Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 45: Anh ấy thật vất vả

Nụ cười của Mục Dư Tâm cứng đờ, cô có vẻ ngoài xinh đẹp, lúc giận tái mặt cũng có tư cách làm người ta không dời được tầm mắt.

Mục Dư Tâm nói: "Cho dù anh vừa rồi giúp tôi, cũng không có nghĩa anh có thể nói lời tôi không thích nghe ngay trước mặt tôi."

Thẩm Quyền cũng không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, hắn phát hiện Mục Dư Tâm bất thường nên mới đến đây để xác nhận lại thái độ của đối phương.

Thẩm Quyền nói: "Cô có thể gϊếŧ chết Lương Chấp không?"

Mục Dư Tâm nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyền, ánh mắt như đang nói Thẩm Quyền hỏi câu ngu ngốc, cô cười nói: "Đương nhiên, tôi thích cậu ta, làm sao có thể để cậu ấy chết trong tay người khác."

Mục Dư Tâm hiểu lầm kẻ gây án ở khách sạn là một người thi hành khác, cô không biết Thẩm Quyền đứng trước mặt mới là kẻ muốn cướp người với cô.

Chuyện Thẩm Quyền cân nhắc càng nhiều thêm, ví dụ như làm thế nào để Mục Dư Tâm thuận lợi tiến hành kế hoạch, rồi hắn sẽ cướp cơ hội gϊếŧ chết Lương Chấp ngay bước cuối của kế hoạch, đồng thời đổ hết tội danh lên đầu Mục Dư Tâm.

Về phần tên sát nhân ở khách sạn...... Hắn có một loại trực giác, e là cảnh sát sẽ không dễ gì tóm được đối phương, thậm chí tên đấy đã sớm chạy thoát.

Thẩm Quyền hỏi: "Bao giờ cô thực hiện? Tôi muốn nhìn tác phẩm của cô."

Ngón tay Mục Dư Tâm xoắn xoắn mấy lọn tóc, suy nghĩ một lát mới nói: "Chậm nhất ngày mốt, nhanh nhất ngày mai."

Thẩm Quyền nhíu mày: "Tại sao lại không xác định thời gian?"

Mục Dư Tâm nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, cười nói: "Bởi vì kèn phát lệnh hành động không phải do tôi thổi, tôi nghĩ ra một cách chơi khá thú vị."

Thẩm Quyền ý thức được cái gì: "Gã đàn ông kia......"

Mục Dư Tâm nhìn rượu đỏ trong ly, môi nhếch lên càng quỷ dị hơn, như đang nhìn chất lỏng trong ly thành máu của người mình hận.

Vui vẻ uống cạn.

Thẩm Quyền trở về phòng mới rảnh lấy di động ra, nhìn thấy câu tựa như chỉ trích của Thẩm Quang Minh, hắn chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi.

Nhưng không gửi đi, mà lại cẩn thận tự hỏi một chút, tại sao đối phương lại nghĩ như vậy.

Hắn nói thích Lương Chấp là để tiện làm việc hơn, dù sao lý do này dễ làm người ta không phòng bị.

So với để Thẩm Quang Minh nghi ngờ động cơ thật của mình, chẳng bằng bịa một lời nói dối, nếu kế hoạch thành công trong tương lai, hắn sẽ là người thoát khỏi diện tình nghi nhanh nhất.

Dù sao hắn thích Lương Chấp, cho dù trước đó mình có bệnh, Thẩm Quang Minh ít nhiều sẽ có do dự và băn khoăn.

Hắn chỉ cần tranh thủ cơ hội phản bác lại một lần là đủ rồi, đây là chuyện hắn am hiểu nhất.

Thẩm Quyền chạm màn hình, gõ bàn phím.

Thẩm Quyền: Anh nghĩ chú hiểu lầm cái gì đấy.

Thẩm Quang Minh nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Lương Chấp nói với em, anh đêm hôm chạy đi gặp Mục Dư Tâm, anh còn muốn nói gì?

Đêm hôm? Thẩm Quyền không nhịn được nhìn đồng hồ trên điện thoại.

20:26

Thẩm Quyền thở dài, hóa ra vừa rồi hắn đi vào phòng Mục Dư Tâm bị Lương Chấp thấy, sau đó đối phương lại kể với Thẩm Quang Minh.

Tại sao? Thẩm Quyền không nghĩ ra được.

Chẳng lẽ Lương Chấp thích Mục Dư Tâm?

Thẩm Quyền cảm thấy có khả năng này lắm, đối phương có lẽ muốn đi tìm Mục Dư Tâm, nhưng lại thấy chính mình.

Thẩm Quyền cảm thấy khó chịu, hắn đổ lỗi chút cảm xúc này cho việc Lương Chấp sáng nay kháng cự mình thân cận, hắn không thể tới gần để gϊếŧ chết đối phương.

Hắn mở khóa kéo hành lý, bên trong là một bộ quần áo, mũ và khẩu trang.

Hắn nghĩ thầm: xem ra có thế lấy thân phận khác để tiếp cận.

Lương Chấp chơi game trên điện thoại cả đêm, bởi vì cậu ngủ không được, chơi đến tận hừng đông mà cả người vẫn phấn khích.

Thẩm Quang Minh cả đêm chưa về, trong lúc đấy, Lương Chấp có nhắn tin hỏi qua, đối phương nói là còn đang kiểm tra.

Nhân viên khách sạn đưa bữa sáng tới, Lương Chấp nhìn hai phần ăn sáng, cảm thấy một người ăn thì thật sự rất chán.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lương Chấp chạy ra mở cửa, nhưng người tới là Mục Dư Tâm.

Mục Dư Tâm bưng chén đĩa, bên trên là bữa sáng chưa đυ.ng vào, cô không bỏ lỡ thất vọng trong mắt Lương Chấp, nhưng lại làm như không có gì, cười hỏi: "Anh ăn chưa, chưa ăn thì ăn cùng em đi?"

Lương Chấp cũng không vì Thẩm Quyền mà ghét Mục Dư Tâm, dù sao người ta cũng không làm gì sai, ngược lại, đối phương vẫn luôn muốn giao hảo với mình.

"Vào đi." Lương Chấp giúp Mục Dư Tâm bưng chén đĩa, đi vào trong phòng.

Mục Dư Tâm theo ở đằng sau, đánh giá phòng một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên chiếc giường còn lại, bên trên không có dấu hiệu người ngủ qua, cô nói: "Cảnh sát Thẩm không về tối qua sao?"

Lương Chấp vừa bày bữa sáng lên bàn, vừa nói: "Đúng vậy, cảnh sát phá án chính là như thế, có đôi khi, bận đến mức mấy ngày đêm liền đừng nghĩ được nằm trên giường."

Mục Dư Tâm nói: "Anh ấy thật vất vả."