấm ngay trước mặt Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền đứng tại chỗ nhìn tất cả, bọn họ căn bản có thể chọn ra một người, làm việc xong thì chia đều số tiền, dù sao mười người vẫn có thể được 100 tệ mỗi người.

Nhưng hắn biết rõ đây là không thể, có rất nhiều chuyện thoạt nhìn như có thể chọn lựa giữa A và B, nhưng tới cùng lại chỉ có một đáp án chính xác.

Ăn được hoặc đạp đổ, mọi người càng muốn đi con đường cực đoan, không muốn chọn con đường đơn giản bình thường để đi.

Bình thường là không thể chấp nhận.

Cuối cùng, chỉ còn một tên ăn xin cao lớn đứng vững, những tên khác đều nằm dưới đất rêи ɾỉ.