Hệ thống là người đứng xem nên nó hiểu rõ những chuyện này, nhưng đứng ở lập tường của Tô Khấu Khấu, hận Lương Chấp là chuyện đương nhiên.
Bị bắt ăn cứt chó, lại còn bị nữ thần trong lòng cho là gay, thù này hơi bị sâu.
Lương Chấp chuẩn bị đi tiếp, cậu hy vọng Đường Nghiêu có thể thoát trò chơi, tìm thêm người tới cứu cậu, nhưng cậu không ngờ rằng Đường Nghiêu cuối cùng vẫn xem tất cả là một trò chơi vô hại, còn tuân theo trò đánh cược của Tô Khấu Khấu, một người một ngựa đi tìm cậu.
"Soạt---"
Nghe được âm thanh, Lương Chấp thở mạnh cũng không dám, cậu nép người sau cây, hỏi hệ thống: “Tới mấy người?"
Hệ thống mặc dù sẽ không nói cho Lương Chấp bất kỳ đầu mối nào có liên quan đến cốt truyện, nhưng những thứ khác nếu hỏi thì nó sẽ nói, nó trả lời: “Một người, có súng trong tay."
Lương Chấp thở phào, cậu đi ra ngoài, đứng cách người đàn ông không xa, kêu lên: “Là tôi! Đừng bắn, tôi bỏ cuộc rồi."
Đối phương đeo kính, trên mặt bôi mấy vệt sơn ngụy trang, Lương Chấp không nhận ra người bạn học kia là ai.
Lúc này âm thanh hệ thống đột nhiên ré lên: “Hắn cầm súng thật trong tay!!!"
Ngay lúc đó, người kia giơ súng lên, bày ra tư thế bắn.
Lương Chấp phản ứng cực nhanh, nhào xuống đất, lăn qua một bên né tránh đạn, súng của đối phương có ống giảm thanh, cậu quơ tay nhặt đá, ném qua, còn gào to một tiếng: “Ăn lựu đạn của tao này!"
Gã đàn ông phản xạ bản năng cũng nhào xuống đất, lăn qua một bên, lúc hoàn hồn mới phát hiện ra làm gì có lựu đạn, chỉ có một cục đá!
Gã giương mắt nhìn bóng Lương Chấp chạy xa xa, gã bặm môi, đoán chừng là đang chửi thề, rồi đứng dậy đuổi theo.
Bên trong rừng luôn có tiếng người hò hét, tiếng cười vui vẻ, còn có tiếng bộp bộp của súng bắn sơn.
Lương Chấp cắm đầu chạy thẳng, không phải cậu không thử cầu cứu, mà căn bản là vô dụng, coi như cậu gọi cứu mạng, những người khác cũng chỉ cho rằng cậu diễn quá sâu, ngược lại có khi còn nhắm bắn cậu.
Lỡ như bọn họ đυ.ng mặt sát thủ đằng sau, sợ là trực tiếp lĩnh cơm hộp luôn.
Hệ thống nói: “Trước mặt sắp hết đường rồi."
Lương Chấp cũng không hỏi hệ thống nên làm thế nào, con hệ thống chó này chưa bao giờ đưa phương án giải quyết.
Bản lĩnh của cậu đã bị những tên sát thủ này rèn luyện, lúc này vẫn còn tâm tình bông đùa: “Chậc, thù sâu dữ."
Lương Chấp đổi đường chạy thoát thân, nhưng theo thời gian trôi đi, tốc độ của cậu dần dần chậm lại, sát thủ sau lưng từng bước áp sát.
Trong lòng Lương Chấp nhận định sát thủ là Tô Khấu Khấu thuê tới, cậu hỏi hệ thống: “Mày nói xem tại sao tên đấy vẫn không nổ súng?"
Hệ thống nói: “Chắc muốn tiết kiệm đạn, dù sao vừa chạy vừa nhắm vào đầu cũng khó."
Lương Chấp: “..." Dạo này sát thủ đều tiết kiệm để chăm lo cho gia đình sao?
Không biết hệ thống nói thật hay đùa, dù sao lúc sát thủ truy đuổi, không bắn là thật.
Thể lực của Lương Chấp dần dần không chịu được nữa, cậu vấp phải cục đá, té lăn ra đất, lúc ngẩng dậy đã thấy tên sát thủ cầm súng nhắm ngay trán.
Hai người lúc này cách nhau rất gần, cậu nhìn gã đàn ông tháo kính bảo hộ xuống, lộ ra một đôi mắt hưng phấn.
"Cưng là của anh." Gã đàn ông nói ra câu nói cực kỳ mờ ám, nhưng hành động lại không liên quan chút gì đến tình yêu, gã sắp bóp cò.
Lúc này, Lương Chấp nhìn thấy sau lưng gã có thêm một bóng người,: “bốp" một tiếng, gã đàn ông bị đập vào đầu, cả người gục xuống đất.
Lương Chấp nhìn người phía sau, chính là người đàn ông đeo khẩu trang cậu gặp ở phòng ăn.
"Anh..."
Đối phương vẫn đeo khẩu trang và đội mũ, tay mang găng của hắn giựt lấy súng trong tay gã sát thủ, tháo ống giảm thanh, rồi bắn lên trời mấy phát.
Tiếng súng vang vọng khắp khu rừng rậm, Lương Chấp nghe thấy tiếng kinh sợ của mọi người, bây giờ bọn họ nhất định sẽ kết thúc trò chơi, trở về sơn trang báo cảnh sát.
Người đàn ông đeo khẩu trang bắn chỉ thiên xong, tiện tay vứt súng đi, hắn không thèm nhìn Lương Chấp, xoay người rời đi.
Lương Chấp nào dám ngồi cùng một chỗ với sát thủ, cậu lập tức đuổi theo, nịnh nọt cười một tiếng, nói: “Anh hùng, quý danh là gì?"
Người đàn ông đeo khẩu trang hơi quay đầu, nhỏ giọng nói một câu.
Vẻ mặt Lương Chấp cứng lại, giờ khắc này, cậu có chút nghi ngờ lỗ tai của mình.
Anh hùng nói, hắn tên Khăn Quàng Đỏ (hồng lĩnh cân - khăn quàng đỏ của đội viên thiếu niên tiền phong).