Lục Yến Thần sửa lại áo khoác, thong thả đứng lên, khi anh đang muốn mở miệng thì thím Đàm đi ngang từ phòng khách qua.
Anh rũ mắt, nói với cô gái đứng bên cạnh: “Đến phòng sách với anh.”
Khương Dư Miên không đoán được tâm tư của anh nên đành phải đi theo.
Phòng sách có người quét dọn định kỳ mỗi tuần nên lúc nào cũng sạch sẽ. Cô đã từng dùng cớ tìm sách để vào đây, ngồi nơi anh từng ngồi, xem sách anh từng xem, hòng tìm hiểu thế giới tinh thần của anh.
Nhưng cô phát hiện rằng ở đây có rất nhiều loại sách, trông càng giống một kho sách nhỏ hoàn mỹ hơn. Lục Yến Thần đã dọn đi từ lâu, những cuốn sách anh thường đọc hẳn đều ở trong phòng sách của biệt thự Thanh Sơn.
Đó là lĩnh vực cô chưa bao giờ chạm đến, cũng như bản thân Lục Yến Thần.
Bên cạnh bàn có dư một chiếc ghế dựa, Lục Yến Thần giơ tay ý bảo cô ngồi đó: “Ở trường em giao lưu với bạn bè thế nào?”
Khương Dư Miên: “…”
Mấy lời này khiến cô có cảm giác quen thuộc cứ như người lớn trong nhà bắt được con cái mình mới vừa tan học về nhà, dò hỏi nó sinh hoạt ở trường thế nào.
Thế nhưng cô biết Lục Yến Thần không có ý đó, hẳn anh đang hỏi đến cách cô giao tiếp.
Khương Dư Miên ngẫm nghĩ một lát rồi thật thà nói: “Bọn họ không biết em hết bệnh rồi.”
Bạn bè trong trường không biết chứng mất ngôn ngữ của cô chỉ là tạm thời, có thể khôi phục bất kỳ lúc nào.
“Ở ngoài em không muốn nói chuyện sao?” Lục Yến Thần đâm trúng tim đen.
Vẻ mặt Khương Dư Miên khẽ thay đổi, lông mày nhăn lại, ngón tay nắm chặt dây đeo cặp sách, trong lòng thấy rất phức tạp, bởi vì cô không biết phải trả lời vấn đề này ra sao.
“Tách” một tiếng, Lục Yến Thần đổi ánh đèn sáng choang thành màu cam ấm, cơ thể căng chặt của thiếu nữ lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
So với nơi có ánh sáng sáng ngời không thể che giấu, trạng thái tối tăm lại khiến cô thấy tự tại hơn.
Người đàn ông xoay ghế dựa, nghiêng người về phía chiếc bàn, giọng điệu hòa hoãn hơn lúc nãy rất nhiều: “Trước mặt anh có thể nói thật.”
Đã lâu rồi không ai hỏi xem Khương Dư Miên nghĩ gì, muốn làm gì, hay là muốn nói gì.
Thế nhưng anh lại hỏi.
Anh kiên nhẫn dẫn đường, muốn từng bước xua tan sự đề phòng và sợ hãi của cô gái.
Ánh sáng màu cam hiện lên từ đôi mắt cô gái, cô không tự chủ mà nói hết lòng mình với giọng nói kia: “Muốn, cũng không muốn.”