Tứ Hoàng Tử Nói Ta Phải Lòng Chàng

Chương 9: Gặp mặt.

Trước khi thành thân, dựa theo truyền thống của sĩ tộc Cẩm Châu, có một chuyện rất quan trọng phải làm.

Đó là, vị hôn phu, vị hôn thê đi cùng tỷ muội trong nhà đã đính hôn, hai bên gặp mặt.

Hàm ý là xem mắt, miễn cho sau này thành thân rồi mới thấy dung mạo đối phương lần đầu tiên, hối hận cũng đã muộn.

Mặc dù Lô gia lục thiếu gia cùng Tạ gia cửu tiểu thư trước đó cũng đã gặp qua, nhưng quy củ lễ tục thì vẫn phải tuân thủ.

Tạ thất tiểu thư cảm thấy cuộc gặp gỡ trước mắt này, so với lúc nàng ấy đính hôn còn khẩn trương hơn.

Bởi vì, Tạ Thanh Lý hoàn toàn không khẩn trương!

Trên gương mặt vẫn còn mơ màng buồn ngủ, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Hại Tạ thất tiểu thư một lần lại một lần liên tục nhắc nhở muội muội.

Tạ Thanh Lý nghiêng đầu nhìn nàng một cái:

“Thất tỷ, bình tĩnh, muội tự ứng phó được mà. Lô thiếu gia kia muội đã từng thấy qua, sẽ không bắt nạt hắn đâu.”

Tạ thất tiểu thư: “.....”

Mắt thấy đã tới điện thờ tượng Phật bằng đá, Tạ thất tiểu thư thu dù, lo lắng dặn dò Tạ Thanh Lý:

“Ta ở ngay bên ngoài chờ muội, xảy ra chuyện gì muội cứ hô một tiếng. Đừng ở trong đó quá lâu, một chén trà nhỏ liền đi ra, biết chưa?”

Tạ Thanh Lý gật đầu, cũng không biết có đem lời của nàng để vào tai hay không, nâng bước tiến vào.

Tạ thất tiểu thư còn hy vọng từ trên mặt muội muội nhìn thấy một điểm khẩn trương, thẹn thùng, không yên, bất an gì đó.

Bình tĩnh như nước.

Ngươi có đúng là cô nương gia không vậy?

---

Bên trong điện thờ nến trắng nhiều như biển.

Thiếu niên áo lam đang đứng trước tượng Phật, tự lẩm nhẩm cái gì đó.

“Lô lục công tử.” Cửu tiểu thư Tạ gia hào phóng chào hỏi.

Nén hương trong tay thiếu niên suýt thì rớt.

Tay chân lóng ngóng hướng Tạ Thanh Lý thi lễ, “Cửu nương tử, không, Cửu, Cửu muội muội.”

Gương mặt tuấn tú đỏ như hoa sen trong ao, ánh mắt căn bản không dám ngước lên nhìn nàng.

Tạ Thanh Lý vẻ mặt ôn hòa.

Nàng vươn tay, “Huynh không cần cậu lệ, chỗ này cũng chỉ có hai người ta với huynh.”

Mấy thị nữ đi theo phía sau: “.....” Chúng ta không phải người hả? Đúng, chúng ta hiện tại đều là không khí.

Lô lục thiếu gia hai má nóng bừng, tay chân như thừa.

Những chủ đề chuẩn bị từ trước đã sớm quên sạch.

Tiểu cô nương xinh đẹp như thế, hai mắt đen láy sáng ngời, ôn nhu mềm mại.

Bị nàng nhìn như vậy, làm sao có thể nói nên lời?

Hắn không dám nhìn người ta, tiểu cô nương đối diện trái lại đã đem hắn đánh giá cẩn thận tử tế.

Bên tai nghe được tiểu cô nương cảm khái.

“Lục công tử trông thật là đẹp mắt. So với những danh môn quý nữ ta từng gặp còn đẹp hơn.”

Lô lục thiếu: “........ Ta ta ta, ta nhìn giống nương ....”

Phi! Hắn đang nói cái gì vậy!

May mắn tiểu cô nương cũng không để ý, lại nói:

“Ta nhìn cũng tốt lắm. Nếu sau này chúng ta có hài tử, nhất định sẽ vô cùng đẹp.”

Lô lục thiếu: “......”

Mặt đỏ tai hồng, hắn hắn hắn muốn bốc khói!

Đâu ra nữ hài tử như thế chứ? Cũng quá đáng yêu rồi, thật muốn lập tức lấy về nhà!

Đột nhiên, từ sâu bên trong thạch điện truyền đến tiếng cười khinh khỉnh.

“Hai con ngỗng ngu ngốc, mới gặp lần đầu đã đem hài tử treo ở bên miệng, gấp gáp quá sao?”

Lô lục thiếu biến sắc.

Tạ Thanh Lý nhíu mày.

Một bóng người từ sau tượng Phật bằng đá bước ra.

Khẽ dựa vào bàn thờ, lười biếng cười cười.

“Bên ngoài trời đang mưa, không biết hai người các ngươi hẹn nhau ở chỗ này. Không ngại cho ta một chỗ trú mưa chứ?”

Vừa nói, vừa hướng phía sau vẫy vẫy tay.

“Điện hạ, mau lên, chỗ này ấm.”

Thân ảnh màu đen thêu hoa văn chìm màu vàng sẫm từ sau tượng Phật đi tới.

Ánh mắt lạnh lùng quét qua Tạ Thanh Lý một cái, rất nhanh liền rời đi.

Đứng ở xa xa, cả người tản ra khí tức người sống chớ lại gần.

Đúng là Tứ hoàng tử.

Tạ Thanh Lý: “.......” Thật tốt.

Một người ghét nàng.

Một người nàng ghét.

Tụ cùng một chỗ, là định phá hủy hôn sự của nàng hả?