Lục Yến Thần khẽ vuốt mặt đồng hồ, ý cười trên mặt vẫn không giảm: “Vậy phải xin lỗi ông rồi.”
Biểu cảm của tổng giám đốc Lương hơi cứng lại: “Ý của tổng giám đốc Lục là?”
Rất nhanh, ông ta lập tức hiểu hàm nghĩa của câu xin lỗi kia.
Bán đấu giá bắt đầu từ "tý", Lục Yến Thần ngồi vững như tùng, mãi đến khi "mùi" xuất hiện, anh nâng biển rất "xa hoa", nhất định phải lấy được "mùi".
Tổng giám đốc Lương hùng dũng oai vệ bại trận rất nhanh, ông ta lén lút thương lượng: “Tổng giám đốc Lục, hay là cậu nhường cho tôi đi, tôi còn phải về nhà báo cáo kết quả nhiệm vụ với con gái nữa.”
Lục Yến Thần mượn lời nói của ông ta để đưa biển lần nữa: “Tôi cũng phải về nhà báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
Tổng giám đốc Lương hoảng sợ: “Cậu thì có nhiệm vụ gì?”
Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: “Dỗ người.”
-
Bây giờ là tám giờ rưỡi tối.
Cơm nước xong, Lục Tập và Khương Dư Miên để người giúp việc tan tầm về nhà, chỉ giữ lại bảo vệ gác cổng.
Lúc này, Lục Tập vắt hết óc khuyên Khương Dư Miên ra ngoài: “Bên ngoài náo nhiệt lắm, cô không muốn đi xem à?”
Khương Dư Miên rất kiên quyết: “Không muốn.”
Nguyên nhân của chuyện này phải nói từ nửa tiếng trước.
Lục Tập nhận được một cuộc điện thoại, là đám bạn bè chơi bời hằng năm gọi cậu ra ngoài liên hoan, còn lên kế hoạch 12 giờ đi bắn pháo hoa.
Người trẻ tuổi liên hoan không chỉ ăn cơm thôi, một đám người tụ lại chơi board game, đấu rượu, cái đó có sức hấp dẫn rất lớn với Lục Tập.
Vì thế cậu đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài.
Để người câm này ở nhà một mình thì tội lỗi quá, cậu định dẫn cô đi luôn, nhưng có nói gì Khương Dư Miên cũng không đồng ý.
Da miệng của cậu sắp mài nhẵn luôn rồi mà Khương Dư Miên vẫn không hề dao động, không hề hứng thú gì với ăn nhậu chơi bời, trò chơi, pháo hoa mà cậu nói.
“Lục Tập, cậu có thể đi một mình mà.” Không cần hao hết tâm tư kéo cô đi cùng đâu.
Vừa rồi Lục Tập và bạn cậu gọi video, cô biết có đám người đáng ghét kia.
“Ông nội bảo tôi chăm sóc cô…”
“Tôi ở nhà nên không cần chăm sóc.”
“Để mình cô ở nhà không tốt cho lắm.”
“Tôi còn nhiều bài thi chưa làm lắm.”
Lục Tập không còn lời gì để nói, cậu nhớ ra, quả thật cả ngày Khương Dư Miên đều làm đề.
Cái này đại khái chính là học bá đi.
Bên kia lại gọi điện thoại tới thúc giục: “Anh Tập, nhanh ra đi, mọi người đều ở đây rồi, chờ mỗi anh thôi đấy.”