Gục Trước Rung Động

Chương 36

Cũng may, câu trả lời của Lục Yến Thần khiến cô hoàn toàn yên tâm.

Những gì nên nói cũng đã nói xong, cô không biết phải đối mặt với Lục Yến Thần thế nào, cô xoay người đưa lưng về phía anh, làm bộ muốn đi nghỉ ngơi.

“Khương Dư Miên.” Lục Yến Thần đột nhiên gọi cô lại.

Cơ thể của cô gái khẽ cứng lại, cô thong thả xoay người đối mặt với anh, thấy anh đã bỏ đi lớp mặt nạ dịu dàng ngày xưa.

Lúc anh im lặng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dáng môi cũng có vẻ bạc tình.

Lục Yến Thần tiến lên một bước, hơi rũ mắt nhìn cô: “Chuyện áo khoác kia không phải nhằm vào em.”

Anh đang giải thích, cho dù anh cảm thấy việc này không có gì sai.

Khương Dư Miên mím môi, ngón chân quắp lại trên đất: “Em biết.”

Đến lúc đó cô mới nghĩ kĩ, Lục Yến Thần vốn là người như thế, không nhằm vào, cũng không tính đến hư tình giả ý. Suy cho cùng anh chưa bao giờ cố ý lừa gạt, chỉ là cô lâm vào trong đó nên mới không nhìn rõ.

Giọng nói của cô vẫn hơi khàn, cứ như đang ngậm cát, thế nhưng ánh mắt lại trong trẻo đến lạ: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh.”

*

Ngày thứ năm sau Tết Dương Lịch, cơ thể Khương Dư Miên đã hồi phục kha khá, chuẩn bị đi học lại. Một đêm trước ngày quay về trường, cô gửi tin nhắn cho Lục Yến Thần.

Be be: [Sau này em sẽ tự đi học, không cần chú Triệu tới đón nữa.]

Chú Triệu là tài xế Lục Yến Thần sắp xếp cho cô.

L: [Từ nhà học Lục đến trường học khá xa, không có đi xe sẽ không tiện.]

Be be: [Các bạn học đều tự đi mà, trước kia em cũng vậy.]

Lúc trước, khi chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mỗi ngày cô đều ngồi xe buýt đi học, cùng lắm thì làm quen lại lần nữa thôi. Sau này, cô phải rời khỏi nhà họ Lục, tự mình sống, thích ứng sớm một chút cũng tốt.

Tin nhắn kia được gửi đi, rất lâu sau một người khác cách lớp màn hình mới trả lời lại.

L: [Được.]

Anh tôn trọng quyết định của cô, sau đó, anh gọi điện thoại cho ông nội Lục.

Hôm sau, Khương Dư Miên rời giường từ sớm, từ nhà họ Lục đến trạm xe cách một đoạn, cần phải đi bộ đến.

Cô đã tính xong thời gian từ lâu, nhưng lúc xuống lầu lại bị ông nội Lục đang ngồi ở sảnh chính ngăn lại: “Miên Miên, ông nghe nói cháu muốn tự mình đi học."

“Bây giờ còn rất sớm, trời cũng chưa sáng, một mình cháu ra ngoài bắt xe, sao ông nội có thể yên tâm được?” Ông nội Lục không cho cô cơ hội nói gì cả, muốn cô ở lại: “Cháu lên lầu nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi, chút nữa xuống ăn sáng. Nếu cháu cảm thấy sắp xếp xe đưa đón một mình cháu phiền quá thì đi cùng với Lục Tập.”