Tứ Hoàng Tử Nói Ta Phải Lòng Chàng

Chương 5: Tạ gia.

Tạ phu nhân nhướng mi, cười khinh khỉnh: “Cô nương nhà người ta phải nhỏ nhẹ mềm mại, mới là xinh đẹp tuyệt trần. Nào có như ai đó, ăn uống như tráng sĩ, sau này sẽ thành trò cười cho nhà chồng.”

Tạ Thanh Lý an an tĩnh tĩnh: “Phu nhân nói phải.”

Ngoại tổ mẫu sớm đã dặn dò, Tạ phu nhân muốn nói gì cứ để cho bà ta nói, dù sao bà ta cũng không quản được nàng.

Tạ Trì nhìn gương mặt Tạ Thanh Lý mới hơn một tháng đã gầy xuống một vòng, trầm mặc không nói.

Đối với nữ nhi ngoài ý muốn có được này, bởi vì việc năm đó, ông vẫn luôn có chút lo nghĩ.

Ngược lại, tiểu cô nương này luôn khiến người ta rất vui vẻ.

Hai má phúng phính, tính tình nhu thuận điềm tĩnh, cũng không gây chuyện thị phi.

Nhìn nàng, Tạ Trì lại nhớ đến mười mấy năm qua ông vứt bỏ nữ nhi ở Tây kinh mặc kệ không hỏi.

Trong lòng không khỏi nổi lên chút áy náy của bậc làm cha.

Tạ Trì nói: “Ngày mai đi mời hai đầu bếp từ Tây kinh đến, chuyên môn lo liệu bữa ăn của Cửu nương.”

Tạ phu nhân liếc ông một cái, bên môi treo nụ cười lạnh, cũng không nói chuyện.

Tạ thái phu nhân nhấp hai ngụm trà, hòa hoãn thần tình, lại hỏi Tạ Thanh Lý:“Tiểu cửu à, bữa tiệc hôm nay, mấy vị bằng hữu của tam ca con, Lô công tử, Bùi công tử cùng Cố công tử, con đều gặp rồi sao?”

Tạ Thanh Lý rất trung thực trả lời: “Con không chú ý lắm, mải tập trung câu cá.”

Tạ thái phu nhân: “......”

Đổi lại là người khác nói câu này, thái phu nhân có thể đã ném hết danh môn thục nữ phong phạm, trực tiếp quăng chén trà qua.

Nhưng tiểu cô nương Tạ Thanh Lý này, hai mắt to tròn thanh triệt trong suốt, một chút tạp chất đều không có.

Đại khái ngay cả chữ nói dối viết thế nào cũng chẳng biết.

Tạ thái phu nhân cảm thấy có điểm tán gẫu không nổi.

May mà Tạ Thanh Lý lòng dạ rộng rãi.

Tạ Thanh Lý rất bình tĩnh nói: “Nếu là chuyện phu quân của con, tổ mẫu cảm thấy công tử nhà ai tốt, liền chọn người đó. Chọn được rồi liền gửi một phong thư cho ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ con là được.”

Điệu bộ vô cùng thản nhiên, dáng vẻ như người kén rể hoàn toàn không phải nàng, rõ ràng cảnh tượng hai tỷ muội già đang tán gẫu xem vãn bối nhà ai tương lai có tiền đồ.

Tạ thái phu nhân sửng sốt: “Được. Được.”

Danh gia vọng tộc Cẩm Châu, luôn tự cho mình là phong lưu hào phóng, rất thích ra vẻ danh sĩ*.

*danh sĩ: thời xưa chỉ những người có danh vọng nhưng không ra làm qua.

Thời tiết tốt, tổ chức thi hội tửu hội.

Thời tiết không tốt, tổ chức thính vũ* hội.

*thính vũ: xem ca múa.

Hoa nở, tổ chức hoa hội.

Có được con khổng tước trắng, liền tổ chức quan vũ* hội.

*quan vũ: ngắm chim.

Mỗi ngày vội vội vàng vàng, không có thời gian nghỉ.

Trong đầu Tạ Thanh Lý tự động xuất hiện bộ dáng của ngoại tổ phụ nàng.

Lão nhân gia dùng giọng đặc sệt khẩu âm Tây kinh hùng hồn nói:

“Ăn đủ rồi! Nếu có tiền, không bằng đi mở thêm vài quán cháo!”

Tạ Thanh Lý chịu ảnh hưởng từ ngoại tổ phụ, đối với sự tình này cũng chẳng mặn mà lắm.

Thế nhưng, nàng đã từ Tây kinh trở về Cẩm Châu chỉ để thành thân.

Mặc kệ đi, dù sao gả cho ai đều như nhau. Tuy nhiên, nếu còn phải tham gia vài bữa tiệc như vậy nữa, Tạ Thanh Lý cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp bị đoạt đi một nửa.

Trước khi rời đi, Tạ Thanh Lý còn nhắc Tạ thái phu nhân nhất định phải giải quyết hôn sự của nàng càng sớm càng tốt.

Gia cảnh như thế nào không quan trọng, hài tử nhìn đoan chính, nhân phẩm tốt là được.

Tạ thái phu nhân dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn nàng, gật đầu đáp ứng.

----

Vào đêm, không khí mát mẻ hơn nhiều.

Tạ Thanh Lý cuối cùng cũng có khẩu vị ăn uống một trận.

Thịt dê hầm cả tiếng trong nồi tỏa ra mùi hương hấp dẫn, dụ dỗ người ta đến gắp một miếng.

Trong số các thế gia danh môn, Tạ gia được coi là gia tộc thanh quý bậc nhất, đồ ăn trong nhà bọn họ, cùng gia phong giống nhau, phiêu phiêu tại thượng, không dính địa khí.

Dùng cách nói của ngoại tổ phụ thì chính là: nhạt nhẽo, vô vị, chả ra cái gì.

Tạ Thanh Lý cắn răng ăn được hai ngày, đói đến mức ngực sắp dính vào lưng.

Sau này, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nàng đành phải tự mình mở phòng bếp nhỏ nâng cao chất lượng bữa ăn.

Vừa đến tối, cửa đóng lại, chủ tớ bắt đầu vui vẻ nhai thịt dê.